Nhật Ký Của Đô Đô

chương 25: 25: nộp thẻ lương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyên Lãng biết Kỷ Hiện nhất định sẽ hỏi, hôm nay anh đã dẫn vợ con tới để gặp bọn họ, cũng không có ý định giấu giếm cái gì.

"Đô Đô là con em, là san san sinh cho em.

"

Kỷ Hiện bị lời này đập cho sững sờ mấy giây sau mới hồi lại thần, sau đó liền nghi hoặc đầu đầu, "Làm sao nhiều năm như vậy cũng không thấy người nhắc tới? Hơn nữa chú mấy năm nay không phải không ở đây sao, đột nhiên có con trai, chuyện này rốt cuộc có chuyện gì? "

Nguyên Lãng nhẹ khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn đầy phức tạp, "Đô Đô là San San có bầu ở bốn năm trước, lúc đó San San vẫn là bạn gái của em, sau đó chúng em xảy ra chút chuyện liền chia tay, ngay đó em bị phái đi làm nhiệm vụ bí mật, em với San San không còn liên hệ, cũng không biết hai mẹ con họ đến đây định cư, đến khi lần trước ở bệnh viện mới nhìn thấy cô ở đây lúc đó mới phát hiện ra sự tồn tại của Đô Đô.

"

Kỷ Hiện nghe được lại lần nữa ngây ngẩn cả người, đã lâu mới lên tiếng, "Bốn năm trước mơ hồ nghe thấy chú có bạn gái, chính là San San? "

Nguyên Lãng gật đầu.

"nhưng sau đó lại nghe nói các người chia tay rồi, sau lại có thai nhể? "

Nhớ tới chuyện hồi đó, Nguyên Lãng nhịn không được lấy một điếu thuốc từ chỗ Kỷ Hiện ngậm lên môi, lại không đốt, chỉ ngậm trên môi, qua lâu mới nhẹ nhàng nói: "Khi đó bởi vì một ít hiểu lầm, Đô Đô là trước lúc bọn em chia tay, em không biết cô ấy mang thai.

"

Thấy lúc nhắc tới chia tay ngữ điệu có chút không đúng, Kỳ Hiện cũng không hỏi thêm nguyên nhân chia tay, chỉ đem chuyện này nói lại một lần, "Cho nên Đô Đô là có trước khi hai người chia tay, chú không biết San San có thai Đô Đô, thẳng tới khi đến tới nơi này gặp lại San San, sau đó mới phát hiện ra Đô Đô là con của chú? "

Nguyên Lãng gật đầu.

Kỷ Hiện vỗ trán, vô cùng cảm khái: "chuyện tình của chú sao lại thăng trầm như tình tiết phim truyền hình vậy, nếu như chú không nói anh thật không giám tưởng tượng hiện thực còn có tình tiết máu chó như vậy, có điều thật có duyên phận nha, anh một lèo gặp được Đô Đô hẳn hai lần, còn nói chuyện Đô Đô với chú, không nghờ rằng tiểu gia hỏa đấy thật sự là con trai chú, lúc đó anh còn nghĩ thằng bé là con nhà ai lại sinh được môt quỷ tinh linh đáng yêu như vậy, không nghĩ tới là chú sinh a, Nguyên Lãng, thật là có phúc a.

"

Nhắc tới Đô Đô, biểu tình trầm lặng của Nguyên Lãng cũng mềm ra, nghĩ tới hai mẹ con, đầu trái tim anh liền mêm mại mà rung động, xác thực anh rất có phúc.

Thấy Nguyên Lãng còn lộ ra biểu tình mềm mại như vậy, Kỷ Hiện như phát hiện ra địa lục mới vậy, sau khi tiếp nhận chuyện này liền nhịn không được trêu ghẹo anh: "Quả nhiên có vợ cùng con trai có khác nha, trước kia một năm cũng không nhìn thấy chú cười một lần, mỗi lần khuôn mặt như có người thiếu nợ chú mấy triệu vậy, hiện nay thế nào, chỉ qua một bữa cơm đã nhìn thấy chú cười mấy lần rồi, cảm tình là chưa gặp được người mình thích nên không muốn cười hử? "

Nguyên Lãng nhếch miệng lóe lên một nụ cười nhạt, thừa nhận cái trêu ghẹo này.

Kỷ Hiện vươn một quyền đấm nhe hắn, nghĩ tới dáng vẻ của San San, nhịn không được cười hì hì, nháy mắt với Nguyên Lãng, "em họ à, trước đây á, anh luôn nghĩ em rốt cuộc thích cô nương như thế nào, sau đó phát hiện không kể là dịu dàng ít nói sắc bén hào sảng hay là hướng nội, toàn bộ đều không lọt vào mắt xanh của em, anh còn buồn bực với chị dâu của chú là kiểu phụ nữ nào mới lọt vào mắt em, đến thời khắc này anh mới đột nhiên hiểu ra hóa ra em thích kiểu đầy đặn như San San, anh thật là không nghĩ tới hahahha a ahhahahah..

"

"Cút.

" Nguyên Lãng cho anh một ánh mắt như dao.

Kỷ Hiện sợ đến vội vàng ngừng cười.

Nguyên Lãng lúc này mới thản nhiên nói: "Cô trước đây còn gầy hơn chị dâu nhiều.

Sau đó bởi vì một số chuyện nên béo lên.

"

Nguyên Lãng đơn giản đem chuyện San San bị đụng xe nói ra, Kỷ Hiện nghe xong, không còn có tâm tư đùa giỡn trước nữa, trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói: "Nguyên Lãng, con gái người ta bởi vì chú mà chịu khổ quá nhiều, chú mấy năm này cũng không trách nhiệm, về sau phải đối xử mới người ta tốt vào "

Nguyên Lãng gật đầu.

Không cần ai nói anh cũng sẽ làm thế, anh sẽ dùng quãng đời còn lại để đối xử tốt với cô.

Hai người lặng im một lát, Kỷ Hiện đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Lãng cả kinh nói: "anh đột nhiên có chút hoài nghi động cơ chú ở lại chỗ này, Nguyên Lãng chú nói thật với anh, tại sao chú lại không ở Thành Đô dưỡng bệnh mà chạy tới nơi này? Không phải vì San San chứ? "

Nguyên Lãng không nói chuyện, ngón tay khêu điếu thuốc một cái.

Kỷ Hiện dùng ngón tay chỉ chỉ anh "anh đã nói không thích hợp, chú đi nhiệm vụ là mấy năm liền, lần này không dễ dàng gì mới quay về, còn bị thương nghiêm trọng như vậy, không dưỡng thương ở Thành Đô cho tốt vào đột nhiên chạy tới chỗ này với anh.

Chú đừng nói với anh là chú nhớ anh nên tới thăm anh nhé, anh tuyệt không tin nha, chú có phải cố ý tới tìm San San không? Nội tâm đối với người ta nhớ mãi không quên hử? "

Nguyên Lãng mím mím môi, lần này rốt cục thản nhiên thừa nhận tiểu tâm tư của mình "ừm.

" anh là đến tìm của cô.

Trước đây trong lúc vô ý nghe được Vu San San trong miệng bạn học cũ của cô, nói Vu San San hình như tới C thành, lúc đó anh và cô sớm đã không có quan hệ rồi, nhưng anh vẫn lấy cớ dưỡng thương giải sầu để tới đây, anh nói với bản thân, C thành là một thành phố tốt, thích hợp để dưỡng thương, cho nên anh tới đây, nhưng sâu trong nội tâm, chỉ có anh biết, dưỡng thương chỉ là giả, anh chỉ là muốn tới thử vận may thôi, anh cũng không biết có thể gặp được cô không, cũng không biết khi được được sẽ là cảnh gì, có lẽ cô sớm đã kết hôn, sớm đã buông xuống đoạn tình cảm này rồi, nhưng anh vẫn tới.

Giờ đây, anh rất may mắn dựa vào một tia hy vọng mong manh mà tới đây, nếu không sẽ ôm tiếc nối cả đời này.

Thượng đế đã định cô là của anh.

Kỷ Hiện "ây ah " một tiếng, cười nói: "anh biết tiểu tử chú rất muội tao, mặt ngoài giả bộ thanh tâm quả dục, kỳ thực trong lòng ây~chặc chặc.

"

Nguyên Lãng không để ý tới anh trêu ghẹo.

Sau nói cười xong, Kỷ Hiện nói tới chính sự: "Vậy kế tiếp chú định thế nào? Không đem con về Thành Đô gặp trưởng bối sao? Đây lại là đứa nhỏ duy nhất đời thứ tư lão Nguyên nhà các người nha, anh đoán Nguyên gia gia nêu nhìn thấy Đô Đô kích động tới có thể đứng dậy cầm súng bắn được hai nhát cơ.

"

Nguyên Lãng trầm mặc chỉ chốc lát, mới nói: "vết thương của em khỏi rồi phải quay lại đội, em muốn dẫn hai mẹ con họ tùy quân, bọn họ không ở trước mắt em nếu không em không yên tâm.

Trước khi về đội, em sẽ dẫn bọn họ về nhà một chuyến, để gia gia nhìn thấy.

"

Tâm bệnh lớn nhất của Nguyên gia gia chính là vấn đề hôn nhân của Nguyên Lãng, trước kai luôn thúc giục Nguyên Lãng kết hôn, không biết bắt người ta giới thiệu bao nhiêu cô gái cho anh, nhưng Nguyên Lãng một cô cũng không nhìn tới, yêu đương luôn không có động tĩnh gì, trách một cái liền tới ba mươi tuổi, lão gia đã chết tâm nhận định rằng trước khi nhắm mắt sẽ không nhìn thấy mặt của đời thứ tư, kết quả hiện giờ đời thứu tư không những có rồi, còn ba tuổi luôn.

Lão gia tử đoán chừng phải mừng như điên.

Cơm nước xong sau khi về nhà, Đô Đô rất vui sướng, trong miệng không ngừng mà hát khúc ca, trong tay còn không ngừng lắc lắc lì xì của mình.

Lì xì là vợ chồng Kỷ Hiện cho Đô Đô làm lễ gặp mặt.

Đô Đô rất là kích động đem tiền lì xì đưa tới trước mặt ma mi, lần thứ N biểu diễn, "Ma mi, mẹ xem bao lì xì của con! "

Đô Đô chỉ có lúc sau tết mới thu được lì xì, không ngờ rằng bây giờ không phải năm mới cũng không hồng bao lớn, cậu biết bên trong hồng bao là tiền, một khi nghĩ tới lợn nhỏ của mình lại biến nhiều hơn, cậu liền vui sướng híp hết hai mắt lại.

Ai nha, cậu có thể mua cho vợ mình một chiếc nhẫn có cục đá lớn rồi nha!

Vu San San quả thực chưa nhìn thấy bộ dạng tham tiền của tiểu tử kia, đứa nhỏ nhà ai mới chỉ có ba tuổi đã mê tiền như vậy? Bình thường không phải cho bánh cho kẹo là có thể lừa được tiền đi sao? Nhà mình sao lại dỗ không được nhỉ?

Đô Đô ngâm nga bài hát quỳ trên mặt đất, nửa người ghé trên bàn trà, tay mập nhỏ mở hồng bao, đem tiền bên trong móc ra.

"Oa -- ma mi mẹ xem, thật nhiều Mao gia gia ah~" cầm trong tay một xấp tiền một trăm tệ, con mắt Đô Đô đều trợn tròn, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Vu San San cũng cả kinh, vốn tưởng vợ chồng Kỷ Hiện chỉ cho mấy trăm tệ có ý tí thôi, thường thì cho trẻ nhỏ đều chỉ mấy trăm thôi, không ngờ rằng cầm ra lại là một tệp, nhìn cái độ dày này, tối thiểu cũng là bốn năm nghìn tệ.

Vu San San nhìn Nguyên Lãng, "làm sao lại cho nhiều như vậy? "

Nguyên Lãng nói: "không nhiều, lần đầu bọn họ gặp Đô Đô, đây là tâm ý.

" nếu không phải thông báo quá đột ngột không có chuẩn bị kịp, đoán chừng Kỷ Hiện còn cho quà gặp mặt còn long trọng hơn.

Nói xong, Nguyên Lãng nói với Đô Đô: "vậy con đếm xem bác bá cho con bao nhiêu tiền.

"

Đô Đô nhìn thấy khoản vị đại này mới hồi phục tinh thần lại, lập tức vui sướng gật đầu, vui thích mà đếm những phiếu hồng phồng của mình, "một, hai, ba..

mười..

ợ..

"

Tiểu tử kia trợn tròn mắt, đếm tới mười rồi không biết là bao nhiêu.

Bởi vì lên lớp học là nhà trẻ lớp nhỏ, giáo viên của lớp nhỏ chỉ dạy đếm từ một tới mười, chỉ như vậy thôi nhưng rất nhiều bạn nhỏ đã không đếm được, Đô Đô có thể đếm từ một tơi mười còn là biểu hiện không tồi, cho nên Vu San San cũng không dục tốc bất đạt mà dạy nhiều cho cậu, tùy cho cậu tự mình học hỏi, cho nên Đô Đô tới nay chỉ biết đếm từ một tới mười.

Hiện giờ số mục quá lớn, vượt khỏi phạm trù, cái này làm tiểu gia hỏa có chút khó khăn.

Tiểu tử kia đếm nửa buổi cũng không đếm rõ được, ngược lại càng đếm càng hồ đồ, không thể không đem ánh mắt cầu cứu nhìn ma mi.

Vu San San ở bên cạnh nhìn tiểu mập tử ngồi đếm tiền một cách ngu xuẩn, cũng sắp vui hết nấc rồi, giờ cũng coi như xem nháo nhiệt đủ rồi, cũng rất dễ nói chuyển muốn thay cậu đếm tiền.

Kỷ Hiện cho thật không ít, Vu San San là người lớn còn đếm mất nửa ngày, cuối cùng đếm đến hai lần mới đem con số đếm rõ ràng, tổng cộng có sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tệ.

"Oa ah --" nghe mami nói là có sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tệ, Đô Đô trực tiếp đem bản thân ngây người, tuy không biết rốt cuộc chỗ này là bao nhiêu, nhưng cậu biết chỗ này ý là rất nhiều rất nhiều, giờ chỗ tiền này đều là của cậu, lợn nhỏ của cậu có phải đựng đầy ắp rồi chăng?

Đô Đô mừng rỡ bổ mấy cái lên bàn trà, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lấy cọ để lên đống tiền, một bên cọ một bên vui vẻ hỏi: "ba mẹ, giờ có phải con là một bảo bảo có rất rất nhiều tiền? "

Nguyên Lãng bị dáng vẻ tham tiền của cậu chọc cho khóe miệng cong lên.

Vu San San lại đảo tròn mắt châu, găng lên hình dáng của trên người của tiểu mập tử, đem cậu nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, hiền lành lại hòa ái mà nhìn cậu, "Mập mạp, con có biết thế nào là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu không? "

Những lời này có chút vượt phạm vi, Đô Đô nghi ngờ lắc lắc đầu, "Ma mi, có ý gì ạ? "

Vu San San cười hắc hắc, lập tức nhập giáo viên ngữ văn, bắt đầu nói bậy bạ, "Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu chính là hai người có quan hệ rất tốt, sau đó nhá, một người trong đó có rất nhiều tiên, liền sẽ phân cho người còn lại cùng hưởng, để người còn lại cũng có tiền.

"

Nguyên Lãng:.

Tôi nên ngăn ngừa cô ấy lừa dối con trai hay làm như không thấy đây?

Như là nhìn ra Nguyên Lãng đang suy nghĩ gì, Vu San San găng cho anh một ánh mắt uy hiếp: Dám nói chuyện thì cho anh đẹp mặt!

Nguyên Lãng lập tức đem ánh mắt chuyển lên ti vi, xem tin túc CCTV.

Ừm, anh vẫn là xem tin tức nhé!

Vừa được ma mi giải thích qua cái gì gọi là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu Đô Đô lại không động thần sắc đem túi tiền của mình xê xê dịch dịch, lấy một loại ánh mắt vô cùng đề phòng cảnh giác mà nhìn mẹ già của cậu.

Luôn cảm giác ma mi đối với tiền của cậu không có ý tốt.

Vu San San xoa xoa tay, cười híp mắt tiếp tục câu thông với con trai: "Mập mạp a, có phải con có quan hệ rất tốt với mẹ không? Có phải rất yêu ma mi không? "

Đô Đô ngậm miệng, chọn lựa không trả lời.

Nhưng mẹ già cũng không bắt buộc phải trả lời, mình cô cũng có thể hoàn thành màn biểu diễn này, "Đúng không, mẹ với con có quan hệ tốt nhất thế giới này, con yêu mẹ nhất, mẹ cũng yêu con nhất, cho nên chúng ta cần có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, cho nên a, giờ con có tiền rồi, nên chia sẻ với mẹ, chia cho mẹ một nửa, con nói có đúng không? "

Đô Đô đã ôm túi tiền của mình, chân nhỏ không động thanh sắc lùi về sau một bước, tùy thời điểm chuẩn bị chạy trốn, "Mami, người hiện giờ thật giống bà ngoại sói á.

"

Vu San San:.

Muốn đánh chết tên mập này làm sao bây giờ?

Nguyên Lãng:.

Tôi tiếp tục xem tin tức, cái gì đều không nghe được.

Vu San San nhịn một chút, nỗ lực đem nụ cười của mình từ bà ngoại sói điều chỉnh về hình thức mẹ già vô tư từ kính, nói: "Mập mạp, lẽ nào con đã quên rồi sao? Mẹ làm công cực khổ như vậy, sau đó lấy tiền mua sữa mua đồ ăn cho con mua quần áo, còn cho con đi học, ma mi đều làm được rồi chia sẻ cho con, con có tiền rồi liền không chia sẻ với mẹ? Mập mập, ma mi thật sự rất thất vọng, trái tim của mami thật đau nha.

"

Nói, Vu San San bưng lấy tim của mình, một bộ dáng vẻ khổ sở đến không thể hô hấp.

Quả nhiên, tiểu mập tử lui dừng lại bước chân về phía sau, do dự suy nghĩ một chút, mami xác thực mua sữa mua đồ ăn mua quần áo cho mình, còn đưa mình đi học, tiền mà ma mi kiếm được đều chia sẻ với mình, nhưng mình lại không nỡ chia sẻ với mẹ, mình là một đứa trẻ tồi.

Đô Đô áy náy, cậu muốn bù đắp mami, Vì vậy đi lên phía trước, hào phóng đem tiền trong ngực mình lần nữa đặt lại bàn trà, nói với Vu San San: "Mami, vậy con chia sẻ với mẹ, con một nửa mẹ một nửa.

"

Vu San San thu hồi tay ôm ngực, đổi thành ôm tiểu tử mập của mình, dáng vẻ lệ vương quanh tròng "Mập mạp, ma mi thật rất yêu con nha, con là một đứa bé ngoan.

"

Nói xong, Vu San San làm bộ lau lau nước mắt, sau đó cùng tiểu tử kia ngươi một tờ ta một tờ ngồi trên đất mà phân tiền.

Đuôi mắt Nguyên Lãng liếc qua nhìn thấy bộ dạng chân thành phân tiền của hai mẹ con, buồn cười đồng thời, đầu con tim cũng hòa thành một hũ hồ, đây chính là dáng vẻ của người nhà, chính là mùi vị của hạnh phúc!

Chia tiền xong, Đô Đô cầm một nửa của mình chạy vào phòng, muốn đút vào heo nhỏ để tích kiệm tiền.

Vu San San thì nhìn ngắm xấp đồng Mao gia gia cười đến không nhìn thấy mắt đâu.

Ai nha, con trai của cô mới nhỏ như vậy đã biết hiếu kính mẹ già rồi, làm một mẹ già như cô, rất được an ủi nha.

Nguyên Lãng đi tới ngồi bên cạnh cô, vươn tay nhéo nhéo cánh mũi cô, cảm thấy buồn cười, "làm sao lại lừa tiền của Đô Đô? "

Vu San San kiên quyết không thừa nhận đây là lừa gạt, "em đây là giúp con giữ tiền, bảo bảo nhà người ta có tiền, về nhà đều bị mẹ thu hết, đây nhà mình không biết lớn như thế nào, từ khi biết nói đã tinh muốn chết, lì xì bắt phải tự mình giữ, cho kẹo cũng không lừa được lại, em còn không có cơ hội quản tiền của con cơ.

"

Nguyên Lãng xoa xoa đầu của cô, móc từ trong túi mình một tấm thẻ đưa tới, "Cho này, về sau không cần giúp Đô Đô giữ tiền nữa, tiền của anh đều do em quản.

"

Vu San San sửng sốt, "anh..

anh đưa thẻ cho em làm gì? "

Nguyên Lãng: "Cái này là thẻ tiền lương, toàn bộ tiền của anh đều ở đây, bình thường rất ít dùng tới, về sau em cứ giữ lấy, em cần dùng tiền thì dùng tiền trong này là được.

"

Vu San San: Cái này chẳng lẽ chính là nộp tiền lương trong truyền thuyết?

Thế nhưng, Vu San San hiện tại luôn có cảm giác không cầm được, cô vẫn chưa có biện pháp đem bản thân thản nhiên nhập vào nhân vật vợ của anh, luôn có cảm giác còn thiếu chút gì đó, cũng không có biện pháp thản nhiên nhận tấm thẻ này.

Lắc đầu, Vu San San cự tuyệt, "em cũng có tiền, tiền lương của anh thì anh tự giữ đi nhé, em không cầm.

"

Ánh mắt Nguyên Lãng dần tối lại, bắt lấy tay của cô, đem thẻ nhét vào lòng bàn tay cô, lại không buông tay, nắm lấy tay cô cơ thể dần hướng về phía cô, gần như đem cô vây trong lồng ngực mình, "giao tiền lương cho vợ là nên làm, em chính là vợ anh, anh không giao cho em thì giao cho ai? Vợ nhà người khác đều cầm thẻ lương của chồng cả đấy.

"

Vu San San nhìn bàn tay mập ú của mình bị ngón tay thon dài xương khớp rõ ràng của anh giữa lấy, thế nào cũng thấy không được tự nhiên, cảm giác anh muốn đem bản thân toàn bộ ôm vào ngực, cực kỳ không được tự nhiên, dãy dụa ra bên ngoài, lại dãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi.

"Nguyên Lãng! " cô làm đến mặt đỏ hết lên.

Nguyên Lãng vỗ nhè nhẹ đầu cô, "Ngoan a, thẻ nhận lấy.

"

Vu San San cảm thấy hôm nay nếu không nhận tấm thẻ này đừng mơ anh sẽ buông tay, không thể làm gì khác hơn là chịu thua, "được được, em nhận em nhận, anh mau buông tay ra.

"

Nguyên Lãng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, lúc này mới buông tay ra.

Bị buông ra, Vu San San liền vội vàng đứng lên chạy vội về phòng, "em đi cất thẻ đã, sợ sẽ làm mất thẻ.

"

Nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, Nguyên Lãng mím mím môi, ánh mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ.

Ngày thứ hai, Vu San San chưa quên đại kế giảm béo của mình, thừa dịp Nguyên Lãng đi đưa Đô Đô đến trường không ở nhà, gửi tin nhắn cho anh nói mình muốn đi dạo phố, sau đó giống như hôm qua gọi xe tới cơ cấu giảm béo.

Đây là ngày đầu tiên cô thử nghiệm, nhìn những kim châm cứu kia, trong lòng cô nhịn không được lại run rẩy, chưa cắm vào thịt đã cảm giác được đau đớn.

Nhưng nghĩ tới quyết tâm giảm béo, cô vẫn cắn răng nằm xuống giường của mỹ viện, đợi những đầu kim châm phủ xuống.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio