"No matter where you are, or what you do, or who you do with, I will always honestly, truly, completely love you..."
Cuối cùng thì năm này vận xui đã không đeo đuổi tôi nữa rồi, cuối cùng thì tôi cũng được một lần ngồi gần cậu rồi:)) Chúng ta chỉ cách nhau một bàn thôi đấy, thật may mắn.
Kể từ khi tôi chuyển đến ngồi gần cậu ấy, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, một vài chuyện tôi đã lường trước, số còn lại thì không.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy nói với tôi nhiều điều đến thế, cũng là lần đầu tiên cậu ấy dám nhìn thẳng vào mắt tôi để nói. Còn tôi, lúc đó vừa mới ngủ dậy, mi mắt chưa kịp mở thì đã bị cậu bắt chuyện rồi. Sau đó thì sao, cậu ấy ngồi nói thao thao bất tuyệt, tôi thì chỉ biết gật gù tán thành, còn đầu óc vẫn đang tận hưởng khung cảnh trên chín tầng mây. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật ngốc, không biết tận dụng cơ hội để hiểu biết thêm về cậu, lỡ đâu sau này không còn cơ hội thì sao...
Thật ra tôi vừa thấy có lỗi với cậu, nhưng cũng vừa trách cậu. Sao lại nhìn lén người ta một cách công khai như vậy! Lúc ấy là giờ văn, tôi tựa đầu vào tường, lựa một thế ngồi thuận tiện, đôi mắt bắt đầu lim dim, nhưng chỉ dừng lại ở lim dim thôi, vì tôi không có ý định ngủ trong giờ giáo viên chủ nhiệm:))) Từ phía trên, cậu bỗng quay phắt lại nhìn tôi, linh cảm có một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình, tôi liếc mắt sang. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, tôi bình thản nhìn tiếp, còn cậu thì ngược lại, cậu giật bắn người, quay lên trên, rồi lại cố liếc ra sau xem tôi còn nhìn không. Khoảng thời gian ngồi học còn lại, chẳng hiểu sao tôi cứ tự cười một mình, đến nỗi mấy đứa bạn ngồi xung quanh đều nhìn tôi với con mắt kì lạ:vvv
Tiết cuối, tôi cùng cậu và một số người khác ở lại giúp cô tổng vệ sinh lớp. Đứng lau cửa sổ mà đầu óc tôi cứ toàn tưởng tượng ra mấy cảnh lãng mạn trong phim, tôi sẽ lau bên trong, cậu sẽ đứng lau bên ngoài. Ayyyya, nghĩ đến đây thôi là đã thấy trình độ ảo tưởng của tôi thật cao:))) Thực tế đó là, khi tôi lau cửa sổ thì không có gì xảy ra cả, còn khi tôi lau bóng đèn bảng thì lại có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi phải đứng trên một chiếc ghế thì mới với tay tới bóng đèn để lau được, trong lúc đang chăm chỉ thực nhiện nhiệm vụ cô giao thì cậu xuất hiện bên cạnh, đứng lau bảng. Tưởng chừng như méo thể có chuyện gì xảy ra cả, nhưng không, trong lúc tôi không để ý, cậu dùng chân đá mạnh vào ghế, và tất nhiên là chiếc ghế dich chuyển. Tôi giật mình, tim muốn nhảy ra ngoài, sau đó thì tôi trút giận bằng cách đánh cậu tới tấp:))))
Thật ra tên chương không liên quan gì đến những điều tôi viết ở trên, chỉ là tôi muốn đặt thế cho truyện đỡ nhạt:) Ngày thứ của tôi trôi qua chỉ có vậy, nhưng có lẽ tôi cũng chỉ mong nó trôi qua như vậy. Ước gì tôi có thể ngồi gần cậu càng lâu càng tốt....:)
//
_Mọi người ăn Tết vui vẻ! Cả cậu nữa, Crush!:)))