Ngay giờ phút này, tôi vừa đọc lại những dòng nhật ký mình đã viết, vừa cắm tai phone nghe đi nghe lại bài hát "chưa bao giờ" của Trung Quân.
"Vì em câm nín chôn sâu yêu thương em trao đến anh, lặng nhìn anh lướt qua bên đời..."
Chẳng hiểu sao mỗi lần nghe đến đoạn ấy lại muốn khóc. Từng câu từng chữ như cứa sâu vào tâm can tôi vậy.
Tôi thừa nhận mình rằng mình không hề mạnh mẽ. Đã hơn một lần tôi đi xem phim một mình, tự chọn đại một phim nào đó, chọn một góc ngồi yên tĩnh. Lúc ấy dù là phim hài, dù cho cả rạp có cười phá lên, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại ngồi khóc ngon lành như vậy.
Có nhiều đêm cứ nhốt mình trong phòng, không để bất cứ ánh sát nhỏ nhoi nào lọt vào tầm mắt, xoay mình nằm nghiêng mà nước mắt cũng tự động chảy ra. Tôi yếu đuối quá, phải vậy không?:)
Bỗng nhiên rất nhớ người đó, một người đã ngang nhiên ở bên cạnh tôi vào năm tôi tuổi...
Bỗng nhiên nghĩ đến việc người đó đột ngột rời đi, mang theo tuổi của tôi đi mất...
Bỗng nhiên thấy rất đau, rất đau...
Hà Nội, .....
Nói với mình cậu sẽ không quên mình đi...:)