Ta không ngờ được một buổi biểu diễn lại khiến ta phất lên một tầm cao mới. Không biết có phải hôm đó ta quá nhập tâm hay không mà mấy nhân vật có tiếng trong giới âm nhạc đều khen ta nức nở. Truyền thông viết tốt về ta, bọn họ còn khẳng định ta chính là một Phương Nhan thứ hai. Ta cười thầm, Chung Tử Kỳ còn ở đó lấy gì mà bảo ta giống bà ấy. Ta cũng không quan tâm nhiều, phóng viên có cách kiếm cơm của họ, ta cũng không muốn phải đau đầu suy nghĩ. Việc làm ta vui sướng là ta lại có nhiều hợp đồng hơn, công ty cũng dần mềm mỏng hơn với ta, mấy nghệ sĩ cũng không còn ở trước mặt ta mà bày rõ thái độ nữa. Thật rõ ràng, chỉ sau một đêm, ta từ thiên nga trở thành phượng hoàng, quá trình còn kích thích hơn cả lúc ta nhận được giải thưởng nghệ sĩ mới xuất sắc kia. Có lẽ lần này thành quả nhận được là nhờ công sức của mình nên ta thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Ta tự mình mua đồ ăn thức uống về nhà rồi gặm nhấm hết thảy. Ta là một kẻ mê ăn vặt, khi ta xem phim, trái xoài chua cũng bị ta ngốn hết thảy. Ta lại là kiểu người thích một mình một không gian, mà ta cũng chẳng có bạn bè, vậy nên lựa chọn tốt nhất của ta vẫn là ở nhà xem phim Hàn Quốc. Ta cũng gọi điện cho cha, dặn ông không cần phải tiết kiệm nữa, cũng nhờ dì Trương cạnh nhà nấu cho cha ta nhiều món ăn bổ dưỡng hơn. Cha ta rõ là ít nói nhưng ta cảm nhận được sự quan tâm lo lắng cho ta từ ông. Ta biết ông sợ ta đi lầm vào con đường sai trái. Vậy nên ta cũng không muốn ông biết chuyện, vài năm nữa khi đã đủ tiền, ta nhất định quay về bên cái thị trấn nhỏ bé đó sống một cuộc sống nhàn tản với ông. Ta cười sung sướng, bước chuyển lần này đã khiến ta gần mục tiêu hơn một đoạn. Phải cố gắng, phải cố gắng lên.
Đang tự khích lệ mình thì ta nghe thấy tiếng chuông cửa. Thật lạ, có ai lại đến nhà ta vào lúc này. Ta đối với đồng nghiệp cũng không hề thân thiết, bạn bè bên ngoài ngay cả một người cũng không có, nếu là Tiểu Tạ, trước khi đến cô ta cũng nên báo ta một tiếng chứ nhỉ? Ta cẩn thận nhìn qua ô mắt mèo. Đừng trách ta quá cẩn trọng, ta không dám chắc có chuyện gì xảy ra đâu, bây giờ ta đã nổi tiếng, fan cuồng chắc cũng đã có rồi ấy nhỉ? Ta hơi tự phụ rồi, nghệ sĩ piano như ta thì chỉ có fan là những người luống tuổi thôi, đám trẻ bây giờ đều chuộng k-pop, nhạc trẻ. Chúng mà cuồng ta cái nỗi gì?
Thì ra người đến là Chung Tử Kỳ. Sau buổi biểu diễn trước, ta và cô ta có thân hơn một chút nhưng ta vẫn biết giữ mình, không để mối quan hệ giữa bọn ta quá sâu. Ta đã có kinh nghiệm xương máu về việc tin tưởng người khác quá mức rồi! Haizz, không nhắc lại nữa. Ta mở cửa cho Chung Tử Kỳ. Đi cùng cô ta còn có Hàn Dương và một người đàn ông nữa. Người này có một đôi mắt rất giống Chung Tử Kỳ nhưng khí chất lại khiến ta liên tưởng đến những nho sinh nho nhã. Mắt nhìn người của ta không tệ. Người đàn ông kia quả thực là anh trai cùng cha khác mẹ của Chung Tử Kỳ tên Chung Tử Đức. Anh ta hiện đã hoàn thành khóa luận tiến sĩ ở nước ngoài, vừa mới về nước hôm qua. Nghe Chung Tử Kỳ nói anh ta sau khi nghe bài biểu diễn của ta đã rất ngưỡng mộ nên muốn đến gặp thần tượng xin chữ ký. Ta biết Chung Tử Kỳ nói quá nhưng ta cũng thấy vui vẻ. Ta mời họ vào nhà mà quên mất một đống hỗn loạn bên trong. Hiển nhiên bọn họ ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có trợn mắt há mồm. Nhưng rất nhanh sau đó, Chung Tử Kỳ lại rất vui vẻ. Cô ta tự nhiên ngồi xuống bốc lên một miếng xoài cát vàng nhạt, ăn xong còn thích ý rung đùi nữa kia. Ta nhìn mà trợn mắt, cô ta bảo hằng ngày vì phải giữ dàng nên bị quản lí cấm nay thấy ta được tự do như vậy rất là ngưỡng mộ. Ta cười gượng gạo, ta cũng chỉ lén lút mà thôi.