Hôm nay tôi đã làm một việc hết sức vô bổ, đó là cứ đinh ninh rằng cậu ấy sẽ không đến, nên lúc cô thông báo sẽ làm bài kiểm tra liền vội vàng nhắn tin cho cậu.:)
Nào ngờ vừa nhắn xong, nhìn ra sân trường thấy bóng cậu lom khom dắt xe vào.:)
Sao thế nhỉ? Rõ ràng cậu ấy chỉ đi học một tuần buổi, mà sao hôm nay lại đến lớp đột xuất như vậy?
Hôm nay chúng tôi chẳng nói chuyện chi nhiều, phần vì kiểm tra văn nên ai nấy đều tập trung làm bài. Mãi một lúc sau tôi mới hỏi cậu ấy là:
"Có đọc tin nhắn không mà biết kiểm tra vậy?"
"Không. Nhắn từ khi nào?"
"Lúc nảy tưởng không đến nên nhắn tin bảo đến kiểm tra..."
Ừm, chúng tôi luôn luôn nói những câu không đầu không đuôi như vậy. Không có lấy một từ dùng để xưng hô...:)
Sau đó lại là những khoảng lặng kéo dài...
Cuối cùng cũng làm bài xong, trùng hợp là tôi và cậu ấy cùng lúc đặt bút xuống bàn.:)
Tôi đứng lên định mang bài đi nộp, vốn dĩ cũng định lấy luôn bài của cậu ấy mà nộp một thể. Nào ngờ chưa kịp lấy, cậu ấy lúc đó đang uống nước liền tưởng tôi đi mất nên vội vội vàng vàng bảo "Ơ ơ... Nộp hộ" trong khi mồm còn chưa nuốt xong ngụm nước.:)
Thế rồi cậu ấy ra về trước, rõ ràng là về trước một lúc rồi, vậy mà khi tôi bước ra bãi đỗ xe vẫn giật mình vì cậu ấy còn đứng ở đấy bấm bấm điện thoại chưa chịu về...
Ừm, lúc ấy tôi đã vô thức nghĩ rằng cậu ấy đang đợi mình. Thật ấu trĩ...:)
Hà Nội, .....
Hôm nay thấy cậu ta rất chăm chỉ làm (chép) bài, có tiến bộ...:)