Hút đến điếu thuốc thứ ba, Hoắc Tranh nhớ lại đêm hè ba năm trước.
Vào thời điểm đó, quan hệ giữa Thịnh Tử Du và Đại Sử có quan hệ cực kì tốt, cô thường rủ Đại Sử đi ra ngoài ăn cơm ca hát nhưng Đại Sử mỗi lần đi đều nhất định muốn kéo theo Hoắc Tranh.
Ban đầu có vài lần Hoắc Tranh từ chối không đi nhưng dần dần anh phải theo bọn họ cùng ra ngoài, nhưng số lần đi mỗi lúc một nhiều, Hoắc Tranh từ trước đên nay không hiện ra cảm xúc gì, luôn tỏ vẻ thờ ơ mà bây giờ bắt đầu lộ ra có chút nóng nảy và mất kiên nhẫn.
Anh nhìn chằm chằm Đại Sử, ánh mắt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: “Hai người hẹn hò, không cần mỗi lần phải mang tôi đi theo.”
Chỉ là lúc này Đại Sử lại không sợ bộ dáng của Hoắc Tranh, cậu cười hì gì rồi ôm lấy cổ anh: “Ồ, hóa ra anh ghen rồi ư?”
Hoắc Tranh đẩy cánh tay của Đại Sử ra, không hé răng nói thêm câu nào.
Đại Sử thấy sắc mặt anh không tốt, cuối cùng vẫn không đùa quá trớn, thành thật khai báo: “Đội trưởng, anh xem tiểu thư kia là rất coi trọng bộ dáng của tôi, bảo tôi đi tiếp cận anh.”
Hoắc Tranh đã thay xong quần áo chuẩn bị đi xuống dưới sân chạy bộ.
“Đừng đi.” Đại Sử sợ tới mức chạy nhanh từ đằng sau mà ôm lấy eo anh: “Anh đêm nay phải đến cùng tôi, bằng không tiểu ác ma kia sẽ lột da tôi đó.”
Hoắc Tranh trầm giọng nói: “Buông tay.”
Đại Sử cầu xin nói: “Đội trưởng, tiểu thư đó nói muốn mời chúng ta cùng ăn cơm, là bởi vì hôm nay là sinh nhật của người ta… Cô ấy đã dụng tâm chuẩn bị rất lâu, nếu anh không đi thì cô ấy rất khổ sở.”
Kỳ thật Đại Sử đứng giữa hai bên cũng rất khó xử, từ trước nghĩ thông suốt trong quá trình tiếp cận, không phải chưa từng tiếp xúc với nữ đội trưởng, cậu đều ứng phó cực tốt, nhưng chưa bao giờ gặp ai giống như Thịnh Tử Du, lần đầu tiên gặp mặt liền uy hiếp: “ Ba tháng này anh có năm lần trái với quy định nơi đóng quân, đã đủ số lần làm anh bị khai trừ khỏi đại đội phi hành.”
“Mẹ kiếp.” Đại Sử bị cô dọa sợ tới mức chửi bậy: “Cô là ai hả?”
“Câm miệng, nói nhỏ một chút.” Thịnh Tử Du lấy tay đánh cái bốp lên lưng anh, lại nhìn trộm chiếc xe đang đi qua bên này đến chỗ Hoắc Tranh: “Anh giúp tôi theo đuổi được Hoắc đội trưởng, tôi sẽ nhất định không tố cáo với chỉ đạo viên của anh.”
Thật con mẹ nó kích thích. Đại Sử nhe răng trợn mắt nghĩ, này tiểu cô nương… Thật là một cô gái trâu bò dũng cảm không nhìn ra nha. Cùng với các yêu diễm đê tiện thật sự là khác nhau một trời một vực.
Ngày đó Hoắc Tranh rốt cuộc vẫn là đi dự yến hội tổ chức sinh nhật của Thịnh Tử Du.
Nói là yến hội sinh nhật nhưng thật ra chỉ có ba người.
Thịnh Tử Du mặt nhìn thật lâu vào bánh kem, nhưng lại không thổi tắt ngọn nên.
Đại Sử đứng dậy: “Cô chậm rãi ấp ủ, tôi đi ra ngoài đi WC một lúc.”
Qua một lúc lâu, Thịnh Tử Du mới có chút khổ sở mà thở dài: “Anh biết không, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi. Lễ trưởng thành của mỗi người con gái đều rất quan trọng đúng không? Tôi kể cho anh nghe, lúc trước mỗi năm sinh nhật của tôi đều có thể nhận được quà tặng chất đầy nửa căn nhà, nhưng năm nay khẳng định là bọn họ đều quên sinh nhật của tôi rồi, nói không chừng còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, chẳng màng tới thương tâm mà kể, khóe miệng cũng miễn cưỡng mỉm cười.
Nhìn biểu tình của cô cùng ngữ khí, khuôn mặt dù có chút cô đơn nhưng vẫn mang chút kiêu ngạo.
Có lẽ cô không hề hay biết rằng dáng vẻ này của mình có biết bao nhiêu động lòng người.
Hoắc Tranh cũng không phát giác được giọng mình mang theo vài phần ôn nhu: “Không ai quên cả, bọn họ đều chờ cô trở về.”
Thịnh Tử Du lắc đầu: “Nhưng tôi sẽ không trở về.”
Hoắc Tranh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Tại sao lại rời nhà trốn đi?”
“Tất cả bọn họ đều nghĩ tôi là người ngu xuẩn, để bọn họ tùy ý bỡn cợt.” Cô ghé mặt vào bàn, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy phẫn nộ: “Thịnh Cẩn Thường lừa gạt tôi gọi một người phụ nữ xa lạ là mẹ bao nhiêu năm nay, còn làm tôi đối với bà thật lòng quý mến, hiếu thảo. Tôi vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ sau này mới quen biết, không nghĩ đến bà lại là mối tình đầu của Thịnh Cẩn Thường.”
Nói tới đây, cô tức giận xiết chặt hai tay: “Ai biết được từ khi nào mà bọn họ đã ở bên nhau? Nói không chừng ở thời điểm mẹ tôi chết bọn họ liền cười vui vẻ.”
“Còn có ả đàn bà họ Lâm kia.” Thịnh Tử Du đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta biết rõ bà ta với cha tôi là mối tình đầu, nhưng lại giấu diếm tôi nhiều năm như vậy. Tôi xem cô là bạn bè tốt nhất, còn cô ta lại nhìn tôi mà chê cười.”
Thịnh Tử Du tức giận đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng không nhìn được chút nào khó coi, thật bất ngờ là cô vẫn như cũ thập phần xinh đẹp mỹ lệ.
Giờ phút này, vẻ tiêu sái bất cần đời trên người cô rốt cuộc biến mất, nhìn qua thật giống nha đầu ngốc đang lạc đường.
Có lẽ là do ma xui quỷ khiến, Hoắc Tranh đột nhiên giữ chặt tay cô: “Tôi đưa cô đến một nơi.”
Xe chạy một đường đến ngã rẽ, thẳng đến một tòa nhà không lớn không nhỏ trên sườn núi.
Thịnh Tử Du đã có chút say, cô nằm thoải mái ở ghế sau lẩm bẩm nói: “Đây là nơi nào? Chúng ta còn ở Bắc Kinh sao?”
Hoắc Tranh bật cười: “Đúng vậy, vẫn còn ở Bắc Kinh.”
Anh mở cửa dẫn đầu xuống xe.
Thịnh Tử Du bò dậy, đầu óc choáng váng đi theo anh xuống xe: “Tôi lớn như vậy còn chưa đến nơi phía nam này.”
Hoắc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Còn năm phút nữa.”
Đồng hồ chỉ đến chín giờ bốn mươi phút, nơi xa xa trên không trung xuất hiện một chùm sáng di động, giống như đom đóm bay qua chiếu sáng bầu trời tối đen.
Hoắc Tranh nhìn về một phía chỉ chỉ, ý bảo Thịnh Tử Du đi xem.
Chờ đến khi tới gần, chùm sáng biến thành những đốm sáng, như cắt bầu trời đêm thành nhiều phần nhỏ.
“Oa” Thịnh Tử Du kinh ngạc cảm thán: “Là mưa sao băng sao?”
Hoắc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu: “ Là phi hành ban đêm diễn tập.”
Lúc này cô mới phản ứng lại, hóa ra thứ mình nhìn thấy chính là vô số chuyến phi cơ bay về đêm.
Tuy rằng không phải nhưng Thịnh Tử Du vẫn mặt dày tưởng tượng vô số chuyến phi cơ bay về đêm này đều là vì chúc mừng sinh nhật cô mà không ngại đường xa mà đến.
Tâm tình của Thịnh Tử Du bỗng trở nên tốt hơn nhiều, mịt mù trong lòng bỗng chốc không còn nữa.
Cô xoay một vòng tại chỗ, sau đó dang hai tay ra trong không trung, cười lớn: “ Như vậy có phải nên nói một câu – Tối nay toàn bộ vũ trụ vì em mà phát sáng không?”
Hoắc Tranh không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn cô cùng lúc trước bất đồng, con ngươi anh mang theo chút ý cười.
Thịnh Tử Du cắn môi nhìn về phía anh, trong chốc lát bỗng nhiên da mặt cô đỏ lên, chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Anh còn chưa đưa tôi quà sinh nhật.”
Cô ngồi xuống bãi cỏ, trên mặt khó lộ ra điểm nản lòng đáng thương: “Năm nay tôi một phần quà cũng không thu được.”
Đại Sử ngu ngốc tặng cô một con chim cánh cụt công tử, nữ sinh sơ trung đều không hề thích huống hồ là cô.
Hoắc Tranh cũng đi theo Thịnh Tử Du cùng cô ngồi xuống bãi cỏ, nói lời xin lỗi: “Buổi chiều tôi mới biết được hôm nay là sinh nhật cô, chưa kịp chuẩn bị.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung nói: “Quà thì chờ tôi cuối tuần đi tập huấn trở về rồi sẽ đưa cho cô.”
Thịnh Tử Du liếc nhìn anh một cái, sau đó lại rất nhanh xoay đầu đi.
Cô nắm một nhúm cỏ bên chân thấp giọng nói: “Anh hiện tại liền tặng tôi đi.”
Không đợi Hoắc Tranh phản ứng gì, cô lại nhanh nhảu bồi thêm một câu: “ Anh hôn tôi một chút, liền được coi đấy là quà tặng rồi.”
Lúc ấy cô thật sự là quá nhỏ, mới mười tám tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt làm cô càng trẻ con vài phần.
Một đôi mắt ngơ ngác như chú nai con gắt gao nhìn chằm chằm anh, chờ anh trở về, có lẽ là vì khẩn trương. Cô tự nhắm hai mắt mình lại, nhưng thân thể vẫn duy trì tư thế cũ, khuôn mặt nhỏ đưa ra trước, tựa như đang chờ được hôn môi.
Khuôn mặt thiếu nữ trong vắt, lông mi cong vút hơi hơi run rẩy như cánh bướm, đôi môi ngọt ngào đỏ hồng, cuối cùng là chiếc cổ mảnh khảnh thon dòi.
Thịnh Tử Du cảm giác được hơi thở của Hoắc Tranh đang gần cô, thậm chí cảm giác được tay anh nhẹ nhàng đặt trên cổ mình.
Cô đợi nụ hôn rơi xuống, bỗng trên cổ được đeo một vật gì đó, một vật nhỏ đung đưa trước ngực.
Thịnh Tử Du mở to mắt, phát hiện trên cổ mình có nhiều thêm một chiếc vòng có treo miếng ngọc hìn đậu phộng, trên mặt miếng ngọc còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể của Hoắc Tranh.
“Quà sinh nhật.” Hoắc Tranh ngắn gọn giải thích.
Bộ dáng trắng trẻo mập mạp của miếng ngọc thật tinh xảo đáng yêu, Thịnh Tử Du lần trước nhìn thấy thì liền thích, cái này là càng yêu thích không buông tay.
Cô nhẹ nhàng sờ vài lần, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tranh, con ngươi cười cười: “Miếng ngọc là anh đeo theo từ nhỏ đến bây giờ sao?”
Hoắc Tranh gật đầu: “Là ông nội của tôi để lại.”
Thịnh Tử Du trên mặt mang theo vài phần vui sướng: “Vậy anh sẽ không lấy lại chứ?”
Nghe được cô trẻ con hỏi vậy, Hoắc Tranh không nhịn nổi cười: “Tặng cho cô rồi thì chính là của cô.”
Cô hôn miếng ngọc đeo trên cổ, thề son sắt: “Tôi sẽ luôn mang theo nó.”
“Thích thì đeo còn không thích không đeo cũng không sao.”
Thịnh Tử Du nhìn anh, trên mặt còn vương nụ cười, cả người dần an tĩnh lại. Cô như say như tỉnh lẩm bẩm nói: “Cô gạt người, ai nói là anh không hiểu lãng mạn…”
Hoắc Trang tưởng Đại Sử ở sau lưng nói bừa, vừa định mở miệng, bả vai lại bị người khác bám lấy, tiểu cô nương hai tay kéo anh xuống dùng sức ngồi đè lên anh.
Thịnh Tử Du vẫn luôn có hành động trẻ con như vậy, Hoắc Tranh cho rằng cô có lời muốn nói, liền phối hợp cúi đầu: “Cái…”
Lời mới nói được một nửa, anh liền bị môi của thiếu nữa lấp kín, mềm mại thơm ngọt, hô hấp của cô mang theo một chút hơi rượu, còn có chút hương trái cây.
Hoắc Tranh có thể dễ dàng đẩy cô ra nhưng anh không làm như vậy.
Kỳ thật những năm gần đây, khi đêm khuya tĩnh lặng Hoắc Tranh cũng sẽ đôi khi nhớ đến cô.
Giấc mơ hiện ra như thật, trước mặt anh như có một tiểu cô nương kiêu ngạo xinh đẹp.
Lúc này Hoắc Tranh không có kiêu ngạo như vậy, anh luôn tưởng tượng. Nửa thật nữa giả diễn một vở kịch, nếu không chọc thủng có lẽ cô sẽ nguyện ý cùng anh diễn tiếp.
Thiên trường địa cửu, nói không chừng từ diễn kịch có thể biến thành thật còn chưa biết được.
Hoắc Tranh tự nhận là đối với tình yêu anh có yêu cầu rất cao, từ trước đến nay rất khó có thể tiếp thu tình cảm từ người khác giới, huống chi Thịnh Tử Du cũng như vậy, từ lúc bắt đầu tiếp cận anh đã mang theo mục đích khác.
Nhưng thật sự thời điểm ở cùng cô, anh lại không nhịn được mà đầu hàng.
Anh cho cô một trái tim chân thành, bị cô giẫm đạp lợi dụng, tất cả đối với anh đều không quan hệ gì.
Cho cô tình cảm chân thật nhất, khiến cho cô vui vẻ, như thế nào cũng thật tốt.