Cậu trai đứng cạnh Trịnh Thành Bắc còn khá trẻ, còn thấp hơn Tương Vũ, đeo một cặp kính mắt dày cộm, mái tóc dài chớm mắt, bên dưới là áo sơ mi quần tây bảo thủ, từ trên xuống dưới chỉ có khuôn mặt lanh lợi cứu vãn lại.
Trịnh Thành Bắc cũng bất ngờ khi nhìn thấy người quen trước mặt, là đại sư Vô Tranh.
Bộ quần áo trùm của người này có điểm lạ, anh không làm sao quan sát được khuôn mặt bên trong mũ. Thật kỳ quái.
Chưa kịp lên tiếng, thanh niên bên cạnh đã vội vàng lao lên tay bắt mặt mừng, mắt cười híp lại thành đường chỉ:
"Đại sư Vô Tranh, tôi tên là Hách Thiên, hâm mộ ngài đã lâu hôm nay mới được diện kiến, đại sư có phong thái lỗi lạc, tiên phong đạo cốt, là thần tượng của giới trẻ. Nhiệm vụ lần này có ngài là chúng tôi yên tâm một trăm phần trăm."
Tương Vũ: "..."
Trịnh Thành Bắc: "..."
"Chào cậu." Tương Vũ dùng máy biến âm rồi nhưng đối diện với Trịnh Thành Bắc vẫn cứ chột dạ, cứ nhìn thấy cậu ta là lại liên tưởng đến mấy hình ảnh không dành cho trẻ em. Nhưng mà giả bộ vẫn phải làm, miễn cưỡng dùng giọng nói như sắp xuống lỗ thều thào. "Khụ. Đội trưởng Trịnh, đã lâu không gặp."
"Đại sư Vô Tranh." Trịnh Thành Bắc nghiền ngẫm cái tên này xong, mày hơi nhíu lại rồi lại giãn ngay ra, nhàn nhạt chào lại. "Chào đại sư. Chúng ta lại hợp tác."
Vì cả hai người đã được căn dặn rất kỹ cho nên đều mặc kệ vệc đại sư không muốn lộ mặt thật, cũng chẳng dám thắc mắc giữa mùa hè mà mặc bộ áo trùm sùm sụp thế này có nóng hay không. Cả ba người không dài dòng nữa mà nhanh chóng chuẩn bị đến địa điểm đầu tiên của nhiệm vụ.
Tất nhiên là dùng xe huyền phù của Trịnh Thành Bắc.
Tương Vũ vừa bước lên xe đã cảm thấy không ổn, nhất là nhìn thấy cái ghế nằm ở đằng kia. Hắn còn nhớ rõ hôm trước đã xảy ra chuyện gì trên đó, mặt dày đến mấy cũng phải đỏ lên, thực sự không dám nhìn thẳng. Cũng may áo trùm đã che giấu mọi thất thố trên mặt.
Trịnh Thành Bắc thấy vị đại sư này cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ, ánh mắt anh cũng nhìn theo, đúng là thấy vật nhớ người, anh lại nhớ Tương Vũ rồi.
Nhớ đến người thương, thái độ anh cũng dịu dàng hẳn, anh nói: "Địa điểm đầu tiên là hội chợ thành phố Thiên Phong, từ đây tới đó đi ba tiếng, mọi người kiếm chỗ tự nghỉ ngơi đi."
Nói xong anh thản nhiên bước tới chỗ ghế nằm ngồi xuống đó, tự giác phóng ra khí thế, giống hệt con thú bảo vệ địa bàn của mình.
Tương Vũ không chấp, hắn lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Trịnh Thành Bắc cậu ta cũng đề phòng hệt thế này, lúc đó hắn còn nghĩ người này thật đáng ghét, lúc nào cũng trưng cái mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi, ăn nói thì cục cằn vô tâm. Ai mà ngờ được con người bên trong của cậu ta cũng khá lắm.
Hắn cụp mắt xuống, kiếm lấy một góc lặng lẽ ngồi xuống. Hách Thiên hết nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Trịnh Thành Bắc rồi lại nhìn sang Tương Vũ, cuối cùng vẫn chọn thần tượng.
"Đại sư Vô Tranh! Tôi có thể ngồi bên cạnh ngài không?"
Tương Vũ ngẩng đầu, chưa kịp nói gì đối phương đã tiến tới kéo ghế ngồi xuống, cậu mở quang não của mình ra bật một bộ phim rồi lôi kéo.
"Đại sư, cùng xem phim chứ?"
Tương Vũ nhìn qua, đúng là bộ phim hắn đang theo dõi, nhưng mà thân phận không thích hợp, hắn không dấu vết lắc đầu, làm màu lấy mấy tấm giấy Hoàng Chỉ ra, lôi bút mộc và mực chu sa ra rồi giả bộ cao thâm:
"Thôi, lão còn phải vẽ bùa, cậu đừng làm phiền là được."
Mắt Hách Thiên sáng ngời, cố ý dịch ghế ra xa xa một đoạn, gật mạnh đầu, giọng nói ngưỡng mộ không thể che giấu:
"Vậy đại sư cứ làm việc đi tôi tuyệt đối sẽ im lặng."
Trịnh Thành Bắc cũng cảnh giác nhìn về phía này, anh hơi hiếu kỳ, nhớ đến mấy lá bùa trong không gian của mình, lại nhớ Tương Vũ cũng bị người này lừa lại càng thêm phản cảm.
"Hừ! Bùa mê thuốc lú."
Dù lầm bầm thật nhỏ nhưng Tương Vũ vẫn nghe thấy, vai hắn run lên, bút mộc suýt nữa thì chấm xuống đất.
Phải nhịn, phải nhịn, nên nhớ bây giờ hắn đang không quen tên khốn kia.
Vì làm màu, Tương Vũ vốn tính giả vờ vẽ bùa, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hách Liên hắn đành nghiêm túc vẽ thật.
Dù sao bùa vây khốn hôm trước dùng cũng hơi nhiều, vẽ thêm vài lá cũng ổn.
Khi làm việc Tương Vũ rất chú tâm, chỉ mấy chốc đã không để ý đến hai kẻ bên cạnh, tập trung lấy mực rồi vẽ lên giấy Hoàng Chỉ.
Những thứ như kỹ thuật vẽ bùa này thực ra rất đơn giản, trẻ con năm tuổi là có thể phỏng theo, nhưng mà cách dẫn dắt thiên địa linh khí trong người để bùa có công hiệu thì chẳng mấy người làm được.
Tất nhiên Tương Vũ còn không dám tự tin trên đời này chỉ có mình hắn là người tu luyện, vì đám bạn bè ngày xưa của hắn cũng nhiều, nhưng để đạt đến trình độ vẽ bùa như hắn cũng phải trải qua quá trình tập luyện rất lâu.
Lúc bút chấm xuống giấy, màu đỏ của mực hơi sáng lên, ánh mắt Hách Thiên loé sáng, cúi đầu chăm chú nhìn. Trịnh Thành Bắc ngồi đằng xa hiển nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng hơi tò mò.
Lẽ nào thứ này thực sự có tác dụng?
Quãng đường từ thủ đô Thiên Tinh tới thành phố Thiên Phong dài hơn ngàn cây số, đi xe huyền phù mất ba tiếng đồng hồ, đây là con đường Trịnh Thành Bắc thường xuyên phải đi cho nên không có hứng thú ngắm cảnh, anh đọc sách một lát bắt đầu hiếu kỳ xem vị đại thần côn kia vẽ cái gì, tình cờ lại nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn thò ra khỏi ống tay áo.
Anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, sau đó tự lắc đầu để tỉnh táo lại. Anh bị điên rồi, nhìn tay một lão già cũng có thể tưởng tượng tới người kia.
Tháng tám mùa hoa dạ y, hoa có cánh mỏng màu trắng, không bám chắc, chỉ cần một cơn gió thổi qua là cánh hoa tung bay khắp trời.
Đặc sản của Liệp Hoả mùa này là ra đường bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mưa hoa, cực kỳ thích hợp để đi hẹn hò. Tương Vũ vẽ xong một lá bùa, nét bút cuối cùng vừa dừng, tờ bùa loé ánh sáng vàng rồi nhanh chóng vụt tắt. Hắn hài lòng thả bút xuống, vì cúi xuống lâu hơi mỏi cổ nên hắn tranh thủ ngẩng đầu lên một tí, vừa lúc bắt gặp một trận mưa hoa, hắn ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài kính xe.
Tháng tám đến rồi... Tháng tám cũng là tháng sinh của Trịnh Thành Bắc...
Tương Vũ nhớ đến lần trước cố ý xem sinh nhật của cậu ta là tháng , chỉ còn hơn hai tuần nữa là tới. Mắt liếc sang bên Trịnh Thành Bắc, ai dè phát hiện ra cậu ta đã đến gần đây tự khi nào, đang chăm chú nhìn lá bùa còn chưa khô mực dưới đất, còn Hách Thiên bên cạnh không biết đã đi đâu.
Tương Vũ không dám đối diện với đôi mắt của Trịnh Thành Bắc, luống cuống cầm lấy lá bùa giấu đi, giả vờ chất vấn: "Cậu nhìn cái gì?"
Trịnh Thành Bắc nhíu mày thật sâu, lúc trước anh còn chưa dám khẳng định thì giờ đã chắc chắn, người này và Tả Linh kia chắc chắn có liên quan, anh là người thẳng thắn, nhanh chóng từ quang não lấy một lá bùa giơ ra.
"Cái này của ngài vẽ?"
Lá bùa Trịnh Thành Bắc giơ ra là lá bùa Tương Vũ lừa bán cho Trịnh Thành Huy với giá hơn tám ngàn. Đây là một lá bùa may mắn nhưng vẽ lỗi, giá trị đích thực chỉ có hơn một ngàn.
Tương Vũ hơi chột dạ, trong đầu xoay chuyển, không nghĩ ra làm sao Trịnh Thành Bắc lại có lá bùa này, hắn cố gắng để giọng thật bình tĩnh, thản nhiên hỏi lại:
"Cậu nói cái gì tôi không hiểu? Cái này là cái gì? Xấu thế này chắc chắn không phải tôi vẽ."
Trịnh Thành Bắc nghe vị đại sư lừa đảo chối đây đẩy mà tức đến bật cười, hai nét chữ y hệt nhau thế mà còn bảo không phải, chẳng có lẽ trên đời này lại có hai vị đại sư viết như gà bới hả?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ này có lẽ lão sẽ chối đến cùng, anh cố tình nói mập mờ cho đối phương tức chết.
"Vậy à? Đây là một vị đại sư tự xưng là Tả Linh bán cho em trai tôi. Hoá ra đúng là không phải của ngài. Tôi biết mà, tên đó chỉ có đi lừa đảo, đại sư cái gì chứ, rặt một phường bất lương."
"Ai bất lương cơ?" Tương Vũ hung hăng hỏi lại. Cái tên này ngứa miệng à mà cứ thích gây sự với hắn? "Cậu ăn nói cho cẩn thận."
"Tôi bảo vị đại sư Tả Linh kia cơ mà." Trịnh Thành Bắc thản nhiên nói rồi thu lại lá bùa trên tay, giả vờ đánh giá. "Không phải thì tốt, nhưng mà giờ tôi mới biết hoá ra mấy đại sư như ngài chữ ai cũng xấu thật đấy."
Tương Vũ: "..." Con mẹ nó sao hàng này hôm nay ăn nói sắc sảo vậy? Ai nhập?
Hắn hừ lạnh, tay thu lại đám dụng cụ rồi đứng phắt dậy. Lúc này Hách Thiên cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy không khí sai sai, bèn gãi đầu.
"Đại sư ngài vẽ xong rồi ạ? Ngài cùng đội trưởng Trịnh đang nói chuyện gì vậy?"
Cả Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ đều không trả lời, mỗi người quay về một hướng, Hách Thiên quê quá, đảo mắt một vòng lại nhìn thấy máy pha nước công nghệ cao, nảy ra sáng ý để bầu không khí bớt xấu hổ:
"Hai người có ai uống nước không? Tôi pha nhé."
Lúc này cả Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ đều quay lại, người sau trả lời không, Trịnh Thành Bắc còn quá đáng hơn, nhàn nhạt nói: "Đừng có đụng vào cái máy đó."
Hách Thiên: "..." Vẻ mặt cậu ta bây giờ méo mó thấy rõ. Trên đó viết rõ hai chữ ấm ức.
Tôi muốn về nhà không muốn đi với mấy người nữa đâu, các người chỉ bắt nạt tôi là giỏi.
Trịnh Thành Bắc cũng biết là mình quá đáng, dù sao Hách Thiên này là một thiên tài điều tra bên nghị viện cử đến, anh vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, giải thích qua loa: "Cái máy này bạn trai của tôi hay sử dụng, anh ấy không thích người khác đụng vào đồ của mình. Cậu muốn uống nước thì ra tủ lạnh mà lấy."
Tương Vũ đã từng pha trà sữa ở cái máy này: "..."
Bạn trai của cậu ta? Bạn trai của cậu ta ở đâu ra vậy?
Rất may thành phố Thiên Phong đã ở trước mắt, Tương Vũ đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài sau đó ngoảnh lại nói:
"Đến rồi."
Hai người kia nhìn lại, Hách Thiên gãi đầu nói với Trịnh Thành Bắc: "Thôi dù sao cũng đến nơi rồi, chúng ta chuẩn bị xuống đi."
Hội chợ là một hình thức trao đổi lâu đời của tất cả các quốc gia trong liên minh, thường các lái buôn sẽ di chuyển theo đoàn từ thành phố này sang thành phố khác, những vật dụng tầm thường hiện tại rất khó bán, cho nên dần dần hội chợ này toàn trưng bày những thứ hiếm lạ.
Tương Vũ đã để dành một số tiền lớn để chuẩn bị cho hội chợ, hắn nhắm đến những đồ vật cổ xưa có chứa linh khí, dù nhiệm vụ này có hay không cũng phải tới đây một chuyến.
Trong hội chợ cực kỳ đông, chuyện kỳ quặc cực nhiều, Tương Vũ mặc áo trùm không hề lạ, thậm chí có một vài người còn quấn vải kín người.
Trịnh Thành Bắc chưa bao giờ đến những nơi như thế này, anh hiếu kỳ nhìn một vài thầy pháp đứng bên đường, lại nhìn sang Tương Vũ, cảm thấy bên kia mới là hàng chính hiệu.
Không hiểu sao anh chẳng có cảm tình với người này, nhịn không được bèn mỉa mai một câu: "Bên kia là đồng nghiệp của anh đúng không? Thầy pháp các anh thích đi đến mấy nơi thế này nhỉ?"
"Đồng nghiệp?" Tương Vũ ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt Trịnh Thành Bắc, thấy ba người mặc áo vàng có viền đen, trên đầu đội mũ có im biểu tượng âm dương. Hắn thản nhiên thừa nhận. "Ờ đúng là đồng nghiệp của lão. Nhưng đến nơi này thì có liên quan gì chứ? Đầy người bình thường cũng đến đó thôi."
"Người bình thường thì đến đây làm gì chứ? Toàn phí tiền mua mấy cái vớ vẩn."
Tương Vũ không thèm đáp lời.
Trịnh Thành Bắc biết mình nói lẫy. Rõ ràng bình thường anh khá kiệm lời, sao cứ ở cạnh người này lại không khống chế được mà bộc lộ cảm xúc thật.
Hách Thiên ở bên cạnh thấy hơi lạ, rõ ràng đại sư Vô Tranh đã rất nhiều tuổi, tại sao đội trưởng Trịnh lại không hề kính trọng, thậm chí còn gọi là anh?
Cậu thấy hai người này có hiềm khích với nhau cho nên lùi lại một bước, mặc kệ bọn họ cãi nhau.