Thịnh Tử Du cảm thấy mình không được coi là một người mẹ tốt.
Cha ruột của đứa con trai ngốc nghếch còn chưa tìm được, vậy mà cô đã manh động muốn tìm người cha mới cho nó.
Nhưng lực hấp dẫn của vị Hoắc tiên sinh này đối với cô là trí mạng.
Từ nội tâm của Thịnh Tử Du khát khao mười phần muốn ngủ cùng anh một đêm.
Tới giờ phút này, cô rốt cuộc không thể không thừa nhận, lúc trước bản thân có vài lần đối nghịch với anh chẳng qua là vì muốn hấp dẫn sự chú ý.
Cảnh tượng như vậy thật sự đáng buồn, cô ngần này tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ con còn học mẫu giáo, thích ai thì phải bắt nạt người đó.
Nhưng khi tưởng tượng, Thịch Tử Du lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Từ lúc cô đi học đến nay, trước giờ đều là người khác vắt óc tìm mưu tính kế hấp dẫn lực chú ý của cô, có bao giờ cô phải hao tâm tốn sức đi câu dẫn người khác đâu?
Dù sao cô cũng không có kinh nghiệm gì.
Lại nghĩ về đứa con trai ngốc nghếch của mình...... Thịnh Tử Du thở dài một hơi.
Người phụ nữ hiện đại tất nhiên sẽ có quyền tự chủ, nhưng hiện tại Thịnh Tử Du không phải tự do mà đang chịu cảnh mang theo đứa con của chồng trước.
Thịnh Tử Du cảm thấy trách nhiệm gánh vác nuôi con của chồng trước dù khó khăn, nhưng cô luôn có sự ủng hộ của người nhà, lúc này cũng là một cơ hội để bắt đầu một mối quan hệ mới.
"Mẹ." Trùng Trùng ngồi ở trên ghế, hai chân nhỏ đung đưa, nhỏ nhẹ mở miệng: "Hôm nay mẹ đừng bắt nạt chú Hoắc được không? Con thích chú ấy."
Thịnh Tử Du nổi giận đùng đùng quay đầu lại: "Con yên lặng một chút cho mẹ!"
Tính toán một hồi, cô quyết định không phụ trách trách nhiệm với Trùng Trùng.
Đối với vị Hoắc tiên sinh vẫn nên tỏ vẻ kính trọng trước.
Qua gương chiếu hậu, Hoắc Tranh liếc mắt nhìn về phía Trùng Trùng một cái, vẻ mặt ôn nhu lại nghiêm túc: "Mẹ con không hề bắt nạt chú."
Sau đó anh nhìn về phía Thịnh Tử Du đang ngồi, khóe môi mang theo một tia cười như có như không: "Đúng không?"
Tim Thịnh Tử Du đột nhiên đập lỡ một nhịp, cô cảm thấy câu nói kia tựa hồ có chút không đúng nhưng cụ thể lại không biết sai ở đâu, vì thế cô đơn giản quay đầu về phía cửa sổ xe: "Có ai hiếm lạ việc tôi bắt nạt anh đâu."
Trùng Trùng mở to đôi mắt tròn xoe, một lần nữa nghiêm túc mở miệng: "Vậy chú cũng không được bắt nạt mẹ con."
Rốt cuộc Hoắc Tranh cũng bị thằng bé chọc cười, một lúc sau mới cong khóe miệng đồng ý gật đầu: "Được."
Hừ, xếp địa vị cô đứng sau họ Hoắc này sao, Thịnh Tử Du cô không có đứa con như vậy.
- ----------------------------------
Đối với chuyện quảng cáo đột ngột thay người, Hà Khi có chút không vui.
Nhưng Hoắc Tranh cũng nhiều năm không động đến lĩnh vực này đúng không? Khó có được cơ hội khiến Hoắc Tranh thiếu mình một ân tình, quảng cáo người mẫu nhí đều giống nhau nhưng sao anh không làm.
Nhưng sau khi đối mặt với Thịnh Tử Du, một chút không vui kia cũng tan thành mây khói.
Anh mười phần ân cần vươn tay về phía Thịnh Tử Du: "Tôi tên Hà Khi, là người phụ trách của cái quảng cáo này. Không biết nên xưng hô với tiểu thư như nào?"
Thịnh Tử Du không muốn bắt tay cùng vị Hà tiên sinh này, bởi vì vừa nhìn thấy mình thì đối phương đã nhìn chằm chằm vào cô soi mói, như kiểu tám đời rồi chưa thấy qua phụ nữ bao giờ.
Tuy nhiên chưa cần đợi cô biểu lộ ra sắc mặt không vui, Hoắc Tranh đã bất động thanh sắc kéo cô ra đằng sau lưng, đơn giản giới thiệu: "Hà Khi, đây là bạn tốt của tôi."
Nói xong câu này anh im lặng, ý tứ không phải chỉ đơn thuần giới thiệu Thịnh Tử Du với đối phương mà còn ngầm mang ý cảnh cáo.
Đến giờ phút này thấy bộ dáng che chở bảo bối của Hoắc Tránh, Hà Khi dù ngu đến mấy cũng thông suốt: Khó trách cậu ta muốn đích thân tự mình ra tiếp đón, hóa ra đây là người cậu ta coi trọng.
Đây là một tin tức nóng hổi, Hà Khi ngay lập tức không dám nhìn loạn nữa, mười phần thức thời nhường chỗ cho Hoắc Tranh: "Tôi nhớ mình còn chút việc, xin lỗi tôi phải đi trước, lần sau gặp lại."
Nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy.
Thịnh Tử Du tò mò: "Anh ấy làm sao sợ anh như vậy? Anh rất hung dữ sao?"
Nghe thấy cô hỏi vậy, Hoắc Tránh quay mặt sang nói: "Vậy cô cảm thấy tôi như nào?"
Bị đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm, Thịnh Tử Du lần nữa đỏ mặt, cô quay mặt đi: "Ai mà biết được."
Có lẽ mọi người lúc trước chưa bao giờ gặp qua Thịnh Tử Du, lúc sau cô mang theo Trùng Trùng đến, đạo diễn rất hài lòng với Trùng Trùng nhưng lại không hài lòng với cô.
Đạo diễn tỏ vẻ uyển chuyển nói rằng khí chất tiểu thư của Thịnh Tử Du không thích hợp để chụp loại quảng cáo sinh hoạt này.
Được thôi, Thịnh Tử Du tự biết mình có bộ mặt yêu diễm đê tiện, nếu chụp ảnh quảng cáo, so với mẹ ruột thì cô thật sự càng giống mẹ kế muốn hạ độc hơn.
Tuy rằng cô ngay từ đầu không phải quá muốn chụp, nhưng không nghĩ đến hiện tại người ta không cần cô, chẳng những không thèm để ý mà còn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô vỗ vỗ ngực, nhìn Hoắc Tranh: "Thật tốt quá, tôi vốn dĩ không nghĩ đến, chỉ là bởi vì Vương Trùng Trùng muốn đến chơi."
Cô tự sửa lại tên gọi của Trùng Trùng, muốn nhắc nhở với Hoắc Tranh một sự kiện.
Con ngươi đen như mực nhìn Thịnh Tử Du: "Trùng Trùng họ Vương sao?"
"Đúng." Thịnh Tử Du thất thần gật đầu: "Ba ba nó họ Vương thì nó phải họ Vương chứ sao."
Hoắc Tranh đã hiểu, anh không nhìn Thịnh Tử Du nữa, chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, một lúc sau anh mới tự giễu cười cười: "Là Vương Bát Đản."
Anh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy làm Thịnh Tử Du không khỏi cảnh giác hơn.
Cô chưa từng nói trước mặt anh ba từ "Vương bát đản" này đâu, tự nhiên bây giờ anh nói lời này là có ý gì?
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Hoắc Tranh mở miệng: "Lúc trước nghĩ thế nào mà lại sinh ra nó."
Ở trong lòng anh, kỳ thật cô vẫn luôn là một đứa trẻ, tự chăm sóc bản thân còn không nổi.
Nhưng một người con gái không tự chăm sóc mình được như thế, lại quyết tâm sinh đứa con của anh, chẳng những sinh thành công mà còn nuôi nó lớn đến như này.
Tuy không trải qua nhưng Hoắc Tranh vẫn có thể dễ dàng tưởng tượng, cho dù hiện nay, một người phụ nữ chưa kết hôn nhưng đã có thai, muốn một mình sinh ra rồi nuôi nấng, thật sự là một áp lực rất to lớn.
Khi đó cô mới mười tám tuổi.
Hoắc Tranh biết bản thân chẳng những không làm tốt nhiệm vụ của một người cha mà trách nhiệm của một người chồng anh cũng chưa bao giờ gánh vác.
Nhưng cái anh không xác định là cô có nguyện ý chấp nhận anh làm chồng của mình hay không.
Anh biết mục đích tiếp cận của Thịnh Tử Du không thuần khiết nhưng cũng chỉ là tâm cơ nhỏ của phụ nữ.
Thẳng đến cuối cùng, khi cô ngả bài với mình, anh mới biết được hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là một trò đùa dai cô nhất thời hứng khởi mà thôi.
Hoắc Tranh nhớ rõ, lúc trước khi hai người chia tay, anh hỏi cô về hạt lạt nhỏ.
Cô không nói chuyện, không một lời nào ném hạt lạc nhỏ đang đeo trên cổ xuống đất.
Hoắc Tranh nghĩ khi đó do anh thật sự bị chọc tức điên, đã bao nhiêu năm qua anh chưa từng tức giận như vậy.
Anh đã móc cả trái tim mình ra để trao cho cô, nhưng cô lại không lưu luyến chút nào mà dẫm đạp nó.
Sau đó anh trở về tìm, nhưng không tìm được.
Hoắc Tranh vẫn luôn cho rằng hạt lạc nhỏ ném xuống đất, không nghĩ rằng ba năm sau phát hiện nó ở trên người của Trùng Trùng.
Hoắc Tranh không phải là một người thiếu tự tin, nhưng khi ở trước mặt Thịnh Tử Du, tự tin của anh lại thiếu thốn đến cực hạn.
Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ bởi vì không thấy được tâm tư của cô, giống như ba năm trước, chưa bao giờ hiểu được.
Vấn đề của Hoắc Tránh thật ra làm Thịnh Tử Du cảm thấy có chút khó khăn.
Lúc trước sinh ra Trùng gia hỏa, cô tất nhiên không yêu anh. Cô chỉ cảm thấy nếu phá bỏ đứa bé này thì bản thân từ nay về sau sẽ không thể có con nữa, việc này quá đáng sợ rồi.
Chờ đến lúc sinh xong, Thịnh Tử Du cảm thấy quyết định lúc trước mười phần chính xác.
Tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy, chọc một cái nó liền nhảy ra xa, dọa một cái nó lại khóc, cả nhà từ trên xuống dưới chỉ có thằng bé yêu cô nhất, chỉ có đứa con này đáng giá cho cô yêu mến.
Còn may cô đã sinh đứa trẻ này ra.
Thịnh Tử Du nghĩ nghĩ, quyết định bản thân phải làm một người mẹ vĩ đại, cô nói: "Cái này có gì phải hỏi, đã ở trong bụng tôi, chẳng lẽ không cần sao? Ba thằng bé không có trách nhiệm vứt bỏ hai mẹ con tôi, nhưng tôi là mẹ, tất nhiên dù thế nào cũng phải sinh thằng bé ra."
Hoắc Tranh trầm mặc, không nói tiếp.
Thấy anh không trả lời, trong lòng Thịnh Tử Du có chút chột dạ.
Chẳng lẽ do cô chém gió quá nên anh ở trong lòng cười nhạo cô sao?
Bị hỏi nhiều như vậy, Thịnh Tử Du cảm thấy cô cũng nên nhân cơ hội này hỏi anh mấy câu cho công bằng.
Cô chống cằm nhìn về phía Hoắc Tranh, chớp chớp mắt: "Anh và Lâm Nhiễm Nhiễm có quan hệ gì vậy?"
Nghe thấy cái tên này từ trong miệng của Thịnh Tử Du, Hoắc Tranh nheo nheo mắt, giống như nhịn xuống sự tức giận, qua vài giây anh mới trầm giọng nói: "Chúng tôi trước kia là hàng xóm."
Hàng xóm? Mắt Thịnh Tử Du sáng lên.
Trong ấn tượng của cô, lúc trước cô và Lâm Nhiễm Nhiễm quan hệ rất tốt, hai người cũng từng tâm sự với nhau rất nhiều. Thịnh Tử Du mơ hồ nhớ, Lâm Nhiễm Nhiễm từng nói cô ấy vẫn luôn yêu thầm một người, mà người đó là anh trai nhà kế bên.
Tuy nhiên thời gian đã lâu lắm rồi nên đoạn ký ức này có chút mơ hồ.
Cô đánh giác Hoắc Tranh cao lớn trước mặt, cảm thấy tám chín phần người đó hẳn là anh.
Thịnh Tử Du nháy mắt kinh ngạc.
Nếu nói lúc trước ở quán cà phê chỉ thuần túy là trò đùa dai thì hiện tại khi biết được người trước mắt này là người Lâm Nhiễm Nhiễm yêu thầm mười mấy năm, lực hấp dẫn của Hoắc Tranh trong lòng Thịnh Tử Du trong nháy mắt tăng gấp đôi.
Hận so với yêu càng khắc sâu hơn, đặc biệt phụ nữ còn có tật thù dai.
Tưởng tượng nếu cô có thể bắt được nam thần trong lòng Lâm Nhiễm Nhiễm, đến lúc đó biểu tình của đối phương nhất định rất xuất sắc, Thịnh Tử Du hưng phấn đến mức đã quên rằng ban đầu cô muốn ngủ cùng Hoắc Tranh chỉ là do bản năng xúc động nguyên thủy
"Thịnh Tử Du." Hoắc Tranh bên cạnh thản nhiên lên tiếng, đánh gãy mộng tưởng tươi đẹp của Thịnh Tử Du.
Thịnh Tử Du ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt bất mãn.
Cô ghét nhất người gọi cả họ và tên mình, xa cách một chút nên gọi là Thịnh tiểu thư, thần cận hơn thì gọi là Tử Du. Khi gọi ba chữ "Thịnh Tử Du" như có ý muốn chỉ trích cô vậy.
Đặc biệt từ miệng của Hoắc tiên sinh.
Hoắc Tranh nhìn cô, bình tĩnh nói: "Tôi biết cô đang nghĩ cái gì."
Thịnh Tử Du nhướng mày nhìn anh.
Hoắc Tranh tiếp tục nói: "Cô tốt nhất nên thu hồi suy nghĩ đó lại."
Nội tâm Thịnh Tử Du không có nửa tia dao động, thậm chí cô còn muốn cười.
Buồn cười, sao anh có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Hoắc Tranh xoay cả người lại đối diễn với cô, anh đứng thẳng tắp nhìn: "Tôi và Lâm Nhiễm Nhiễm không hề vượt qua tình bạn, cũng không có bất kỳ giao tình nào. Cô cũng không thể thông qua tôi mà làm tổn thương cô ấy, tôi nói như vậy cô đã hiểu chưa?"
Thịnh Tử Du tức giận cắn chặt răng: Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Vị Hoắc tiên sinh trước mắt cô mới là người khó hiểu.
Còn không cho cô mơ tưởng đến anh?
Dựa vào cái gì? Nói vậy cô càng muốn!
Thịnh Tử Du cắn môi, tức giận nhìn anh: "Anh không yêu mà phản ứng với tôi sao? Anh không yêu mà còn tìm tôi đến chụp ảnh quảng cáo? Anh chẳng lẽ không thấy tôi xinh đẹp hay sao?"
Đang nói, Trùng Trùng từ phòng thay đồ chạy ra.
Tiểu gia hỏa đã thay áo sơ mi, trên cổ đeo một chiếc nơ đỏ, tóc được vuốt keo, nhìn qua đẹp trai cực kỳ.
Ánh mắt nhìn qua Trùng Trùng rồi nhìn về phía Thịnh Tử Du, giọng nói rất thấp, trong đó còn mang theo một ý cười không dễ nhận ra: "Làm sáng tỏ một chút, là bởi vì thằng bé."
Nhìn con trai đang chạy bình bịch về phía mình, Thịnh Tử Du âm thầm cắn chặt răng.
Thấy Thịnh Tử Du không nói gì, có lẽ sợ cô nghe không hiểu nên Hoắc Tranh thiện ý bổ sung: "Là bởi vì đứa bé lớn lên đáng yêu."
Giây tiếp theo Trùng Trùng ngay lập tức ôm lấy đùi của Thịnh Tử Du, ngửa đầu cười tủm tỉm: "Tiểu Ngư tiểu Ngư, mẹ nhìn con này!"
Thịnh Tử Du dùng sức nắn nắn khuôn mặt cậu: "Hiện tại con nhìn rất giống nhận vật phản diện trong phim nha."
Trùng Trùng tức giận dậm chân: "Con ghét mẹ!"