Edit + Beta: Đào Mai
Chu thị ở trong điện không ngừng đi qua đi lại… Dựa theo canh giờ hẳn là đã không sai biệt lắm! Nhưng cữu cữu không có phái người đến đáp lời, vậy chứng minh sự tình... chỉ sợ không quá tốt!
Chu thị thở dài ra một hơi, từ mười sáu tuổi nàng đã gả cho hoàng đế, chính là thái tử phi tôn quý. Nàng thật sự không có cách nào tưởng tượng, nếu là mất đi phần tôn quý này sẽ như thế nào? Một môn hộ của Chu gia bởi vậy sẽ bị hoàng đế nhổ? Cá tính của hoàng đế nàng rất rõ ràng, mặc dù hắn nhìn như mặc kệ mọi chuyện, nhưng cái gì cũng đều rõ ràng.
Đến cuối cùng nàng nhìn chằm chằm ánh nến thắp sáng trong điện, rốt cục thì nhịn không được. Nói với thái giám:
- "Đi mang La tam phu nhân lại đây!"
Tên thái giám này võ công cao cường là người Chu Ứng Hữu lưu lại cho nàng.
Tên thái giám lên tiếng trả lời đang chuẩn bị muốn đi, cửa đại điện lại đột nhiên bị phá mở. Một đám người mặc giáp y, thắt lưng mang đại đao nhanh chóng từ ngoài cửa cung dũng mãnh tiến vào, Phó chỉ huy sử cầm đầu Cẩm y vệ cười dài nói:
- "Hoàng hậu nương nương, ty chức chờ đã lâu!"
Sắc mặt Chu thị trắng toát:
- "Ngươi thế nhưng….. Hắn biết? hắn làm sao mà biết được?"
Sợ rằng Khôn Trữ cung này sớm đã có mai phục!
Chỉ huy sử kia như trước cười nói:
- "Xin khuyên hoàng hậu nương nương một câu, chống lại thánh thượng không khác lấy trứng chọi đá. Ty chức khuyên hoàng hậu nương nương thúc thủ chịu trói, miễn cho thương tổn phượng thể."
Chu thị từng đợt lạnh cả người, hậu quả bức cung thất bại nàng nghĩ tới trăm ngàn lần. Nhưng nhìn thấy những người đó vô tình xúm lại đây, thô bạo ngăn chận tay chân của nàng.
Nàng vẫn là nổi điên lập tức giãy dụa:
- "Các ngươi làm gì! Bản cung là hoàng hậu! Các ngươi làm càn!"
- "Sau khi tự mình trộm đi chiếu thư, ngài vẫn còn tự coi mình là hoàng hậu sao!" Phó chỉ huy ngữ khí lạnh lùng, cho người trói Chu thị lại.
- "Trộm chiếu thư?"
Chu thị cảm thấy thực vớ vẩn,
- "Kết quả ngươi đang nói cái gì? Ô!"
Một miếng vải bố bị nhét vào trong miệng, tránh cho nàng tự mình hại mình.
Phó chỉ huy sử hừ lạnh một tiếng:
- "Đã chết đến nơi còn cứng rắn cãi lại!"
Vẫy tay gọi người dẫn người đã từng là hoàng hậu vô cùng tôn quý đi, lại nói với tên thái giám vừa rồi.
- "Đi… truyền lời với Trình đại nhân…..nói hắn mang La tam phu nhân ra đây! Nếu không hiện tại sẽ giết ngươi!"
Tên thái giám kia từ trên đất đứng lên, chạy ra đại điện, mới thấy những mệnh phụ trong phòng cũng đã không thấy, hẳn là đã được Phó chỉ huy sử dẫn đi.
Lúc này Cẩm y vệ đã vây quanh đại điện, chỉ có Triệu Minh Châu cùng Từ thị còn đang chờ La Nghi Ninh.
Hắn đi gõ cửa Thiên điện, truyền đến âm thanh lạnh băng của Trình Lang, nhưng tạm dừng thật lâu đều không có động tĩnh.
Phó chỉ huy chờ không kiên nhẫn, lập tức nói:
- "Phá cửa!"
Phanh một tiếng cửa bị đá văng, nhưng bên trong chỉ có La Nghi Ninh bị bịt miệng trói ở trên ghế tựa.
Phó chỉ huy sử lại nhìn mọi nơi, cửa sổ mở ra, đã không thấy bóng dáng của Trình Lang cùng vài cấp dưới của hắn.
Phó chỉ huy sử chạy tới vài bước cởi bỏ dây thừng trên người La Nghi Ninh:
- "Tam phu nhân, ty chức nghe theo Đạo Diễn đại nhân phân phó tới cứu phu nhân. Trình Lang đâu?"
- "Thời điểm các ngươi cho người đến gõ cửa hắn đã phát giác không đúng, nên đã mở cửa sổ chạy đi." La Nghi Ninh vặn vặn người xoa xoa tay nói.
Lúc Trình Lang nghe được thanh âm bên ngoài không đúng, lại nhìn La Nghi Ninh, liền lường trước sợ là sự tình sớm đã bại lộ, lúc này sợ sẽ bị bắt ba ba trong rọ. Lập tức lấy ra một cái khăn tay, nhét vào miệng nàng. Thấp giọng nói ở bên tai nàng:
- "Người tới hẳn là người của tam ca ngài, sẽ không hại ngài. Ta không thể ở lâu, phải đi trước."
Cuối cùng hắn mới rời đi.
Hoàng hậu với hắn mà nói căn bản không trọng yếu. Chỉ cần có Tam hoàng tử ở đây, bức cung liền không thành vấn đề. Lúc này Khôn Trữ cung bị vây quanh, căn bản ngay cả tất yếu cứu hoàng hậu đều không có. Không bằng hắn đi gặp Lục Gia Học.
Vị phó chỉ huy sử này đã động thủ, liền chứng minh hai bên đã bắt đầu giao chiến chính diện… ở nơi này lãng phí thời gian cũng không có ý tứ.
La Nghi Ninh bị trói tay chân không thể phản ứng, trừng lớn mắt nhìn hắn, sau đó nhắm mắt lại.
Kỳ thật khăn tay Trình Lang nhét vào cũng không kín, nàng còn có thể kêu lên khiến cho người bên ngoài chú ý, nhưng nàng không làm. Có thể vẫn là không hạ được quyết tâm đối với Trình Lang. Dù sao bị Phó chỉ huy sử bắt được, hắn khẳng định không thể sống.
Hắn vì sao phải trợ giúp Lục Gia Học làm cung biến? Vì sao không rời xa việc này?
Lục Gia Học kia là người điên, hắn trước sau chính là như vậy không kiêng nể gì? Hắn làm việc cái gì cũng đều sẽ không bận tâm, thiên tính luôn là mạo hiểm!
La Nghi Ninh đi theo Phó chỉ huy sử ra cửa phòng. Triệu Minh Châu và Từ thị lập tức vây lại, lôi kéo nàng ngồi xuống hỏi nàng có bị gì không?
Vị Phó chỉ huy sử kia lại hướng người bên cạnh dùng mắt ra hiệu, bảo hắn mang theo người đi ra cửa, một đường la lên:
- "Người tới… người mau tới… Hoàng hậu nương nương cùng đường, kiềm kẹp các vị mệnh phụ muốn giết người diệt khẩu!"
Trong Khôn Trữ cung còn có mấy vệ binh Trình Lang lưu lại đột nhiên bạo khởi, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Một trận tiếng đao kiếm, sau đó hết thảy đều bình ổn, bởi vậy La Nghi Ninh cũng không có nghe được.
Ít nhất, Khôn Trữ cung là đã yên bình trở lại. Chỉ có một tầng tầng tiếng la ở trong bóng đêm vang lên trên đầu tường.
Âm thanh này lại kinh động Trình Lang cách đó không xa!
Hoàng hậu... đột nhiên bạo nổi lên sao? Hắn biết trên tay hoàng hậu có tên thái giám. Chẳng lẽ Phó chỉ huy sử kia không bảo hộ được nhóm mệnh phụ này?
Vậy La Nghi Ninh thì sao?
Hắn đột nhiên nghe được một tiếng thét kêu cứu, vô cùng sợ hãi, thậm chí nghe ra có chút giống La Nghi Ninh. Hắn nhất thời có chút do dự, cước bộ đều chậm lại.
- "Đại nhân, một lát truy binh sẽ đuổi kịp!" Người bên cạnh thấp giọng nói.
Trình Lang cắn răng, đè lại chuôi kiếm một đường chạy tới hướng Đại Minh môn.
Chi binh Lục Gia Học mang đến đều là tinh nhuệ, mà binh của Đạo Diễn dù sao không có trải qua huấn luyện. Không lâu sau liền hiện ra xu hướng suy tàn. Đạo Diễn từng bước bị bức lui, hắn mắt thấy xu hướng suy tàn càng ngày càng rõ ràng, không chút nào ham chiến, lập tức liền giục ngựa trở về.
Lục Gia Học mang theo người muốn đuổi theo. Bên kia có người đã chạy tới nói:
- "Đại nhân, Khôn Trữ cung đã bị đánh bại! Giờ phút này Hoàng hậu nương nương bị buộc nóng nảy, đang kiềm kẹp mấy mệnh phụ muốn giết người diệt khẩu, chỉ sợ là ngăn cản không kịp!"
- "Thật ngu xuẩn, quản nàng ta làm gì!"
Trên mặt Lục Gia Học lúc đó tất cả đều là lạnh như băng. Hắn đến bây giờ đều không có nhìn thấy La Thận Viễn. La Thận Viễn để cho Đạo Diễn ra đây chắn hắn, chính mình khẳng định còn có chuẩn bị ở phía sau.
- "Đại nhân..."
Giọng Diệp Nghiêm nhẹ xuống,
- "Hầu phu nhân của chúng ta đang ở bên trong. Là Trình Lang đại nhân chính miệng nói."
Hắn không biết Lục Gia Học sẽ quyết đoán thế nào, nhưng chuyện này hắn nhất định phải nói cho Lục Gia Học biết. Nếu không ngày sau truy cứu ra, hắn khẳng định cũng sẽ chết.
Lục Gia Học mạnh mẽ quay đầu lại.
Máu dọc theo thân đao chảy đầy trên đất, hắn hít sâu một hơi hỏi:
- "Vì sao nàng lại tiến cung?"
La Thận Viễn thật ngu xuẩn! Cho nàng vào cung để làm gì, nàng có thể có ích lợi gì?
- "Thuộc hạ cũng không biết!."
Diệp nghiêm lúc này làm sao dám đáp lời,
- "Không bằng thuộc hạ lập tức dẫn người đi qua..."
Lục Gia Học nhấc tay ý bảo hắn đừng nói nữa. Ánh nến mỏng manh ban đêm mờ mờ ở xa xa, đêm đen giống một mãnh thú vĩ đại, quân đội như thủy triều càng không ngừng tới gần Thái Hòa Điện.
Hắn giống như đột nhiên lại về tới ngày đó, ngày hắn mất đi nàng.
Nàng xuất môn đi đạp thanh cùng Tạ Mẫn, thời điểm xuất môn còn thật cao hứng. Lục Gia Học không dự đoán được sẽ có người động thủ, nhưng thời điểm hắn biết được đã không còn kịp rồi. Hắn đang cùng thái tử năm đó bí mật gặp mặt, căn bản là quay về không kịp.
Hắn nhấp môi hé miệng, xả dây cương thay đổi đầu ngựa, đối với người phía sau quát:
- "Cùng ta đi Khôn Trữ cung!"
Phía trước còn có Chu Ứng Hữu chống cự, hẳn là có thể kiên trì một lát. Người khác nơi nào có thể có động tác mau như hắn. Hoàng hậu ngu xuẩn này vạn nhất thật sự chó cùng rứt giậu, phát hiện bọn họ căn bản là không thèm để ý nàng chết sống. Người thứ nhất nàng giết chính là La Nghi Ninh!
Lục Gia Học nắm chuôi đao một đường giục ngựa xung qua đường nhỏ, sau lưng đột nhiên có một mũi tên xuyên phá giữa không trung, thứ phá thanh âm như Tật Phong. Vai trái hắn nhất thời đau xót, nửa mũi tên đã xuyên thấu xương vai. Lục Gia Học chỉ ngừng một lát, một tay giơ lên bẻ gẫy mũi tên. Cắn răng chịu đựng, vừa kéo dây cương khiến cho ngựa chạy nhanh hơn. Trong lúc xóc nảy đó miệng vết thương vỡ toang đau đớn bén nhọn thống khổ, hắn dường như căn bản không có để ý!
Giờ khắc này cái oán hận gì đối với nàng đều không có, căn bản là không nghĩ tới. Hắn chính là muốn đi cứu nàng mà thôi!
Quân đội như thủy triều vây quanh Thái Hòa Điện, lại bởi vì mất đi chủ soái, chung quy bắt đầu hỗn độn.
La Thận Viễn mang theo Cẩm y vệ mang cung tên tiến lên bảo vệ, hắn nói với Đạo Diễn:
- "Huynh thật sự có biện pháp, như thế nào mà dẫn hắn rời đi?"
Nếu Lục Gia Học không bị dẫn rời đi, nơi này thật sự rất khó giải quyết. Bất quá hắn hiện tại chủ quản công bộ, pháo còn dự bị ở phía sau, cũng là không nhất định sẽ không ngăn được.
Một năm này hắn đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, tâm phúc này thật sự cũng không phải dễ làm gì!
- "Đệ trộm chiếu thư phế hậu giá họa Chỉ huy sử Vũ Lâm quân, không phải là chờ giờ khắc này sao?" Đạo Diễn nói.
La Thận Viễn nghe xong liền cười:
- "Như thế nào sư huynh lại nói là đệ trộm? Rõ ràng là Hoàng hậu sai sử người khác gây nên."
- "Hoàng hậu không có ngu xuẩn như vậy! Nàng đã quyết định muốn cung biến, chiếu thư này thì gọi là gì? Chỉ có trộm chiếu thư, hoàng thượng mới phóng tâm để cho đệ ở trong cung bố trí nhiều binh lực như vậy!"
Đạo Diễn tiếp tục nói:
- "Về phần dụ đi Lục Gia Học cũng rất đơn giản. Ta đặt La Nghi Ninh tại chỗ hoàng hậu. Ít nhiều trong lòng nàng có đệ, nguyện ý vì đệ chấp nhận bản thân vào hiểm cảnh. Cơ hội tốt như vậy không lợi dụng rất đáng tiếc."
Thân ảnh La Thận Viễn dừng lại. Hắn quay người lại, tươi cười trở nên phi thường lạnh như băng.
- "Huynh nói cái gì?"
- "Đệ khẩn trương cái gì, nàng hiện tại vô sự. Ta sai Cẩm y vệ đi cứu nàng."
Đạo Diễn căn bản không vội, nhưng La Thận Viễn lại trầm mặt, lập tức nắm lấy Đạo Diễn âm thanh lạnh lùng nói:
- "Đệ nói không thể liên lụy nàng! Sư huynh thế nhưng còn lấy nàng đi dẫn Lục Gia Học mắc câu! Có phải huynh điên rồi hay không!"
- "Đệ mới điên!"
Đạo Diễn đẩy tay sư đệ ra, lạnh lùng nói:
- "Ta không có hại tánh mạng nàng, bất quá là lợi dụng nàng mà thôi. Bằng không đệ có thể thoải mái trừ bỏ Lục Gia Học sao? Dù sao lợi dụng cũng đã lợi dụng. Hiện tại đệ lập tức dẫn người đi Khôn Trữ cung đi, ta phỏng chừng hắn cũng đã đến."
Giờ khắc này tâm La Thận Viễn muốn giết Đạo Diễn đều có. Đao kiếm không có mắt... Nếu nàng xảy ra cái sai lầm gì làm sao bây giờ!
Hắn không cần phải nhiều lời nữa, mạnh mẽ đẩy một cái tránh ra Đạo Diễn.
Đạo Diễn bị hắn đẩy lui về phía sau một bước, lập tức cười lạnh. Binh gia chiến trường, có thể lợi dụng hết thảy đều phải lợi dụng!
Sư đệ là loạn tâm thần, thế nhưng đã quên đạo lý này.
- "Thời điểm đệ muốn giết hắn, đừng lại bận tâm cái gì." Giọng Đạo Diễn hờ hững từ sau lưng truyền đến.
- "Tuy rằng ta biết đệ tâm ngoan độc... Nhưng vẫn muốn nhắc nhở đệ một câu. Hắn mà Đông Sơn tái khởi là cái kết cục gì đệ phải biết." [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Thời điểm này bên trong Khôn Trữ cung đã hơi chút yên ổn, có cung nhân thắp đèn lồng dưới mái hiên, thắp sáng từng cái từng cái.
Ai cũng không biết bên ngoài an toàn hay không an toàn? Các nàng thật sự cũng không có rời đi, dùng lò nhỏ ở Thiên điện nấu một nồi nước, đun chút trà nóng để uống cùng ăn điểm tâm.
La Nghi Ninh nghe được hoàng hậu ở phòng kế bên ô ô muốn nói, nhưng miệng đã bị bịt kín. Nàng đứng lên, nhìn đèn đuốc uốn lượn.
Năm nay trải qua thực sự hoang đường!
- "Muội ngồi xuống đi, lo lắng cũng không hữu dụng." Triệu Minh Châu tiếp đón nàng… "Thành bại đều quên đi, dù sao bất quá là chết!"
Nàng đến cùng lá gan cũng lớn, không sợ trời không sợ đất…
La Nghi Ninh than thở, ngồi xuống lại uống ngụm trà. Nhiệt khí trắng xoá trong tách trà dâng lên, nàng nói:
- "...Ta không muốn chết."
- "Ngài sẽ không chết." Phó chỉ huy sử nghe vậy cười cười.bg-ssp-{height:px}
La Nghi Ninh chính là cười, nàng như thế nào giải thích với người khác! Người đã chết qua một lần đối với cảm giác chết là không đồng dạng như vậy! Chỉ có thật sự đã chết qua, mới có thể muốn sống. Dùng hết thảy để sống sót.
Mặc dù là kéo dài hơi tàn.
Vừa mới uống xong trà nóng trong chén, bên ngoài lại có tiếng động lớn, nhốn nháo lên. Thủ vệ cẩm y vệ bắt đầu xôn xao, nói:
- "Phó chỉ huy sử, có người mang binh hướng đến nơi này!"
- "Đến!" Triệu Minh Châu không hiểu trong lòng nhảy dựng.
Phó chỉ huy sử sai Cẩm y vệ đi nghênh chiến, hắn do dự liếc mắt nhìn La Nghi Ninh một cái, lại lập tức rút đao từ bên hông ra, lập tức đặt ở tại trên cổ La Nghi Ninh kéo nàng đi qua.
La Nghi Ninh còn chưa kịp phản ứng, Triệu Minh Châu nha một tiếng, liền nhìn thấy Phó chỉ huy sử đặt đao ở tại trên cổ La Nghi Ninh.
- "Lưu phó sứ, ngươi làm cái gì vậy!" Giọng Triệu Minh Châu giảm xuống.
- "Tam phu nhân, đắc tội!"
Phó chỉ huy sử lúc này mới nói chuyện. Giọng lạnh như băng, thủ hạ không lưu tình chút nào kéo nàng, nói:
- "Thỉnh cầu phu nhân không nên giãy dụa… ta sẽ không thương hại tính mệnh của phu nhân."
Cẩm y vệ rõ ràng chính là người của La Thận Viễn!
La Nghi Ninh bị hắn kéo ho khan. Không biết hắn đang làm cái gì?
- "Ngươi điên rồi sao? Ngươi đây là..."
- "Phu nhân đừng nói chuyện, tính mệnh của phu nhân không ngại, bất quá ta muốn uy hiếp hắn thôi."
Phó chỉ huy sử kia cũng không giải thích nhiều.
Mấy Cẩm y vệ hô một tiếng vây quanh đi lên ngăn đón quân đội, từ bên hông rút ra tú xuân đao.
La Nghi Ninh nhìn thấy có người ngồi ở trên lưng ngựa vọt vào. Hắn mặc khôi giáp, bóng lưng vô cùng quen thuộc. Hắn ở dưới bậc thềm bỏ ngựa. Mang theo đao chém giết đi lên. Nhìn thấy nàng bị người kiềm kẹp, tay huy đao càng thêm ngoan độc. Hắn lớn tiếng quát:
- "Lưu phó sứ, ngươi làm cái gì vậy! Áp chế nàng sao, ngươi không sợ La Thận Viễn giết ngươi!"
- "La đại nhân cũng không nói vậy!." Phó chỉ huy sử chính là cười.
La Nghi Ninh xiết chặt ống tay áo, vì sao Lục Gia Học lại tới Khôn Trữ cung! Khi Phó chỉ huy sử nhìn thấy hắn liền bắt nàng, làm cái gì vậy!
Người đi theo Lục Gia Học rất nhiều, nhưng Cẩm y vệ cũng không phải hạng người vô năng, dưới hai phương giao chiến Lục Gia Học giống như bị thương, cánh tay huy động không quá linh mẫn. Đầy người hắn đẫm máu, đứng trên bậc thềm, nhìn thấy La Nghi Ninh ở cách đó không xa.
Lưu phó sứ phát hiện dọa không được Lục Gia Học, đao càng hướng đến gần cổ La Nghi Ninh:
- "Lục Gia Học, ngươi tin hay không ta giết nàng! Đứng lại!"
Lục Gia Học mang theo đao từng bước một đến gần, không hề sợ hãi. Mà đầu đao của Lưu phó sứ đã phá da La Nghi Ninh, nàng lại không rên một tiếng.
Cái nam nhân kia giống như lệ quỷ, rốt cục hắn một đao chém đứt đầu người chắn ở trước mặt hắn. Máu tươi bắn lên người La Nghi Ninh.
Cách bóng đêm, hai người thật lâu đối mặt.
Lục Gia Học kỳ thật đã rất mệt, chính là người làm bằng sắt mà đã trải qua chém giết nhiều như vậy cũng phải mệt mỏi… huống chi vết thương trên vai lại đang chảy máu.
Hắn trầm trọng từng bước một bước tới nàng, La Nghi Ninh theo bản năng lui về phía sau, lại nghe được một tiếng ầm ầm, dường như Thái Sơn đang sập. Hắn nửa quỳ ở trước mặt nàng, chống đao thở dốc, nhưng là biểu cảm trên mặt lại thả lỏng.
- "Ta cho rằng... Nàng đã xảy ra chuyện. Quả nhiên hắn không dám giết nàng!"
Hắn rốt cục xác nhận nàng không có chuyện, trong thanh âm khàn khàn mang theo ý cười thản nhiên.
La Nghi Ninh tiến lên một bước. Lục Gia Học cho rằng nàng.....đã xảy ra chuyện? Cho nên hắn mới đến cứu nàng sao?
- "Ngài..."
Nàng đến gần, cầm tay hắn, nhưng lại thấy cả người hắn đều là máu.
Yết hầu La Nghi Ninh nhất thời liền nghẹn, nhìn thấy hắn mồ hôi đầy đầu, mỏi mệt không chịu nổi. Nàng cũng quỳ xuống theo, hỏi:
- "Ngài làm cái gì vậy? Ta không sao!"
Có thể là bởi vì mất máu quá nhiều, Lục Gia Học có chút mất đi thần trí. Hắn nhanh cầm chặt tay nàng trong bàn tay to, chịu đựng nói:
- "Năm đó. Ta không có cứu nàng... Nàng oán ta nhiều năm như vậy!"
Tâm thần nàng bị lời hắn nói làm cho lay động. La Nghi Ninh đã nhìn thấy trên lưng hắn lộ ra một cây tên, cả người nàng phát run. Giơ tay muốn sờ.
Lục Gia Học nhìn thấy ánh mắt nàng đỏ lên, vươn tay kia muốn an ủi nàng, nhưng biến thành trên mặt của nàng cũng đầy vết máu. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười.
- "Nếu lần này không tới cứu nàng... Nàng sẽ còn oán ta cả đời!"
Giống như tất cả mọi chuyện đều trở lại khởi điểm, hắn tới cứu nàng.
La Nghi Ninh ngẩng đầu lên, nàng đột nhiên thấy được trên nóc nhà lộ ra đám tên. Có mai phục! Đây là cạm bẫy! Là ai thiết cạm bẫy!
Đạo Diễn là muốn lợi dụng nàng để bắt Lục Gia Học!
La Nghi Ninh đột nhiên đã kịp phản ứng, việc này bất quá là mưu kế của Đạo Diễn mà thôi! Cái gì nói nàng vào cung là giúp nàng, bất quá là muốn lợi dụng nàng đến để giành thắng lợi, đến để hại người trước mặt này!
Nói không chừng La Thận Viễn cũng tham dự trong đó! Bởi vì biết nàng đối với Lục Gia Học mà nói rất trọng yếu, Lục Gia Học sẽ không mặc kệ nàng.
La Nghi Ninh mất đi khí lực cả người. Là nàng đã phiền hà hắn! Nếu nàng không tiến cung, Lục Gia Học căn bản là sẽ không đến cứu nàng.
- "Ngài có phải ngốc hay không... Người khác nói ngài liền tin à!"
La Nghi Ninh nhịn không được nước mắt vẫn là rơi xuống.
- "Nơi này có cạm bẫy đấy!"
La Nghi Ninh khàn khàn nói, nàng đẩy đẩy vai hắn,
- "Ngài không nghĩ tới đây là cạm bẫy sao!"
Lục Gia Học chính là nhìn nàng, giống như nàng là tiểu hài tử đang phát tiết tì khí. Mà hắn không so đo, còn tươi cười:
- "Ta cũng không nghĩ đến... Nhưng..."
Nhưng ta nghĩ đến có khả năng nàng sẽ chết... Như vậy ta đi nơi nào đợi nàng thêm mười bốn năm nữa, đợi không được. Ta đã già đi, một cái mười bốn năm, lại một cái mười bốn năm. Trong mười bốn năm kia không có nàng thống khổ thổi quét mà đến, vô số lần gặp lại nàng trong cơn ác mộng. Tỉnh mộng trong sương mờ mông lung, lảo đảo bước tới, nơi nào đều không có nàng.
Lục Gia Học lại nói:
- "...Nhưng, ta vẫn đã tới."
Nàng nhớ tới năm đó thời điểm phải chết, nhớ tới năm đó bị nhốt ở trong trâm cài.
Nàng khát vọng cỡ nào hắn tới cứu nàng! Khát vọng Cỡ nào có người tới cứu chính mình! Khiến nàng thoát khỏi tuyệt vọng, đè nén thống khổ này.
Hiện tại hắn đến, tuy rằng nàng căn bản lông tóc không tổn hao gì! Cứu người lại quỳ trên mặt đất, thân hình giống như núi cao thẳng tắp.
- "Ngài vì sao phải tới đây!" La Nghi Ninh khóc.
Giống như có cái gì rốt cục bị đánh vỡ, La Nghi Ninh ôm chặt lấy hắn.
La Nghi Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy đám-tên tới gần. Mà cái bóng người quen thuộc kia, hắn khoát áo khoác đứng ở trên tường cách đó không xa… bên người hắn nhân thủ giương cung tên, ở trong bóng đêm phát ra hàn quang.
Quả nhiên hắn đã đến! Quả nhiên hắn muốn giết Lục Gia Học!
Giọng La Nghi Ninh bởi vì khóc kêu mà trở nên nhỏ đi, nàng nhìn thấy sau lưng hắn trúng tên, vừa rồi chạm vào đó, tay đều đầy máu.
- "Gia Học có đau hay không?" Môi La Nghi Ninh phát run nói, "…Có đau hay không?"
Mười ngón tay Lục Gia Học chế trụ tay nàng, hắn cảm thấy có chút vô lực, dựa vào bả vai đơn bạc của nàng, giống như năm đó hai người còn ở cùng nhau, mà nàng cũng không lại kháng cự. Hắn nhẹ giọng nói:
- "Đau… La Nghi Ninh."
Nàng vừa lau nước mắt vừa nói:
- "Không có việc gì, lập tức không đau…"
Nàng run run từ trong lòng lấy ra phật châu của hắn, một vòng một vòng quấn lấy cổ tay Lục Gia Học.
La Thận Viễn lẳng lặng nhìn, sau khi biết nàng không có việc gì, hắn cũng không nóng vội. Hiện tại hắn chỉ còn lại có một cái mục đích.
—— giết Lục Gia Học!
Hai người kia đang ôm nhau, có một đoạn sự việc hắn vĩnh viễn không thể nào vào được.
La Thận Viễn hờ hững giơ tay lên, nhẹ giọng nói:
- "Bắn tên."
Bên người hắn là một nỏ thủ tài bắn cung hoàn mỹ, nghe vậy lập tức giương cung lên nhắm tên ngay phía sau lưng Lục Gia Học.
Phải làm theo như lời Đạo Diễn, đích xác chỉ có thể giết Lục Gia Học, quyết không thể thả hổ về rừng!
Cả người La Nghi Ninh run lên, nàng tựa hồ cảm giác được nguy hiểm. Nàng ngẩng đầu nói với La Thận Viễn:
- "Không nên như vậy, dừng tay đi!"
La Thận Viễn thấy nàng khóc cầu xin.
Lục Gia Học đã nhắm mắt lại, La Nghi Ninh cảm giác được tay hắn lạnh như băng đáng sợ. Bởi vì hắn đã bất lực, cho nên tất cả sức nặng của trọng giáp đều áp ở trên người nàng.
Nàng tuyệt vọng trầm trọng, nước mắt chảy ròng ròng, khóc kêu:
- "Tam ca, không nên tiếp tục! Buông tha hắn đi, hiện tại cái gì hắn cũng đều làm không được, buông tha hắn đi!"
- "Hiện tại huynh đã thắng, buông tha hắn đi!"
La Nghi Ninh đang phát run, lời này một câu một câu từ trong miệng nàng nói ra. Bản thân nàng đều thân bất do kỷ, nước mắt càng không ngừng chảy.
Người kia rõ ràng nghe khẩn cầu của nàng, vẻ mặt lại hờ hững. Người kia rõ ràng yêu nàng như vậy, hiện ở trong tay tất cả lại đều là cung tên.
Không chỉ có đối với Lục Gia Học, còn đối với nàng.
Ban đêm gió càng ngày càng lạnh, La Nghi Ninh cảm thấy thân thể trong lòng đang biến lạnh. Nàng thì thào nói:
- "La Thận Viễn... Đạo Diễn tính kế muội, hiện tại huynh lại tương kế tựu kế. Không bằng như vậy đi, ngay cả muội huynh cũng bắn chết đi. Một mạng của muội còn một mạng của hắn."
Nước mắt nàng lăn đến trên cổ Lục Gia Học.
Nàng vì sao lại đang khóc, hắn đã sắp chết. Nàng còn mất hứng...
Lục Gia Học nắm tay nàng chặt hơn, nàng thật sự là rất khó hầu hạ mà. Đừng khóc... Mỗi lần nhìn thấy nàng khóc, tâm đều giống như bị kim đâm qua vậy.
- "Nàng đừng khóc." Lục Gia Học nhẹ nhàng mà nói, miễn cưỡng cười… "Mau… đừng khóc, nếu chết cũng không sao... Ta đã sống đủ, không sai biệt lắm..."
La Nghi Ninh nghĩ tới Lục Gia Học kia ôm chó con tới cho nàng, Lục Gia Học thay nàng chép kinh thư, Lục Gia Học thích chọc tức nàng. Người này sống ở trong nàng vãng tích, tươi sống như vậy. Thế nào có thể chết! Quyết không thể chết!
- "La Thận Viễn!" Thanh âm nàng thấp nhất… "Là muội liên lụy hắn, trước kia muội liên lụy hắn thôi, thế nhưng hiện tại muội còn hại chết hắn. Muội tất nhiên là muốn bảo hộ hắn một lần, ngay cả muội huynh cũng giết đi thôi..."
La Thận Viễn thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, trong miệng tất cả đều là cay đắng. La Nghi Ninh không biết, mỗi một tiếng khóc của nàng mỗi một câu kêu của nàng, hắn liền nắm chặt chuôi kiếm một phần.
...Thế nhưng ngay cả lời uy hiếp như vậy cũng đã nói ra. Chẳng lẽ nàng không cần nghĩ hắn đang nghĩ gì sao?
Nhưng là thật lâu sau, hắn đột nhiên lặng im. Sau đó lại nâng tay:
- "...Triệt thoái đi."
Nếu người này thật sự chết tại đây, như vậy hắn có thể sẽ lưu lại ở trong lòng La Nghi Ninh cả đời, trở thành dấu ấn thật sâu. Hắn cũng không có cách nào nhổ ra.
La Thận Viễn đi hướng hai người, mỗi một bước đi đều thực bằng phẳng. Sau đó hắn cầm tay La Nghi Ninh, kéo nàng ra.
Rốt cục hắn nhìn thấy Lục Gia Học thất bại thảm hại, bộ dáng quân lính tan rã.
Ngữ khí La Thận Viễn mát mát nói:
- "Ta thả ngươi một mạng, nhưng hết thảy đều kết thúc, Lục Gia Học."
Lục Gia Học tựa hồ không có nghe thấy, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời nổi lên tia sáng tự nhiên.
Thái dương sắp xuất hiện, hắn nắm chặt chuỗi Phật châu trong tay.
Nguyên lai ngày ấy nàng vẫn đã tìm chuỗi Phật châu trở về... Thật tốt.
Lục Gia Học nhắm mắt lại.
Hắn không tiếc mệnh, nhưng đây là La Nghi Ninh cầu về.
Hắn không thể không tiếc.