Edit: Cháo
Vừa qua công ty Thụ mới tuyển hai thực tập sinh, trẻ trung xinh đẹp, đương tuổi dư thừa tinh lực.
Công việc trên tay còn chưa hoàn thành, A đã chống cằm nháy mắt với B, “Nè, cậu nói xem hôm nay anh đẹp trai kia có đến công ty tụi mình nữa không?”
B vừa gõ bàn phím vừa trả lời: “Mau im giùm, còn nhớ nhung trai đẹp cơ đấy, chút nữa quản lý mà qua đây thấy cậu lười biếng là lại bị giáo huấn cho xem.
”
A chép miệng than: “Quản lý của bọn mình ác thật đấy, tớ nhìn gương mặt anh ta mà phát hoảng.
Cậu nói anh ta ấy, cũng xem như ra hình ra dạng mà sao tính tình lại tệ vậy chứ, anh đẹp trai vẫn tốt hơn, người đã đẹp tính tình cũng tốt nữa.
”
“Tính tôi kém vậy đấy, xin lỗi nhé.
” Thụ mỉm cười, từ tốn nói.
“Không, không phải vậy, quản lý, em không có ý đó…”
Hôm sau, A bị điều sang một tổ khác chạy kpi, bận đến mức không nói gì được nữa.
Đến khi hai tháng thực tập trôi qua, A nghĩ dù sao cũng phải đi rồi, vẫn nên đi xin lỗi quản lý chuyện lần trước, vì thế lấy dũng khí thêm WeChat của quản lý.
Chờ quản lý đồng ý thêm bạn với cô rồi, A muốn xem xem vòng bạn bè của quản lý như thế nào, không biết có giống như con người của anh ta hay không, vừa nghiêm túc lại cứng nhắc.
Nhấn vào xem, không ngoài dự liệu chỉ có thể thấy được ba ngày gần dây, chẳng qua ảnh bìa là ảnh Công Thụ chụp chung, khoảng cách giữa hai người không xa cũng chẳng gần, so với bạn bè thì gần hơn một chút, nắng vàng chiếu lên người bọn họ, hài hòa đến lạ.
Cô đặt di động xuống, than thở với B đang ngồi bên cạnh: “Quản lý của bọn mình trẻ con quá thể.
”
Lúc này, tại nhà Công Thụ.
Thụ đeo vào tay Công một chiếc nhẫn điểm xuyết một viên kim cương nho nhỏ không quá bắt mắt.
Công xoay xoay chiếc nhẫn, hỏi: “Sao tự dưng lại mua cái này.
”
Thụ nắm ngón áp út của Công, nhẹ vung vẩy, “Người nhớ nhung anh quá nhiều, em phải đánh dấu anh mới được.
”
Công cầm lại tay Thụ, áp vào trán hắn, nói: “Khéo thật đấy, anh cũng mua cho em một cái.
”
Tay của hai người kề sát nhau, chiếc nhẫn nằm ở gốc ngón tay lóe lên tia sáng nhỏ xíu dưới ánh đèn.
.