“Tuyết Ám...” Phong Quang luống cuống nắm lấy vạt áo của hắn.
Hắn lười biếng đáp một tiếng: “Hả?”
“Chúng ta sẽ cùng sống sót.” Hắn cười nhẹ, vỗ lưng cố: “Được, chúng ta sẽ cùng sống sót. Sao rồi, vết thương có đau không?”
Ngón trỏ của hắn khẽ lướt qua vết thương trên cổ cổ, vừa nãy hắn cũng giống như những người khác cảm thấy màu máu đỏ tươi rất chướng mắt, nhưng lúc này hắn thừa nhận không chỉ chướng mắt mà còn khá khó coi.
“Đau.” Phong Quang thật thà gật đầu. Cũng phải, cô là thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung lụa của phủ Thừa tướng, trừ lúc nhỏ ham chơi ra, đâu có lúc nào bị thương nữa chứ.
Làn da Phong Quang vốn trắng như tuyết không có một vết sẹo nào. Cô không thích uống thuốc, còn sợ đau, chính là tiểu cô nương nũng nịu cần người chăm sóc. Nhưng nũng nịu thì đã sao, có chính là kiểu người trời sinh khiến người khác muốn thương, có người nguyện ý yêu chiều.
Tuyết Ám xoa đỉnh đầu cô: “Từ nay về sau, ta không làm người bị thương nữa.”
“Ừ.” Phong Quang ngoan ngoãn đáp lại.
Một lúc lâu sau, gió cát đã ngừng lại, cát bụi vẫn bay mù mịt trong không khí nhưng gió không còn rất nữa.
Tuyết Ám siết chặt chiếc áo choàng màu xám trên ngoài Phong Quang, dặn dò: “Ngồi im ở đây chờ, bọn chúng sẽ tìm được ngươi.”
“Ngươi phải đi rồi sao?” Cố ngước mắt, chỉ rụt rè cẩn trọng giơ tay chạm nhẹ lên góc áo hắn.
“Ta phải đi thôi.” Hắn đáp: “Nhưng ta sẽ trở lại rất nhanh.”
Phong Quang thu tay lại, trên mặt không có chút biểu cảm vui mừng hay không nỡ, chỉ chớp đôi mắt màu nâu đen: “Ta sẽ chăm sóc tốt cho A Thất, gặp Lạc Mai, người chuyển lời hỏi thăm đến nàng ấy.”
“Được.” Tuyết Ám phủ tay lên gò má lành lạnh của cô, sâu trong đôi mắt hẹp dài lộ ra ý cười ấm áp, tuy nhiên hắn đầu phải một người dịu dàng. Rất đáng tiếc, không ai có thể nhìn thấu bản chất lạnh lùng của hắn, tất cả nữ giới đều đánh giá hắn là một nam tử tuấn mỹ, ôn nhu.
Phong Quang học theo động tác của hắn, áp tay lên má phải trồng khủng khiếp của hắn: “Tuyết Ám, người phải sống tốt.”
Hắn trầm mặc trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại cười hờ hững: “Ta đương nhiên sẽ sống tốt rồi. Tạm biệt, Hạ tiểu thư thân ái.”
Tạm biệt, Tuyết Ám, tạm biệt những ngày bị “bắt cóc” này!
“Ê! Nha đầu kia ở đây!” Cùng với tiếng gào to của Lạc Ưng, rất nhiều người vây lại xung quanh.
Lúc này, Phong Quang trông rất yếu ớt, cô dựa vào gò đất không còn sức nói chuyện, thân hình đơn bạc yếu đuối, dù là nam hay nữ nhìn thấy cảnh này cũng đều sinh ra cảm giác thấy mà thương.
Bảo Tiểu Nhược bế Phong Quang là chuyện không có khả năng, trong mắt hắn ta chỉ có Bạch Dung. Thị vệ càng không dám mạo phạm, thế nên Lạc Ưng tự mình ra tay, hắn ta bế Phong Quang lên mới ngạc nhiên phát hiện nha đầu này nhẹ đến đáng sợ, cuộn người nhỏ xíu lại trong lòng hắn, khiến lòng người ngứa ngáy.
Lạc Ưng nhìn chiếc áo ngoài màu xám khoác trên người cổ, cuối cùng chỉnh lại ánh mắt đúng đắn, không dám có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào nữa.
Tấm áo ngoài này tất cả mọi người đều trông thấy, có thể có vài người không nghĩ ngợi nhiều, có vài người không dám nghĩ, và có vài người, có lẽ không nhịn được liên tưởng sâu xa.
Tiêu Nhược cúi đầu nhìn Bạch Dung đang xuất thần, vặn ngón tay cái. Hắn ta trầm mặt xuống, phải thừa nhận, chuyện Tuyết Ám “hủy dung vì người mình yêu” đích thực có thể khiến địa vị của Tuyết Ám trong lòng người nữ tử này trở nên quan trọng hơn. Nhưng, cũng chỉ là quan trọng thêm một chút xíu mà thôi.