Tương Vũ nhún vai đi theo đằng sau.
Hôm nay hắn phát hiện ra một mặt khác của người này, thấy cũng khá mới lạ.
Hoá ra cũng không nghiêm túc như hắn tưởng.
Trịnh Thành Bắc đưa người đến căn-tin trung tâm dị năng ăn sáng, lúc này nơi đây đã đông nghẹt người, ai nấy liếc sang đều nhiệt tình chào một tiếng:
"Chào anh Bắc."
"Chào đội trưởng Trịnh, anh đi ăn sáng à? Người bên cạnh là bạn hay sao?"
"Chào đội trưởng, mời anh và bạn ăn sáng."
Nhìn vô số đôi mắt mang biểu tình hóng hớt nhìn về phía này, Trịnh Thành Bắc bình tĩnh đáp: "Không phải bạn, là đối tượng nhiệm vụ."
Sau đó anh không để ý đến ai nữa, kéo Tương Vũ đi tới một cái bàn tận trong góc rồi ngồi xuống.
Tương Vũ dù ngoài mặt rất thản nhiên nhưng trong lòng hơi e ngại, nơi này hầu như là đàn ông, chỉ có một vài cô gái lạc loài.
Dị năng giả là nữ không hiếm, nhưng nữ dị năng giả chấp nhận đi theo lăn lộn cùng một đám đàn ông thân cao lực lưỡng thì hơi ít, đa phần các cô sống ở môi trường này cũng bạo dạn hơn nhiều.
"Anh ăn gì?"
Giọng nói trầm ấm của Trịnh Thành Bắc kéo Tương Vũ ra khỏi mấy suy nghĩ lung tung, hắn đáp:
"Tuỳ tiện đi, cho tôi mấy cái bánh bao là được rồi."
Trịnh Thành Bắc gật đầu, đứng lên: "Anh chờ một lát để tôi đi lấy."
Đến khi người đi xa rồi mấy cô gái càng không kiêng nể gì.
Mắt các cô khi có khi không nhìn về phía này, sau đó lại chụm đầu vào nhau nói gì đó rồi cười phá lên.
Một số người bạo dạn còn nháy mắt với Tương Vũ.
Mặt hắn dày đến đâu cũng phải ngại.
Trịnh Thành Bắc Vào Tuyệt Sát hơn mười năm, thế nhưng đừng có nói là người, một con ruồi cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh.
Hôm nay anh dẫn người đến đây, lại còn qua đêm, bọn họ ai nấy đều cảm thấy tò mò với người này, vô số tưởng tượng bay xa.
Hơn nữa không phải ai cũng quê mùa như Trịnh Thành Bắc, rất nhiều người có tài khoản trên diễn đàn liên minh, bức ảnh ngày hôm qua ít nhiều cũng có người nhìn thấy rồi rì rầm truyền tai nhau.
Làm con người ai chả thích hóng hớt.
Nhất là hóng hớt chuyện của đội trưởng Trịnh vốn nổi tiếng nghiêm khắc chỉn chu.
Trương Hàng và Tiến Phương ngồi một chỗ ăn sáng, bọn họ cũng tò mò nhưng vẫn còn sợ chết, chưa dám ra khiêu chiến quyền uy của đại ca nhà mình, chỉ len lén liếc mắt quan sát hai người kia.
Vài người ngồi bên cạnh cũng tò mò, nhất là cậu trai tên Thịnh Tứ, cậu ta còn rất nhỏ, tham gia tuyệt sát từ mười hai tuổi, đến giờ mới mười lăm, vẫn còn rất ngây thơ.
Cậu ta thẳng thắn kéo tay người bên cạnh.
"Anh Trương Hàng, đây có phải là bạn trai của đội trưởng Trịnh không?"
"Anh chịu thua, chưa nhìn thấy người này bao giờ." Trương Hàng không dám đoán bừa, huých Tiến Phương bên cạnh, "Ê chú mày biết không?"
"Em có biết một hai," Tiến Phương liếc mắt sang hai bên, thấy không có người chú ý về hướng này mới len lén mở quang não ra, giấu giếm chiếu hình ảnh lên một góc bàn, "Anh trai kia tên là Tương Vũ, làm việc ở học viện liên minh.
Thấy hôm qua anh ta xác nhận là bạn trai anh Bắc nhà mình.
Hai người xem đi, có bằng chứng đây này."
Trương Hàng liếc sang, cậu nhóc Thịnh Tứ ngồi ở tít xa cũng vội đứng bật dậy chạy lại.
"Đâu, cho em xem với."
"Suỵt!" Tiến Phương dùng tay làm dấu im lặng.
"Chú mày nói bé thôi, để anh Bắc biết là toang."
Cậu bé lè lưỡi, gãi đầu: "Vâng em biết rồi."
Ba người bọn họ châu đầu nhìn chằm chằm vào vô số bài viết và hình ảnh giang cư mận chụp được, hình ảnh có thể nói cực kỳ rõ nét, đến cả một giọt mồ hôi chảy trên trán của anh Bắc nhà mình cũng có thể nhìn thấy.
Người tên Tương Vũ đang dựa vào ngực anh trông rất tình tứ.
Ba người nhìn ảnh, lại nhìn sang hai nhân vật chính đang ngồi thản nhiên ăn sáng bên kia, bầu không khí tuy không thân mật lắm nhưng tương đối hài hoà.
Chẳng lẽ là thật, anh Bắc của bọn họ lẽ nào đã bắt đầu biết yêu đương?
Tin này được tung ra, đảm bảo vô số già trẻ trai gái trong liên minh phải sục sôi.
Trương Hàng cau mày nhìn vô số bình luận trong bài viết, trong lòng không tin tưởng lắm.
Thời gian này hắn ở bên cạnh anh Bắc suốt, đâu có thấy anh liên lạc với ai.
Với lại anh Bắc là hình tượng gương mẫu hắn vẫn luôn hướng tới, hắn không thể tin nổi mẫu người của anh lại là thể loại công tử ẻo lả như thế này.
"Chuyện này nhìn sao cũng thật đáng ngờ." Hắn dùng giọng hoài nghi hỏi lại: "Cậu nghe tin tức ở trên diễn đàn này làm gì, anh thấy hơi phi lý."
Tiến Phương gật đầu.
"Em cũng thấy vậy..."
Cậu ta còn chưa dứt lời mắt đã trợn tròn lên, tay run run chỉ.
"Anh...!anh Hàng...!anh mau xem kìa."
Trương Hàng và Thịnh Tứ nhanh chóng quay sang, thấy cảnh tượng thật là khó tin, Anh Bắc thường ngày có tác phong mạnh mẽ dứt khoát đang cẩn thận vỗ lưng người đàn ông kia, bộ dạng quan tâm rõ ràng.
Thịnh Tứ dùng tay bịt miệng lại, hưng phấn kêu nhỏ: "Trời ơi.
Đẹp đôi quá đi mất."
Trương Hàng: "..."
Tiến Phương đờ đẫn cảm thán: "Không ngờ anh Bắc giỏi thế, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đá chết voi, tán đổ được cả thành phần tri thức ở Học Viện Liên Minh."
Với đám đàn ông bụi bặm bọn họ, những người làm việc ở trường học đều được gắn mác tri thức.
Thật ra mọi chuyện đều không như họ nghĩ, Tương Vũ ăn tham quá, chiếc bánh bao bị nghẹn trong cổ họng, đội trưởng Trịnh của bọn họ chỉ đang giúp hắn vỗ lưng mà thôi.
Hai người cũng không biết mọi người nghĩ gì về mình, Tương Vũ thì sống quá lâu rồi, dù hắn đi đâu nếu sử dụng khuôn mặt thật này đều bị người chú ý, dần dà cũng mặc kệ.
Còn Trịnh Thành Bắc về cơ bản chưa bao giờ để ý đến người khác, nguyên tắc của hắn là ăn không nói, tập trung dùng bữa, cực kỳ nghiêm túc.
Hai người ăn xong lập tức đứng lên quay lại khu nghiên cứu, mọi người chờ hai người đi hẳn rồi mới túm tụm chạy sang chỗ Trương Hàng, ai bảo hắn ta thân thiết nhất với Trịnh Thành Bắc.
"Anh Trương, anh nói xem hai người kia có phải là thật không? Anh ở gần anh Bắc có moi được tin tức gì không?"
Người vừa khẳng định chắc chắn hai người kia không có gì giờ cũng đang nghi ngờ về cuộc đời.
Trịnh Thành Bắc EQ thấp kia có người yêu tự bao giờ, tại sao không cho hắn biết??? Hắn không có tư cách làm anh em vào sinh ra tử hả?
Hắn gạt phắt mọi người ra, lập tức đứng dậy, buông một câu rồi đi thẳng: "Tôi không biết, các người muốn hỏi thì đi hỏi anh Bắc ấy! Đừng có mà làm phiền tôi."
Gì mà gắt như mẻ vậy? Tiến Phương với Thịnh Tứ nhìn nhau nhún vai, rồi lại tiếp tục cùng mọi người bàn tán say sưa.
Trương Hàng không bình tĩnh chút nào, vội vàng bước đi, tay mở quang não ra nhắn một tin cho Trịnh Thành Bắc:
Trương Hàng: "Anh Bắc, mọi chuyện là thật à?"
Trịnh Thành Bắc còn chưa ra khỏi trung tâm thấy vậy nhắn lại nhanh chóng: "Chuyện gì?"
Trương Hàng tiếp tục hỏi: "Chuyện anh với cái người tên Tương Vũ kia kìa."
Trịnh Thành Bắc: "Nhiệm vụ tiếp cận R đã xong chưa, sao còn muốn xen vào chuyện này?"
Trương Hàng: "Em đi làm ngay.
Em không hỏi nữa được chưa."
Trương Hàng hoang mang bước đi, anh Bắc thật sự trốn tránh kìa, chẳng lẽ mọi chuyện lại là thật.
Hắn vào diễn đàn liên minh mở lại mấy cái ảnh lúc nãy, tình cờ nhìn thấy một bài viết cũng nổi ngay bên trên.
"Nhan sắc trực diện của thầy Tương, ảnh không qua chỉnh sửa."
Trương Hàng tò mò bấm vào.
Thấy một loạt ảnh ba trăm sáu mươi độ không một góc chết của người kia, ảnh cũng như ngoài đời, quả thật không hề chỉnh sửa chút nào.
Nụ cười kia hắn nhìn cũng phải đỏ mặt.
Đúng là yêu tinh có thể quyến rũ cả người đàn ông tẻ nhạt như anh Bắc, quả thật không phải dạng vừa..