Qua một đoạn thời gian bận rộn nữa, ta trở về thăm nhà. Chỉ được hai ngày cuối tuần, ta vội vã như bay. Nhìn thấy cha, tâm tình ta tốt hơn rất nhiều. Ta như đứa trẻ vội sà xuống ôm lấy ông ấy. Ông nhìn ta, gương mặt tràn đầy ý cười, bàn tay từ lâu đã xoa xoa đầu ta. Căn nhà ta nhờ người mua cho ông khá tốt, kiểu nhà hai tầng xinh xắn. Ông nói với ta dự định cho mấy đứa trẻ lên thị trấn ở lại trọ học. Ta cảm thấy như vậy cũng tốt, ông ở nhà một mình hiển nhiên là sẽ cô đơn lắm. Ta vào bếp nấu chút đồ ăn cho cha nhưng vì nhà ta không có bếp nên ta và ông đành qua nhà thím Dương ăn ké.
Buổi chiều ta đến cửa hàng mua một số vật dụng cần thiết. Dụng cụ nhà bếp cũng mua đầy đủ, ta nghĩ ông có thể tự mình giải khuây bằng nấu nướng cũng không tệ.Căn nhà mua lúc ta đang ở xa, vậy mà ông vẫn dọn dẹp một phòng ngủ sạch sẽ cho ta, màu giấy dán tường là màu xanh ta thích nhất. Ta cảm động ôm chiếc gối bông ngủ ngon lành. Đại khái là vì một ngày bận rộn, ta ngủ từ chiều đến tận khuya, giờ cơm qua lúc nào ta cũng không biết. Ta rón rén xuống lầu kiếm đồ ăn. Đi ngang qua phòng cha, ta nhìn thấy ông đang nằm ngủ trên ghế dài. Cha ta thật là, lớn như vậy rồi cũng ngủ quên trên ghế. Ta tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cho ông. Nhìn thấy trong tay ông là một cuốn sách, ta nhẹ nhàng gỡ ra. Bất ngờ bên trong rơi ra một tấm ảnh. Tấm ảnh khá cũ, còn hơi mờ. Ta nhìn thấy vết xé được băng keo dính lại. Ta tò mò nhìn thử, trong hình là một người phụ nữ mặc trang phục của hai mươi năm trước. Màu vàng ố của tấm ảnh cũng không làm nhạt đi vẻ xinh đẹp của bà ta.
Ta lặng người.
Nếu ta không nhầm thì đây có lẽ là mẹ ta, người mà cha ta căm hận nhất. Nhưng sao ta có thể ngờ được mẹ ta lại là Phương Nhan kia chứ? Cuộc sống này thật quá nhiều điều bất ngờ.