Ngô Tịnh nhắc nhở như vậy, trong nháy mắt Vu San San nhớ tới hôm nay không phải mình cô tới đi làm, cô còn mang một nhóc con của chồng trước tới nha.
Nhưng từ sau khi ăn cơm trưa xong cô liền bận cho tới giờ, đã qua mấy tiếng không nhìn thấy con trai chồng trước của nhà cô rồi.
"Tiểu Đô Đô của mẹ" trái tim Vu San San dị dọa tới đập thình thịch, nhảy dựng lên một cái liền lui về sau chạy về phía văn phòng.
Ngô Tịnh cũng vội vàng đuổi theo cô phía sau.
Đã sắp bảy giờ tối, các giáo viên trong văn phòng đều lục tục tan làm, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh lạ thường, căn bản một bóng người cũng không có.
Ngô Tịnh vừa nhìn cảnh tình này trong văn phòng, bị dọa cho trái tim sắp ngừng đập, tức giận vỗ vỗ cánh tay Vu San San, "cậu đem Đô Đô một mình ở văn phòng sao? Bây giờ người đâu? Tiểu tử kia sẽ không tự mình lén đi ra ngoài chơi đấy chứ?"
"Tớ ăn cơm trưa xong liền mang Đô Đô tới văn phòng ngồi bàn làm việc của tớ, tớ để tiểu tử xem phim hoạt hình, nào nghĩ tới buổi chiều bận rộn như vậy, tớ đem nhóc con quên luôn!"
Vu San San luống cuống, cô sẽ không làm mất chính con của cô chứ!
"Có ai làm mẹ như cậu không? Cư nhiên quên cả con trai luôn!" vừa nghĩ tới khoảng cách từ trưa đến giờ đã sắp tiếng rồi, Ngô Tịnh lo lắng sắp muốn chết, dậm chân, "chúng ta hiện tại nhanh chóng ra ngoài hỏi bảo vệ cửa có nhìn thấy Đô Đô hay không! Có cần thiết nữa thì nhờ camera giám sát tìm tiểu tử kia."
"Đúng đúng đúng, nhanh đi tìm bảo vệ cửa.
"
San san cùng Ngô Tịnh lại vội vàng chạy tới phòng bảo vệ thăm hỏi, bảo vệ cửa vừa nghe không thấy không nhìn thấy con trai đâu, tích cực kiểm tra lại camera ngoài cửa, kết quả lại kỳ dị phát hiện ra căn bản không có bóng dáng của Đô Đô, nói cách khác, Đô Đô không có đi ra vào bằng cửa lớn.
"Đô Đô rốt cuộc đi đâu rồi? " Ngô Tịnh sợ đến tay đều có chút run rẩy, quả thực không dám tưởng tượng thịt viên nhỏ đáng yêu đến mức làm tim người ta đều có thể tan ra lại bị các cô làm mất.
Vu San San sắp sợ tới phát khóc, nhưng bản năng trở thành một người mẹ làm cô nỗ lực làm bản thân mình tỉnh táo lại, nhắm mắt nghĩ lại Đô Đô có thể đi tới nơi nào.
"Nếu Đô Đô không có đi ra ngoài, vậy vẫn còn ở bên trong.
Mấy giây sau, cô chợt mở mắt, như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng chạy vào bên trong," tớ biết Đô Đô ở đâu! "
Ngô Tịnh không hiểu ra sao chạy theo sát phía sau cô, kết quả là thấy cô trực tiếp chạy tới văn phòng vừa tìm qua, đi tới trước bàn làm việc của cô ngồi xổm xuống, dòm dưới gầm bàn, sau đó cả người hung hăng thở hổn hển.
Ngô Tịnh trong nháy mắt hiểu ra cái gì, cũng vội vàng chạy tới, theo tầm mắt của cô nhìn xuống gầm bàn, vừa nhìn, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng dở khóc dở cười.
Dưới gầm bàn, người kia nằm trên thảm trải sàn ngủ say khò khò, bụng nhỏ tròn vo theo hô hấp nhấp nhấp nhô nhô của thịt viên nhỏ, không phải Đô Đô là ai.
Thì ra ở dưới gầm bàn, trách không được vừa mới không tìm thấy.
Ngô Tịnh vỗ ngực một cái, lòng tràn đầy may mắn, " Tiểu gia hỏa này, làm sao chạy đến gầm bàn ngủ vậy? Quả thực dọa chết chúng ta, may mắn không có xảy ra việc gì.
"
Vu San San không ôn hòa như Ngô Tịnh, sau khi vui mừng được mấy giây, theo đó mà nổi lên lửa giận nồng đậm, tiểu tử mập này quả thực quá đáng ghét, suýt nữa dọa chết cô rồi, nếu như dọa chết cô, cậu không biến thành cô nhi không ai cần nữa!
Tiểu tử này là thèm ăn đòn rồi.
Vươn tay đem người ngủ hôn thiên ám địa, còn kém chút chưa chảy nước miếng của thịt viên mập, chống nạng ôm ra ngoài, vươn tay vỗ " Đùng đùng "hai bạt tay lên mông nhỏ đầy thịt tròn đô đô.
Trong mộng cảm giác được mông nhỏ của mình bị công kích, Đô Đô mơ hồ mà mở mắt, vươn bàn tay đều là thịt xoa xoa mắt, lúc này mới nhìn thấy rõ hai người trước mặt.
" Mami mẹ rốt cục tan làm rồi? "Mắt Đô Đô vụt sáng cao hứng ôm lấy cổ Vu San San, " Bẹp "một ngụm hôn lên mặt cô.
Vu San San lại quặm mặt lại, kiên quyết không vì nhan sắc của tiểu mập tử này mê hoặc, nắm lấy khuôn mặt toàn thịt của cu cậu" ai cho con chạy tới gầm bàn ngủ! Biết chúng ta suýt chút nữa nghĩ rằng mất con rồi không? Mẹ thấy con thiếu dạy dỗ rồi hả.
"
" Tớ thấy thiếu dạy dỗ phải là cậu! Cậu làm mẹ mà đem đứa trẻ tuổi quên cả nửa ngày, cu cậu không khóc không nháo đợi chờ lâu như vậy đã đủ ngoan rồi, cậu còn mặt mũi nói cu cậu! "Ngô Tịnh tự tay đem Đô Đô ôm lấy, hôn mạnh một cái lớn trên mặt nhỏ bụ bẫm kia, mặt đầy từ ái," chúng ta không để ý tới mami con nhé, Đô Đô có đói bụng không a? "
Đô Đô cảm giác được lúc này tâm tình của mami có chút nguy hiểm, rất là sáng suốt mà ngoan ngoãn xà vào cái ôm của Ngô Tinh, ôm chặt cổ cô liên tục hôn lên mặt cô, sau đó lại dựa vào ngực cô, sờ sờ bụng nhỏ của chính mình, gật đầu" mẹ nuôi, Đô Đô thật là đói ah~ "
Ngô Tịnh đau lòng tới chết, đều đến giờ này rồi cu cậu còn có không đói a, vội vàng ôm cu cậu đi ra ngoài, " Đô Đô ráng nhịn chút nữa a, bây giờ chúng ta về nhà ăn cơm nhé, mẹ nuôi làm cách gà om coca cho con ăn nhé.
"
" Oa ah -- "Đô Đô mắt sáng lên, đầu nhỏ không ngừng bận rộn gật gật," vậy chúng ta nhanh về nhà đi thôi, bụng nhỏ của con đã đói gầy mất rồi nè.
"
Vu San San liếc mắt, dừng trên bụng nhỏ của thịt viên nhỏ quét một vòng, quả thực không tìm được nửa điểm dấu hiệu đói nào.
Lại còn không biết xấu nói mình bị đói tới gầy rồi.
Vu San San mang theo Đô Đô đi thuê phòng ở, bởi vì tài chính hữu hạn, chỉ mướn một căn có một phòng ở, may mắn chỉ có hai mẹ con ở, bình thường ngoại trừ Ngô Tịnh tới cũng không có ai qua đây, cho nên miễn cưỡng đủ ở.
Ngô Tịnh bởi vì cũng ở một mình, cho bên bình thường buổi tối sẽ qua đây cùng hai mẹ con ăn tối, ngược lại không phải vì tới ăn cơm chùa, chủ yếu là không nhìn nổi trù nghệ rác rưởi của Vu San San, sợ đem Đô Đô ăn không tốt, cho nên mỗi tối đều qua đây nấu cơm tối, để hai mẹ con có thể ăn được những bữa cơm canh bình thường.
Cũng may mà có Ngô Tịnh, nếu không..
Đô Đô hiện tại có thể cũng không phải là thịt viên nhỏ rồi, nói không chừng còn giống như dân chạy nạn châu phi ấy chứ.
Nhìn Ngô Tinh mặc tạp dề làm món cánh gà om coca mà Đô Đô thích ăn, Vu San San đi tới ôm lấy hông của cô, khuôn mặt gọ gọ lên lưng cô làm nũng," Ô ô, Tĩnh nhi, nếu không có cậu thì tớ xong đời rồi, đại ơn đại đức của cậu tớ sẽ suốt đời không quên, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy -- "
" Cậu im miệng cho mình "Ngô Tịnh dùng mông lắc lắc đem người phía sau tránh ra," tớ chịu không nổi báo đáp của cậu nhé, chỉ cầu cậu có thể thu thu chút tính khó, làm việc cho tốt, bản thân cậu đói cũng không đáng ngại gì, nhưng đừng để Đô Đô nhỏ của tớ đói bụng.
"
" Cậu cậu quá thiên vị rồi! "Xác nhận địa vị của bản thân trong lòng Ngô Tịnh không có chút nào có thể so sánh với Đô Đô, Vu San San vểnh quyệt miệng, " Lần này thực sự không trách tớ nha, bà ta mắng tớ béo như lợn, còn đánh tớ, cậu nói tớ có thể không tức giận sao, hiện tại tính khí của tớ đã đủ tốt mà.
"
Ngô Tịnh không khỏi nhớ tới tính khí Vu San San trước kia, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ngữ trọng tâm trường nói: " tớ hiểu có những khách hàng rất khó đối phó, nhưng công việc là như vậy, công việc của mỗi người đều sẽ có nhưng ủy khuất và bất đắc dĩ của mình, sao có thể tùy tâm sở dục đâu.
Cậu biết ó bao nhiêu người muốn vào Thiên Nghê làm việc không, lúc đầu tớ phải mất lức của chính trâu hai hổ mới có thể kéo cậu vào, nếu cậu làm mất công việc này, thực sự là không tìm được công việc nào tốt hơn thế này đâu.
"
Vu San San cúi đầu.
Cô đương nhiên biết sự trân quý của công việc này, ở Thiên Nghệ tiền lương cao đãi ngộ tốt, ở nơi tuyến hai thành thị này tiền lương phổ biến không cao, ngay cả công việc giáo viên cố vấn đều được hơn vạn, vô số người muốn tranh nhau để vào.
Nếu không phải cô có vũ đạo tri thức nồng đậm, hơn nữa có Ngô Tinh bán đại khí lực, với hình tượng của cô căn bản không vào được.
Phần tiền lương này có thể nuôi sống bản thân cùng Đô Đô, cho nên thật sự cô đã rất nỗ lực bớt chút nóng nảy, nỗ lực làm thật tốt công việc này.
Không nghĩ tới hôm nay lại phá công sức bao lâu nay.
Vu San San hít mũi một cái, đột nhiên có chút muốn khóc.
Công việc thật khó ya, nuôi dưỡng một cậu con trai mập mạp lại càng khó ah~~
Nhìn cô ủy khất như vậy, Ngô Tịnh cũng có thể hiểu được, dù sao cô ấy và bản thân không giống nhau, mình là gia đình bình thường, biết rõ nhân gian khó khăn, nhưng cô ấy từ nhỏ đã được ngâm trong nước mật nuôi lớn, bây giờ đột nhiên từ trong bình mật ném tới vũng bùn, là ai thì trái tim ai cũng đau khổ.
Vỗ vỗ bả vai của cô, Ngô Tịnh nói: " Kỳ thực giáo viên cố vấn đích thực không dễ làm, bây giờ người nào cũng có, rất nhiều khách hàng kỳ quặc muốn chết, bị làm khó dễ là chuyện thường gặp.
"
Vu San San vô cùng tán đồng gật đầu.
Đúng vậy ah, khách hàng bây giờ thật khó hầu hạ, loại người gì cũng có, yêu cầu kỳ lạ gì cũng nhắc tới, mỗi ngày trái tim đều rất mệt.
Ngô Tịnh lần nữa khuyên cô: " Cho nên cậu xem, giáo viên cô vấn không dễ làm, làm gì có được tốt như giáo viên vũ đạo.
Giáo viên vũ đạo của Thiên Nghệ tiền lương bình quân đều vạn, giáo viên tốt thu nhập tháng còn lên tới vạn, cuối năm còn có tiền thưởng phong phú, cậu có thể lên làm giáo viên vũ đạo, không những không bị khách hàng làm khó, còn có thể dễ dàng nuôi sống Đô Đô, hơn nữa muốn mua cái gì thì mua cái ấy, như vậy tốt biết bao nhiêu a.
"
Vu San San chỉ biết bĩu môi cúi đầu, nhìn đống thịt thừa trên người mình, bất đắc dĩ buông tay," đương nhiên tớ biết làm giáo viên vũ đạo tốt, mấu chốt là tớ không làm được a.
"
Thật là một hiện thực bi thương.
Rất muốn khóc ah.
Ngô Tịnh hận sắt không thành thép, chọc chọc cái trán của cô, " Vậy cậu không thể giảm béo sao! Dáng người trước kia của cậu được toàn trường hâm mộ đấy, đẹp bao nhiêu, cậu có thể khôi phục được thân hình như trước, với trình độ vũ đạo của cậu, tớ dám bảo đảm đích thân lão tổng của Thiên Nghệ chúng ta sẽ tới đào cậu vào làm, đến lúc đó cậu muốn mức lương bao nhiêu cũng được, nào giống như hiện tại, ăn bữa này không có bữa sau.
"
Vu San San cũng nhớ lại dáng vẻ trước kia của bản thân, lúc đó thân hình nhẹ như yến, eo liễu nhỏ xinh đỉnh cao toàn quốc ở học viện vũ đạo đều là thứ nhất thứ nhì, không biết bao nhiêu nữ sinh hâm mộ ghen ghét.
Nhưng là bây giờ..
Ai, nói nhiều lại rơi lệ nhiều,
Nhưng mà, giảm béo nói dễ dàng, thực sự tiến hành mới là thống khổ bất kham, làm một kẻ từ nhỏ tới lớn nhân sinh răn dạy mỹ miện cùng mỹ thực không thể cô phụ kẻ tham ăn, cô thực sự làm không được a.
Vu San San bi thương mà ôm lấy eo thon chỉ có thước của Ngô Tịch khóc nỉ non:" Hư hư hư, giảm béo sao lại khó như vậy chứ! "
Ngô Tịnh quả thực muốn đánh cô, " chỗ nào khó khăn? Chỉ cần quản lại cái miệng, làm sao lại không giảm được béo? Cậu chính là không quản được cái miệng của cậu, mỗi ngày đều ăn no, còn có thể gầy được mới lạ! "
Vu San San im lặng, xấu hổ mà cúi thấp đầu.
Sự thật là mỗi ngày cô đều đem mình đút no nê.
Ngô Tịnh bị cô làm tức chết mất, chưa thấy qua ai lại không có lòng cầu tiến như vậy, thẳng thắn tắt bếp trực tiếp đem cô lôi ra khỏi nhà bếp đến trước cái cân, mặt hung ác nói:" cậu lên cân cho tớ, từ nay về sau, cậu bắt buộc phải giảm béo cho tớ.".