16.
Tôi chỉ nghĩ ba tôi là người đạo đức giả, không ngờ ông có thể là người phạm pháp.
Giọng tôi run rẩy: “Cậu, cậu có chứng cứ chứ?”
Cậu thở dài: “Cậu gửi con một video, con tự xem đi.”
Trong video, ba tôi đang hẹn hò với một người phụ nữ trung niên ở quán cà phê yên tĩnh.
Tôi đã thấy ảnh chụp trộm một nhà Quan Hiểu của tiểu Lý, nên vừa nhìn đã biết người phụ nữ kia là Quan Khúc Nhi.
Cuộc nói chuyện của họ vang bên tai tôi.
Ba tôi nói: “Con bé Quan Hiểu chỉ nghe lời em thôi. Em bảo nó làm việc có chừng mực một chút, đừng lấy tên tuổi của anh khoe khoang khắp nơi.”
Quan Khúc Nhi khó chịu: “Quan Hiểu khó chịu trong lòng đó, không thể gọi anh là ba được thì gọi anh tiếng chú có sao đâu?”
“Quan Hiểu làm việc trắng trợn quá, Chu Lý Lý đã hỏi anh con bé có phải cháu của anh không rồi đấy.”
Quan Khúc Nhi lo lắng: “Anh nói sao? Chu Lý Lý có nghi ngờ quan hệ của anh và Quan Hiểu không?”
Ba tôi cười: “Không, anh nói gì Chu Lý Lý tin cái đấy, dễ dỗ lắm.”
“Chu Lý Lý sắp 23 tuổi rồi, anh mau cầm phần cổ phần trong tay nó đi.”
Mẹ tôi năm đó có làm một di chúc, bảo sau khi bà chếc thì giao hết gia sản cho tôi, nhưng phải đợi tôi tròn 23 tuổi mới kế thừa được.
Tôi còn khó hiểu sao mẹ lại lập di chúc sớm vậy.
Bây giờ tôi hiểu rồi, có lẽ bà biết chồng bà có vấn đề.
“Em còn không biết lý do tại sao lâu nay anh đối xử tốt với nó vậy à? Nó đã bị anh nuôi ngu rồi, anh bảo nó thừa kế công ty có khi còn khiến nó thấy phiền ấy chứ.” Ba tôi cực kì tự tin, “Em cứ đợi đi, không cần anh nói nó cũng chủ động giao công ty cho anh.”
Ba tôi đoán đúng thật.
Tôi vốn có suy nghĩ đó thật, không phải tôi thấy phiền khi kế thừa công ty mà lúc đó tôi nghĩ, ba tôi quản công ty nhiều năm như vậy, vừa có công vừa có khổ, thế thì nhường công ty cho ông khiến ông vui vẻ.
Dù sao ông chỉ có tôi là con gái, sau này toàn của tôi hết.
Nhưng hiện tại, tôi thấy gương mặt tính toán của hai người họ, tôi hiểu hết rồi.
Quan Khúc Nhi nói tiếp: “Nếu nó không chịu thì khiến nó biến mất đi.”
“Đừng nói mấy lời đó ở đây.” Mặt ba tôi cảnh giác.
“Sợ gì chứ, chúng ta nói chuyện nhỏ vậy, ai nghe được gì chứ.” Quan Khúc Nhi làm ra vẻ chẳng sao hết, “Theo em thì anh lấy hết gia sản từ tay nó xong, khiến nó biến mất đi, chuyện này chúng ta cũng từng làm rồi.”
Nghe vậy, tôi sợ hãi,
Quan Khúc Nhi bảo họ từng khiến người nào đó biến mất.
Tôi lập tức nhớ tới mẹ mình, bà ấy bị bắt cóc năm tôi 6 tuổi.
Trong nhà nghĩ đến sự an toàn của mẹ nên không báo cảnh sát, chuẩn bị đủ tiền rồi đi gặp kẻ bắt cóc.
Ai dè chưa thấy kẻ bắt cóc đâu thì đã thấy th-i th-ể của mẹ tôi.
Cậu tôi tức giận, báo cảnh sát rồi tìm thám tử tư điều tra nhưng không tra được gì.
Lúc ấy ba tôi thể hiện đau lòng vô cùng nên chẳng ai nghi ngờ ông ấy.
Giờ nghĩ lại, chuyện này cũng kì lắm.
Kẻ bắt cóc đến tìm nhà tôi đòi tiền, nhà tôi phối hợp như vậy mà sao vẫn gi-ết con tin?
Trừ khi năm đó họ muốn mạng của mẹ tôi.
Cho đến lúc này, ánh mắt nhìn ba của tôi tràn ngập hận thù.
Quan Khúc Nhi còn khuyên ba tôi: “Lão Chu à, không lẽ anh nỡ để con trai anh làm con riêng không được người đời chào đón à? Để nó gọi anh là chú cả đời à?’
Ba tôi im lặng một lát rồi nói: “Chuyện em nói cần phải bàn kĩ hơn.”
Ba tôi muốn gi-ết tôi!
Tôi cứ nghĩ mấy năm nay dù chỉ diễn nhưng ông vẫn có mấy phần tình cảm với tôi.
Nhưng trong nháy mắt này, tôi cảm thấy máu trong người đông lạnh, lạnh lẽo từ đầu tới chân.
Cậu tôi đoán tôi cũng xem xong rồi, mới mở miệng lại: “Chỉ dựa vào đoạn ghi âm này không thể định tội ba con được, cậu sẽ phái người điều tra vụ án bắt cóc của mẹ con.”
“Làm phiền cậu rồi.”
“Lý Lý, con có muốn tới nhà cậu ở một thời gian không?”
“Không cần đâu ạ.”
Hành động của ba tôi làm tôi muốn chiến đấu rồi.
Tôi chuẩn bị vào công ty nhà tôi làm việc theo ý ông.
Còn việc làm một người ăn no chờ chếc hay phấn đấu tiến tới thì do tôi quyết định.
Cảm xúc nó đến ào ạt như thế.
Cậu tôi đã vạch trần gương mặt xấu xí của ba tôi, tâm trạng của tôi cũng ổn, cảm thấy mình vẫn chịu được.
Lúc nhìn thấy quảng trường gần đấy, người ba trẻ tuổi đang cùng con gái nhỏ chơi đùa, tôi đột nhiên cảm giác như bị con dao cùn đâm vào tim, trái tim tôi đau đớn, mũi cũng chua chua.
Cố Lăng dừng xe, đưa khăn giấy cho tôi: “Muốn khóc thì khóc đi.”