: Tại Sao Lại Đề Phòng Hơn?
Đau quá!
Bàn tay Phong Ly Dạ rơi trên cánh cửa, hắn dùng sức nắm lấy.
“Gia, ngài làm sao vậy?” Phong Tảo lập tức chú ý đến sự bất thường của hắn.
Phong Ly Dạ lắc đầu, nhìn bóng đêm phía trước.
Phong Tảo nhìn hắn một cái, lúc này hắn ta nhanh chóng bước lên phía trước, không bao lâu sau từ trong bóng đêm vội vàng trả lời.
“Gia, ngài đã đến nơi an toàn, Phong Tứ hỏi ngài có thể cho Quận chúa gặp ngài một lần được không?”
Phong Ly Dạ không lập tức trả lời.
Đây vốn là kế hoạch của bọn họ, nhưng không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy hơi bất an.
“Gia, chúng ta không thể dẫn Quận chúa rời đi quá lâu, người điện Dục Dương bên kia lúc nào cũng có thể phát hiện ra.”
Phong Tảo thấy hắn chần chừ không quyết thì vội vàng hỏi: “Gia, Phong Tứ bên kia đã sắp xếp xong hết rồi!”
Phong Ly Dạ lại nhìn sắc trời, lúc này hắn mới gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đưa nàng ta qua.”
… Sở Vi Vân bị Phong Tứ dẫn đến.
Trên đường đến nơi này, nàng ta dường như luôn rất bất an.
“Dạ ca ca thật sự muốn gặp ta sao? Tại sao huynh ấy lại muốn hẹn gặp ở ngoài cung? Bất cứ lúc nào ta cũng có thể đến điện Vĩnh Hòa để tìm huynh ấy mà?”
“Tại sao chúng ta lại phải trèo tường ra ngoài? Chúng ta không thể ra khỏi cửa cung sao?”
“Phong Tứ, tại sao chúng ta còn chưa tới, rốt cuộc là ngươi muốn đến ta đến nơi nào?”
Thủ vệ ở tòa hoàng cung này cũng không tính là nghiêm ngặt, các công chúa hoàng tử muốn ra ngoài cung cũng có thể quang minh chính đại đi ra.
Có thể nàng ta không giống như vậy, bởi vì thân phận của nàng ta quá tôn quý, mọi người luôn luôn nhìn chằm chằm vào hướng đi của nàng ta.
Cho nên tối nay Phong Tứ không dẫn nàng ta rời đi từ cửa cung, mà là trực tiếp leo tường ra ngoài.
Sở Vi Vâng vẫn bất an: “Phong Tứ, rốt cuộc là chúng ta sẽ đi đâu? Còn bao lâu nữa thì ta mới có thể gặp Dạ ca ca?”
Dọc đường đi Phong Tứ bị nàng ta hỏi đến phát phiền.
“Rất nhanh!” Bỏ lại lời này, hắn ta đột nhiên bước nhanh hơn, hắn ta nắm chặt cổ tay của nàng ta bay vút lên ngọn cây.
Gió bên tai lập tức vù vù thổi, những vấn đề kia của Sở Vi Vân, một chữ nàng ta cũng không hỏi nữa.
Cho đến khi Phong Tứ dừng lại.
Nàng ta không thắng lại được, suýt chút nữa là đụng đầu vào cửa gỗ phía trước.
Phong Tứ kéo nàng ta lại, mặt không hề thay đổi nói: “Quận chúa, đã đắc tội rồi, mời!”
“Dạ ca ca ở bên trong sao?” Sở Vi Vân chớp chớp đôi mắt to vô vội, nàng ta lập tức vô cùng phấn khởi, đẩy cánh cửa ra.
Phong Ly Dạ thật sự đứng ở bên trong, nhưng, tối nay người muốn gặp Sở Vi Vân, cũng không phải là bản thân Phong Ly Dạ.
Thấy có một người xa lạ tiến vào, tay Sở Nhan ở bên người sờ sạng một hồi, giống như là muốn tìm vũ khí phòng thân.
Sở Vi Vân sững sờ nhìn ông ta, trong chốc lát nàng ta không kịp phản ứng.
Thật ra nàng ta biết nàng ta phải gặp Sở Nhan, dọc đường đi nàng ta hỏi bậy bạ những chuyện không liên quan chỉ để Phong Tứ tin là bản thân nàng ta không hề biết cái gì.
Nhưng một khắc kia nhìn thấy Sở Nhan, nàng ta vẫn cảm thấy ngoài ý muốn.
Tại sao nam nhân của Nam Tinh có thể biến thành như vậy?
Bộ mặt râu ria không nói, khuôn mặt ở phía dưới bị bộ râu che giấu rõ ràng còn có mấy vết sẹo.
Nhìn qua rất kinh khủng, thật sự rất khó nhìn!
Tại sao Nam Tinh lại có thể coi trọng nam nhân như vậy?
“Tướng quân, đừng hoảng sợ, nàng là…” Phong Tảo nhìn Sở Nhan, nhỏ giọng nói: “Nàng chính là quận chúa.”
“Ngươi là Sở Vi Vân?” Tay Sở Nhan vẫn không thả lỏng, mặc dù ông ta đã nỗ lực để bản thân biểu hiện tự nhiên hơn.
Nhưng Phong Ly Dạ chú ý đến, khi ông ta nghe được hai chữ quận chúa này, khí tức phòng bị trên người ông ta càng nặng hơn.
Nhìn thấy nữ nhi của mình, tại sao ông ta lại có phản ứng như vậy?
Phong Tảo cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn ta lại thấp giọng nói: “Tướng quân, quận chúa chính là… Nữ nhi của ngài.”
“Nữ nhi… của ta?”
Sở Nhan biết phản ứng của bản thân không thích hợp, lúc này ông ta đã sớm tỉnh táo lại.
Ông ta nhìn Sở Vi Vân lần nữa, lập tức trở nên kích động nói: “Vân Nhi, cuối cùng ta cũng gặp được con!”
: Hận Vẫn Là Hận
"Ý... Ý gì vậy?" Tuy rằng cũng có khoảng thời gian nào đó, đầu óc Sở Vi Vân rất không dùng được.
Nhưng mà hành động của nàng ta từ trước giờ lại chẳng bao giờ phế cả.
Nghe được bọn họ nói con gái gì đó, nàng ta mang vẻ mặt mê man của mình nhanh chân đi tới trước Phong Ly Dạ, duỗi tay muốn kéo hắn.
Phong Ly Dạ lạnh lùng liếc qua, hàn khí quanh người toát ra khiến người kia bị dọa sợ mà thoáng lùi lại.
Nhưng nàng ta vẫn nhìn Phong Ly Dạ, dường như ở đây có rất nhiều người nhưng nàng ta chỉ tin tưởng mỗi mình hắn.
"Dạ ca ca, các người... Rốt cuộc là có ý gì? Con gái gì cơ? Ông ta là ai?"
Phong Ly Dạ không lên tiếng, Phong Tảo cũng không nói lời nào, cho tới bây giờ hắn ta vẫn hận không thể xé xác Sở Vi Vân.
Phong Tứ liếc mắt nhìn Phong Tảo một cái, trong đáy mắt ngập tràn mùi vị cảnh cáo.
Phong Tảo siết chặt nắm đấm, cuối cùng quay người rời đi.
Dù sự xuất hiện của Thất Xảo đã khiến hắn ta bớt thù hận những người có liên quan tới chuyện này lại một chút rồi.
Nhưng, hận vẫn là hận!
Chỉ là, không có cách nào ra tay được.
Phong Tảo rời đi, Sở Vi Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Sát khí nồng nặc như vậy, cho dù là một người không biết võ công như nàng ta cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Thấy người kia rời đi, Phong Tứ mới giải thích với Sở Vi Vân: "Quận chúa, vị này chính là... Tướng quân Sở Nhan."
"Cái gì? Ông... Ông là cha ta?" Sở Vi Vân một mặt cả kinh.
Lại nhìn qua Sở Nhan râu tóc xồm xoàm, dù đã thay ra một bộ quần áo sạch sẽ nhưng vẫn không giấu được sự chật vật, lôi thôi.
Nàng ta ảo não đáp: "Sao... Sao lại có thể?"
"Ông ấy đúng thật là tướng quân Sở Nhan." Còn chuyện tại sao người này lại ở đây, tạm thời Phong Tứ vẫn không biết nên giải thích như nào.
Hắn ta nhìn sang sắc mặt của Thế tử gia, chung quy thì có lẽ người này cũng sẽ không giải thích bất cứ cái gì với nàng ta.
Phong Tứ nói: "Quận chúa, cho dù thế nào thì ông ấy quả thực là Sở Nhan, chính là phụ thân của người. Có Thế tử gia ở đây, ngài ấy không thể gạt người được."
Hắn ta lùi lại phía sau, thấp giọng nói: "Giờ hai người phu tử đoàn tự, nên có không gian để trò chuyện nhiều hơn, chúng ta không quấy rầy nữa."
Phong Ly Dạ đứng lên đi ra ngoài cửa.
Phong Tứ cũng nói tới: "Quận chúa, ta đứng ở bên ngoài gần đây thôi, có chuyện gì cứ hô một tiếng là được rồi.". Ngôn Tình Ngược
Dường như Sở Vi Vân còn đang sợ, mãi cho tới khi cửa phòng bị đóng lại nhưng nàng ta vẫn nhìn Sở Nhan, nhưng ánh mắt rất đỗi khiếp sợ, dần dần cũng trở nên dò xét kĩ càng.
Sở Nhan biết mình không phải con gái của ông ta, kế tiếp, rốt cuộc ông ta muốn làm gì đây?
Sở Vi Vân cảm thấy căng thẳng trong lòng, trước khi tới đây Linh Lung đã căn dặn đủ điều, không thể để bản thân bị rối loạn.
Suốt cả buổi cũng không biết mình làm gì.
"Phụ thân?" Nàng ta cất giọng thăm dò.
Sở Nhan bỗng rất kích động, duỗi tay về phía nàng ta: "Con gái, lại đây để phụ thân nhìn con kỹ một chút."
Nhưng Sở Vi Vân lại không có đi qua, chỉ đứng yên ở đó nhìn người kia: "Phụ thân, sao... Sao người lại còn sống? Sao lại còn ở đây?"
"Phụ Thân bị Nam Khánh giam cầm mười mấy năm, nhờ có Thế tử gia cứu giúp nên giờ mới có cơ hội gặp con."
Sở Nhan rụt tay về, cũng dõi mắt nhìn Sở Vi Vân: "Con gái, Thế tử gia là ân nhân của chúng ta, sau này chúng ta nhất định phải đền đáp ngài ấy xứng đáng."
"Vâng!" Sở Vi Vân đáp một tiếng.
Hai "cha con" cùng nhìn nhau chăm chú, bầu không khí có chút lúng túng.
Cuối cùng, Sở Vi Vân vẫn nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói: "Cho dù như nào thì phụ thân, cuối cùng người cũng trở về bên cạnh con gái rồi. Sau này, không được rời xa con nữa."
Thấy hai người cuối cùng cũng có thể thân thuộc nhau, Phong Tứ mới lùi về sau mấy bước đi khỏi gian phòng, trả lại không gian cho bọn họ.
Không biết qua bao lâu, Sở Vi Vân viền mắt đỏ hoe đi ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Phong Tứ đang canh chừng ở hành lang.
"Phong Tứ đại ca, ta muốn tự mình pha thuốc cho phụ thân, ta phải chăm sóc ông ấy thật chu đáo!"
: Ông Ta Chết Rồi, Sẽ Không Ai Có Thể Vạch Trần Thân Phận Nàng Ta Nữa
Nơi bọn họ đang ở hiện tại chính là một nhà dân cũ nát, dọn dẹp sơ qua cũng miễn cưỡng có thể ở được.
Nhưng mà, phòng bếp quả thực là rất dơ bẩn. Lúc Sở Vi Vân đi vào cũng suýt đã bị khói làm ngạt chết.
Một cỗ mùi vị ẩm mốc.
Phong Tảo đang pha thuốc, nhìn thấy người kia vào cửa lại thoáng siết chặt nắm đấm.
Sở Vi Vân sợ đến cuống cuồng lùi về sau hai bước, lùi ra phía sau của Phong Tứ.
"Phong Tứ đại ca..."
Phong Tứ nhìn Phong Tảo, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh lại: "Ngài ấy muốn tự mình pha thuốc cho tướng quân uống."
Nữ nhân độc ác này sẽ tốt bụng vậy sao?
Phong Tảo lạnh lùng nhìn Sở Vi Vân.
Mặc dù Sở Nhan và người này là cha con ruột, nhưng mà một người như vậy, cho dù có là cha mẹ ruột đi nữa cũng chưa chắc đã thành tâm đối đãi.
Chỉ là muốn thể hiện một phen trước mặt Thế tử gia mà thôi.
"Hừ!" Phong Tảo lạnh lùng hừ một tiếng, ném đi cây quạt trong tay rồi xoay người rời đi.
"Phong Tứ đại ca, tại sao hắn lại chán ghét ta như vậy? Có phải ta làm sai chỗ nào khiến hắn..."
"Quận chúa, không còn sớm nữa, tranh thủ đi ạ!" Phong Tứ cũng xoay người rời đi, để lại cho người kia một bóng lưng lạnh lùng không chút nhiệt độ.
Vẻ oan ức trong mắt Sở Vi Vân đã lập tức chuyển thành oán giận.
Lại có thể quay lưng trước một mỹ nhân điềm đạm đáng yêu như vậy, một chút thương tiếc cũng không có, hắn ta có phải là nam nhân không vậy?
Lúc nãy nhìn thấy hắn ta che chở cho mình không để Phong Tảo đả thương, Sở Vi Vân còn tưởng rằng Phong Tứ đã động tâm với mình rồi.
Thật sự đúng là lãng phí cảm tình!
Nàng ta đi tới cầm lấy cây quạt mà Phong Tảo bỏ lại khi nãy muốn pha thuốc, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Chỉ là, trong phòng bếp không có ai cả.
Sở Vi Vân xoay người đi tới cửa thăm dò phía xa, vẫn có thể nhìn thấy Phong Tảo và Phong Tứ đứng dưới tán cây, không biết đang nói cái gì.
Ở đây không còn ai khác!
Nàng ta đóng cửa phòng lại, lúc nay mới quay trở lại trước bếp lò, cẩn thận từng chút một lấy bao thuốc giấu trong ngực mình ra.
Nửa canh giờ sau, Sở Vi ân bưng một bát thuốc nóng hổi đi ra từ phòng bếp.
Trông bộ dạng có chút chật vật.
Trước giờ nàng ta chưa từng làm mấy chuyện nặng nhọc kiểu này, chung quy đây cũng là lần đầu tiên trong đời mà nàng ta nấu thuốc.
Sở Nhan nhìn đôi tay đang nâng chén thuốc, trong lòng lại cảm thấy rất cảm động.
"Vân nhi cực khổ vì ta như vậy, thực sự khiến ta rất áy náy."
Ông ta nhận lấy chén thuốc, nhưng không uống liền mà chỉ nhìn người kia rồi cảm khái.
"Vân nhi, mấy năm này con có khỏe không? Thái hậu và Hoàng thượng đối xử với con như nào?'
Sở Vi Vân lại nhìn chằm chằm vào bát thuốc, lòng thầm nghĩ sao người này lại còn không nhanh uống đi, ở đó phí lời làm cái gì không biết?
Dường như Phong Ly Dạ đã ra ngoài rồi, cũng không biết là đi đâu. Nếu như hắn trở về thì bản thân nàng ta sẽ không tiện ra tay được.
Nhưng nàng ta vẫn cố gượng cười khẽ, dịu dàng nói: "Thái hậu nương nương và hoàng thượng đối xử với con rất tốt, Vân nhi cũng sống rất khỏe mạnh, phụ thân không cần lo lắng."
Nàng ta nhẹ nhàng đẩy chén thuốc trong tay ông ta, cười càng lúc càng dịu dàng: "Phụ thân, thuốc sắp nguội rồi, tranh thủ uống lúc còn nóng chứ ạ?"
Phong Tứ cũng nói: "Sức khỏe của tướng quân còn yếu, vẫn nên tranh thủ uống thuốc trước đã."
"Hay, hay, thuốc mà Vân nhi tự tay nấu dĩ nhiên ta phải uống rồi."
Ông ta nghiêm túc cầm chén thuốc đưa lên bên mép, trông như sắp uống xong rồi.
Sở Vi Vân có chút không giấu được vui sướng, đầu ngón tay siết chặt lại kích động đến căng thẳng.
Chén thuốc này sẽ không để cho ông ta phát độc mà chết ngay lập tức, nhưng mà ông ta nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Chờ tới khi ông ta uống xong thuốc, nàng ta sẽ nhanh chóng tìm cớ rời đi.
Sau hai canh giờ khi thuốc phát huy tác dụng, Sở Nhan chắc chắn sẽ bị trúng độc mà chết.
Tới lúc đó dù có bị người khác nghi ngờ là nàng ta làm, nhưng mà cũng không có bằng chứng gì xác thực.
Dù sao có trời mới biết sau khi nàng ta rời đi, Sở Nhan sẽ có ăn hay uống cái gì khác nữa hay không?
Chờ đến khi người kia chết rồi, sẽ không còn ai vạch trần chuyện nàng ta giả thân phận là con gái của Nam Tinh nữa.
Cả đời này, nàng ta sẽ mãi là con gái của Nam Tinh!
"Phụ thân, uống nhanh lúc còn nóng ạ. Đợi khi sức khỏe hồi phục rồi, con gái sẽ cùng cha về nhà."
: Con Hầu Hạ Cha
"Hay, hay.
" Sở Nhan gật gù đưa chén thuốc tới bên môi, cúi đầu muốn uống.
Nhưng khoảnh khắc thuốc chạm tới môi chuẩn bị nuốt xuống, ông ta bỗng nheo mắt, ho khan kịch liệt.
Không biết có phải vì còn đang bệnh hay không mà cơ thể suy yếu, cơn ho han này khiến tay của người kia đều thoáng run lên.
Một thoáng sơ suất, chén thuốc từ trên tay của ông ta rơi xuống.
Phong Tứ đứng cách người kia một khoảng hơi xa, lúc không kịp chuẩn bị trước nhìn thấy chén thuốc rơi xuống cũng muốn cứu vớt nhưng không kịp.
Sở Vi Vân lại trơ mắt nhìn chén thuốc trong tay Sở Nhan rơi xuống.
Nàng ta hấp tấp hét thé lên một tiếng, nhào qua muốn đỡ lấy.
Nào ngờ công lực của nàng ta không đủ cao, chén thuốc kia vốn không thể đỡ được.
Ngược lại lúc cầm được chén thuốc nhưng thuốc bên trong lại dịch chuyển, hơn một nửa đều đã đổ lên tay của Sở Vi Vân.
"Á!" Sở Vi Vân kêu thảm một tiếng, lập tức rụt tay về.
Mu bàn tay là một mảng đen thui.
Nàng ta sợ đến cuống cuồng giấu bàn tay vào trong tay áo.
"Vân Nhi, con sao rồi?" Sở Nhan thấp thỏm, muốn xem vết bỏng trên tay người kia.
Sở Vi Vân lại kiến quyết giấu nhẹm đi, sống chết cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Nàng ta nhỏ giọng nói: "Không có gì đâu! Chỉ là, chỉ là có hơi nóng thôi! "
"Mau đưa cha xem, rốt cuộc bỏng đến như nào rồi?" Sở Nhan vẫn muốn kéo tay nàng ta qua nhìn.
Sở Vi Vân lùi lại phía sau, lắc đầu nói: "Thật sự là không có gi đâu! Chỉ là, chỉ là tiếc cái chén thuốc đó! Con đã nấu rất lâu! "
"Ta bảo Phong Tảo nấu lại thang khác.
" Phong Tứ muốn đi tói dọn dẹp tàn cuộc.
Sở Vi Vân bỗng có chút hoảng, lập tức cúi người xuống dùng cái tay không bị bỏng thu dọn.
"Không sao đâu, không sao đâu, ta đi nấu thêm thang thuốc khác là được rồi.
"
Nàng không thể để cho Phong Tứ dọn dẹp được, lỡ như bị Phong Tứ phát hiện trong thuốc có vấn đề thì nàng ta sẽ không thể nào giải thích được.
Thu dọn xong xuôi, Sở Vi Vân cúi đầu, vội vã nói: "Phong Tứ đại ca, làm phiền ngươi chăm sóc cho cha của ta, bây giờ ta đi nấu thang thuốc khác.
"
Nói xong, nàng ta cuống quýt rời đi vào trong nhà bếp, lúc này mới dám đưa bàn tay bị bỏng ra nhìn.
Vừa nhìn thấy, người ở đây suýt đã bị dọa sợ.
Vì bị bỏng nên da thịt vốn đã bị tổn thương, nay lại còn ngấm phải chất độc trong thuốc lại không ngờ vết đen đã lan ra một mảng lớn.
Nếu để cho Phong Tứ nhìn thấy vết thương này, ắt sẽ khiến người kia hoài nghi.
Thật không ngờ một cơ hội tốt như vậy lại bị lãng phí.
Bây giờ, còn phải nấu thêm một phần nữa sao?
Nhìn lại căn bếp bẩn thỉu ngổn ngang, Sở Vi Vân phiền não muốn chết!
Ai thèm hầu hạ cái tên xấu xí đó chứ.
Phấn độc đã hết rồi, còn nấu thêm thang thuốc khác thì lấy gì để tẩm độc người kia đây, không hề có chút tác dụng gì.
Giữa lúc đang xoắn xuýt, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Phong Tảo xách theo hai túi thuốc vào cửa.
"Để ta.
" Sắc mặt của hắn ta lạnh lùng, không thèm liếc mắt nhìn Sở Vi Vân một cái.
"Được!" Lần này nàng ta không từ chối nữa, mọi chuyện giao cho Phong Tảo, nàng ta đi như thể chạy trốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này.
Quay trở lại phòng của Sở Nhan, nàng bỗng nhiên linh động khẽ cười nói: "Phụ thân, râu mép của cha đều dài như vậy rồi, để con cắt hộ cha nhé?"
Phong Tứ đang lo ngại làm sao để thanh lý mái tóc dài và râu mép của tướng quân, không ngờ Sở Vi Vân lại chủ động nói ra.
Hắn ta lập tức nói thêm: "Râu mép của tướng quân quả thật nên cắt ngắn lại một chút, chí ít! Sẽ thuận tiện hơn.
"
Nếu không, lúc ăn sẽ bị vướng víu.
Râu mép này đã mười mấy năm rồi không ai cắt tỉa, bây giờ vất vả lắm mới thoát ra được thì nên sửa sang lại một chút.
Sở Vi Vân nhanh chân đi tới, không biết lấy từ đâu ra một thanh đoản đao: "Này là nghề của con, phụ thân, để con hầu hạ cha.
".