Nhật Ký Của Đô Đô

chương 19: 19: đô bạn nhỏ đi học lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vu San San trước đây còn cảm thấy tiểu mập tử nhà mình đặc biệt dính mình, nhưng cho tới bây giờ cô sai rồi, kỳ thực tiểu mập tử căn bản là một ác ma cuồng dính cha, từ khi cha nó trở về, dính nhau một không thể ở trong lòng cha hắn luôn.

Căn bản nó không còn nhớ một người mẹ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó rồi.

Con trai này thật sự là phí công nuôi rồi!

Nghe lúc này trong phòng tắm truyền tiếng tiểu mập tử như gà mẹ "Ha ha ha " tiếng cười, Vu San San nghĩ như vậy.

Một lát sau, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong, nam nhân cao lớn đang ôm một cục thịt trắng nõn nà đi ra.

Toàn thân cục thịt trắng trần chuồng như gà con mới nở, ở trên tay baba còn rất vui thích tung tăng tứ chi, thịt trên người cũng theo động tác của cậu nhảy lên nhảy xuống.

Nhìn cái tên mập này ô!

Nguyên Lãng đem tiểu mập tử đưa Vu San San đang xem tivi trên safa, "mặc cho con một bộ quần áo.

"

Vu San San vươn tay đón lấy tên mập thối này, nhưng ánh mắt lại gian xảo lặng lẽ dừng trên cơ thể nam nhân chỉ mặc quần đùi áo ba lỗ.

Màu da bánh mật, cánh tay cơ bắp, cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư..

rất tốt, một thứ cũng không thiếu, hơn nữa còn đẹp hơn bốn năm trước.

Toàn thân trên dưới đều tỏa ra nồng nặc mùi hormone.

Vu San San nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn đi tới sờ mó chút chút.

Thấy mami nửa ngày vẫn chưa mặc quần nhỏ cho mình, hai tayĐô Đô che chim nhỏ của mình, thúc giục: "Mami, con muốn quần nhỏ, chim nhỏ lạnh~"

Vu San San đang rình trộm đã phục hồi lại tinh thần, lập tức làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đâm đâm thịt mỡ trên người tiểu mập, sau đó nhận mệnh mà đi tìm quần nhỏ cho tên mập thối.

Thấy dáng vẻ của Nguyên Lãng tối nay sẽ không đi, Vu San San lại lấy một bộ chăn từ trong tủ ra đưa tới phòng khách, đem quần nhỏ đưa cho tiểu mập tử, chăn để đưa cho ba của cậu.

"ây, đêm nay anh ngủ sôfa.

"

Động tác lau tóc trên tay ngừng một chút, cũng không nói gì, nhận lấy bộ chăn để một bên, vươn tay nắm lấy quần nhỏ mặc vào cho Đô Đô.

Đô Đô nâng cái chân nhỏ mập ú lên cho ba mặc quần nhỏ, không hiểu nhìn Vu San San hỏi: "Mami, vì sao ba ba ngủ ở đây? Ba ba không ngủ chung với chúng ta sao? "

Vu San San rất muốn lườm cậu một cái.

Tiểu mập tử a tiểu mập tử, ngươi cứ như vậy bảo vệ người mẹ xinh đẹp như hoa vậy sao, cư nhiên dẫn sói vào nhà, còn muốn đem mami cho đưa vào miệng sói!

Nhưng lời này cô không biết xấu hổ mà nói ra miệng, nếu giờ cô nói lời này, tiểu mập tử nhà nàng tuyệt đối sẽ cảm thấy cô mới là con sói kia.

Cô tuyệt không muốn thử nghiệm tiểu mập tử nhà mình.

Cho nên, vì thể diện mà suy nghĩ, Vu San San đổi một lý do khác giải thích với anh: "Giường nhỏ, chỉ đủ ngủ hai người chúng ta, không đủ để ba ba ngủ.

"

Đô Đô quay đầu nhìn ba ba một chút, lại nhìn mami một chút, cảm thấy mami nói rất đúng, ba cao lớn như vậy, còn cậu với mami lại mập như vậy chiếm hết chỗ, xác định không còn chỗ cho baba ngủ.

Vì vậy Đô Đô chỉ có thể rất áy náy chui vào lòng mami, hôn anh một ngụm, sờ sờ mặt anh nói xin lỗi: "Xin lỗi ba ba, Đô Đô với mami quá béo rồi, giường không đủ chỗ cho người ngủ.

"

Nguyên Lãng cười hôn cậu một ngụm, "không sao, ba ngủ sofa là được.

"

Đô Đô lại lập tức an ủi: "Bất quá ba ba đừng nóng vội, người đợi nhé, đợi mẹ giảm cân gầy rồi thì giường sẽ đủ chỗ cho ba nằm, đợi tới lúc đó chúng ta có thể ngủ cùng nhau rồi nha.

"

Khóe miệng Nguyên Lãng nâng lên, gật đầu với tiểu tử này.

Vu San San ở một bên đang tức giận nhịn không được đánh cái mông nhỏ lộ ra bên ngoài của tên mập thối, "Tiểu mập tử, tại sao là ta giảm béo, ngươi cũng tên béo, sao ngươi không giảm béo để chỗ ra.

"

Đô Đô che đạy cái mông nhỏ của mình, ất là lý trực khí tráng nói: "Nhưng con không có mập như mami, hơn nữa con rất đáng yêu.

"

Trong nháy mắt Vu San San nổi giận: "ngươi cái đồ mập thối tự luyến mặt dày này, ngươi không đáng yêu một chút nào! "

Đô Đô không phục đem hai tay nhỏ nắm nắm lại, đặt bên miệng của mình, chớp chớp con mắt to sáng lung linh của mình, làm một động tác bán manh, "Rõ ràng là con rất đáng yêu mà! "

"ây~tiểu mập tử ngươi đang bán ngu xuẩn? " Vu San San không đành lòng nhìn thẳng mà ghét bỏ cậu.

Đô Đô không phục, "mami người làm thử xem, mẹ làm ra cũng không đáng yêu được như con.

"

Vu San San:.

Nếu như không có ba ngươi ở đây ngươi tưởng ta không dám làm? Mẹ nói với con mẹ bán manh tới bản thân mẹ còn thấy sợ hãi.

Cuối cùng, Vu San San bởi vì còn muốn chút mặt mũi, rốt cục cũng ngại ngùng bán manh trước mặt Nguyên Lãng, nhưng đây không đại biểu cô không trị được tên tiểu tử này.

Cô muốn dùng hành động thực tế để nói cho tiểu mập tử mới ra đời không lâu này: Mẹ của con thì vẫn là mẹ của con (ý bà đây lợi hại hơn con rất rất nhiều ahihi)

Vu San San đem cái túi nhỏ của tiểu mập tử ném cho hắn, cũng nghiêm túc thông báo cho cậu biết: "Tiểu mập tử, bắt đầu từ ngày mai, con đi học lại cho mẹ! "

Từ sau khi Vu San San bị thương, Đô Đô bởi vì lo lắng cho mami nên không đi nhà trẻ, một mực gia cùng cô.

Mà cô sở dĩ cho phép, nhất là bởi vì không đi nhà trẻ mấy ngày cũng sẽ không ảnh hưởng gì, hai bởi vì chân cô bị thương không thể đưa đón cậu đi học, cho nên để tiểu mập tử tạm thời "bỏ học."

Nhưng bây giờ cô quyết định đem cái tên tiểu mập tử này đuổi khỏi nhà đi học.

Tuy chân cô vẫn chưa đi được, nhưng cậu không phải có cha sao.

Quả nhiên, tiểu mập tử biến đổi kinh ngạc, thất vọng, không nỡ, uể oải một loạt biểu cảm, cuối cùng nhận định vận mệnh đi nhà trẻ, không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn nhận mệnh.

Nhưng tiểu tử kia lại tràn ngập ước ao mà ôm lấy cánh tay ba, hỏi: "Ba ba, mai ba có thể đưa con đi nhà trẻ không? "

Nguyên Lãng gãi gãi cằm nhỏ của cậu "Có thể.

"

Đô Đô lập tức liền đối với "Đi học lại " không chút bài xích, cao hứng tới đứng dậy trên safa xoay mấy vòng, suýt nữa đem mình ngất đi ngã ngồi quảng xuống safa.

Mặc dù chóng mặt, nhưng tiểu mập tử vẫn rất vui vẻ rất đắc ý nói với Vu San San: "Ba ba của con mai đưa con đi nhà trẻ nha!"

Vu San San "Cắt " một tiếng, cô cũng không đi nhà trẻ, cô mới không hâm mộ nha.

Sáng sớm hôm sau, bình thường tuyệt đối Đô Đô tiểu mập tử sẽ chổng mông lên ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới tỉnh cư nhiên lại dậy sớm dị thường, không cần ai giúp đỡ đã mặc xong quần áo, trèo xuống giường bịch bịch bịch chạy ra ngoài tìm cha.

Nhìn thấy ba ba, lập tức quên mẹ già cũng đang ở phòng khách, một cái liền ôm lấy chân baba cao hứng hét to: "Ba ba! "

"ừm.

" Nguyên Lãng khom lưng ôm cậu lên, dẫn cậu tới nhà vệ sinh rửa mặt.

Tiểu mập tử ôm lấy baba cọ cọ lên mặt ba của cậu, rất chờ mong hỏi: "Ba ba, người muốn đưa con đi nhà trẻ sao? "

"đúng vậy.

" Nguyên Lãng vừa giúp cậu bóp đánh răng vừa trả lời.

Tiểu mập tử ngại ngùng nhận lấy bàn chải đánh răng đi đánh răng, đánh hai cái liền nhìn baba một cái, ánh mắt với cảm giác sâu thẳm, trực tiếp để Vu San San nhìn đến nỗi bữa sáng cũng ăn không vào.

Tiểu mập tử đi nhà trẻ thường hay nắm lấy tay lôi kéo mami, lúc này có cha già, trong nháy mắt liền đem mẹ già quên mất, trước cửa nhà vui vẻ vẫy vẫy tay với mẹ già "Mami tạm biệt, con phải đi học đây! "

Trước kia đi học sao lại không thấy ngươi tích cực như vậy!

Ngươi là một tên mập thối.

Vu San San tức giận đến giơ tay đánh vào cái mông của cậu một cái, lúc này mới hướng tới -từ sáng tới giờ chưa nói chuyện với nhau câu nào-ba ba của tên mập thối, nói: "anh đưa con đi học rồi đi làm việc của anh đi.

"

Nguyên Lãng cũng không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, "Tan học anh đi đón Đô Đô.

Vu San San gật đầu, đột nhiên cảm thấy bọn họ giống như đôi vợ chồng già đang nói chuyện vậy, anh chồng rảnh rang thì sẽ thay vợ đi đưa đón con tan học.

Nhưng hiện thực lại là, hai người bọn họ đến cả hôn đều chưa kết, tình lữ cũng không được tính tới.

Cô cũng không biết quan hệ hiện giờ của hai người là như thế nào, người lạ qua đường đến ngay cả con cũng có rồi?

Giữa lúc Vu San San đang ở nhà thở dài với quan hệ Quỳnh Dao của hai người, điện thoại đột nhiên vang lên.

Vu San San cầm lên nhìn, là Ngô Tịnh.

Ngô Tịnh: " San san, Binh ca ca nhà ngươi đâu? "

Vu San San khó chịu: " làm gì vừa nói liền hỏi anh ta? Hiện tại ở trong lòng các người chỉ có anh ta thôi đúng không? "

Ngô Tịnh dừng một chút, đột nhiên đầu bên kia điện thoại nở một nụ cười, nghe có chút hả hê nói, " San nhi, trong giọng nói của cậu sao lại có oán khí nhiều như vậy? Hế nào, con nuôi tớ nhận rõ mặt mũi cậu, đi tương thân tương ái với ba nó rồi à, để lại mẹ già ở bên ước ao đố kị? "

Vu San San: "..

lăn đi đi.

"

Bên đầu kia điện thoại lại vang lên một trận cười điên cuồng, đang ở thời điểm Vu San San muốn cúp điện thoại rốt cục cũng nói ra mục đích thật sự của cuộc gọi này: " Mang chồng cậu đi ăn một bữa cơm đi.

"

" Để làm chi? "trực giác Vu San San nhất định là có chuyện, nếu không..

Ngô Tịnh tên nhãi này sẽ không đột nhiên gọi bọn họ ra ngoài ăn cơm, " có phải cậu có chuyện gì không? "

" Ha ha ha..

"Ngô Tịnh cười có chút chột dạ, " San nhi a, tớ là tớ giúp cậu đồng ý tới bữa tiệc họp lớp rồi, cậu sẽ không trách tớ chứ? "

" cái! Gì! "Vu San San cắn răng, " cậu biết trước giờ tớ không tham gia đi họp lớp mà! "

" ây ô, tớ biết tớ biết, nhưng tớ đây không phải tức giận thay cậu sao, người ta đã đánh khiêu khích tới cửa rồi, cậu còn ở nhà làm con rùa rụt cổ ư? Trước đây cậu làm rùa rụt đầu tớ không nói, nhưng bây giờ cậu có vốn liếng của chị đại rồi, sao lại không ra ngoài khoe khoang chứ? "

Tư cách? Vu San San cúi đầu nhìn mỡ thừa trên người, cả giận nói: " cậu còn cảm thấy mỡ thừa của tớ là có vốn liếng sao? "

" ây ô, tớ nói dĩ nhiên không phải mỡ thừa của cậu, tớ nói chính là binh ca ca nhà cậu kìa, cực phẩm a! Đây chính là vốn liếng lớn nhất của cậu.

"

" cậu nói rõ ràng cho tớ, rốt cuộc cậu đã đồng ý cái gì, ? Hôm nay cậu không nói rõ ràng cẩn thận tớ với cậu ân đoạn nghĩa tuyệt.

"

Ngô Tịnh nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy vội vàng mà giải thích.

" hôm nay Âu Khả Tâm con ả không biết lấy đâu được số điện thoại của mình, gọi cho tớ, nói là khó có khi ba người ở cùng một thành phố, nói tốt nghiệp đã mấy năm rồi chưa gặp, muốn gặp mặt chút để liên hệ tình cảm, đúng lúc hai người bọn mình làm cùng nhau, ả bắt tớ liên lạc với cậu, gọi cậu đi cùng.

"

" lúc đó tớ đã biết ả ta không có ý gì tốt, nhất định muốn chê cười cậu, đương nhiên tớ không có khả năng đồng ý, liền từ chối luôn, ai ngờ đâu ả ta nói, không những có ả, còn có vị hôn thê của ả nữa, nói vị hôn thê của ả chính là người của trường học chúng ta, chúng ta đều quen biết, lúc đó tớ nhất thời hiếu kỳ hỏi là ai, cậu đoán xem Âu Khả Tâm ả ta nói thế nào? "

Vu San San liếc mắt, " tớ quản hắn là ai, dù sao cũng không quan hệ với tớ, hiện giờ tớ chỉ muốn biết vì sao cậu lại bán tớ ra ngoài? "

" cậu đừng lo lắng, ôn nhu một chút, nghe tớ nói.

"Ngô Tịnh vội vàng nói tiếp: " vị hôn phu của Âu Khả Tâm là Vu Hạo, Vu Hạo cậu biết không? "

Vu Hạo? Vu San San ngẩn người, cái này thì đã biết tại sao Âu Khả Tâm lại muốn tìm cô rồi.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio