Hôm nay tôi bận rộn đi photos đề cương ôn thi, lúc vào lớp cũng không thấy cậu đến. Cứ mãi loay hoay đi phát đề cho mọi người, chợt thấy cậu bước vào, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cậu ấy tiến đến bàn giáo viên xin đề ôn tập để làm, lúc này mới nhớ ra tôi vẫn quên chưa lấy đề, bắt gặp ánh mắt cậu ấy tôi liền ở dưới nói vọng lên: "Lấy hộ mình với"...
Sau đó lại ngồi tủm tỉm vì nghe tiếng cậu ấy ở trên bảo với cô rằng: "Em xin tờ nữa cho Oanh"
Ừm, thực sự rất vui. Cái tên Oanh chưa bao giờ dễ thương đến thế kể từ khi nghe cậu ấy gọi.:)
Lúc sau lớp trưởng nhắc bọn tôi đóng tiền quỹ liên hoan cuối năm, mỗi người k. Tôi cầm tờ k định đóng cho nó thì nó bảo không có tiền lẻ thối lại. Rồi nhìn sang bên cạnh, thấy cậu ấy có tờ k, tôi mới bảo...
"Cậu có tờ đúng không? Mình mượn tí."
Tôi và cậu ấy mất tổng cộng là k, nhưng cả hai bây giờ đang có k.
"Bây giờ mình lấy tờ của cậu, xong đưa lại cậu k của mình. còn lại là đi nộp tiền hai đứa mình. Vậy là đủ nhé, có hiểu ý mình không?"
Tôi đưa cậu ấy tờ k của mình, rồi đứng lên đi nộp cho lớp trưởng. Nhìn lại vẻ mặt cậu ấy đang ngớ ngẩn suy nghĩ, chắc chắn vẫn chưa hiểu gì khiến tôi bật cười.:)
Ừm, vậy mà lúc nảy xưng hô mình mình cậu cậu nghe sến sẩm quá.:)
Hà Nội, .....
Tôi nghĩ tôi sẽ giữ tờ k của cậu ấy cả đời...:)