Ngôn Kỳ không nói lời nào, cậu có linh cảm mơ hồ là cái gì đó sai sai, nhưng không thể xác định được sai ở đâu.
Còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, Diệp Dương đã nắm bả vai cậu, xoay cậu về hướng cửa phòng ngủ:
"Nói xong rồi thì đi ngủ tiếp đi."
Ngôn Kỳ: "Ờ ờ."
Cậu có cảm giác hình như mình bị con chó này lừa cái gì đó.
Ngày kế tiếp họ thức dậy đã gần trưa.
Ngôn Kỳ vào phòng tắm đánh răng, cậu ngậm bàn chải rồi bước ra nhìn lướt qua các món ăn được dọn sẵn trên bàn, sau đó nghe Tô Dư Mân nói:
" Kỳ à, con bắt Diệp Dương ngủ ngoài phòng khách, không phải là hơi quá đáng sao?"
Ghế sô pha đối với một thanh niên cao m mà nói, thật sự là chật chội khủng khiếp, Diệp Dương tối hôm qua không ngủ ngon, giờ đang nằm ngủ bù trong phòng.
Ngôn Kỳ trở lại phòng tắm để nhổ bọt kem, súc miệng, rồi mới trở vào bếp giúp Tô Dư Mân, vừa nhặt rau vừa nói:
"Cậu ấy chen chúc với con cũng không thể ngủ ngon được."
"Lần sau vẫn nên kê thêm một cái giường nữa, nếu ba mẹ thấy phiền thì đưa ga nệm để con tự trải ạ."
Tô Dư Mân cười cười:
"Mấy giờ hai đứa lên xe?"
" giờ ạ."
"Được, vậy mẹ làm bữa tối sớm để tụi con đi sớm một chút."
Tô Dư Mân đảo xạng sau đó hơi dừng lại hỏi:
"Tụi con có từng về lại căn nhà cũ của chúng ta ở Bạch Thành không?"
"Không có." Ngôn Kỳ hỏi lại:
"Sao vậy mẹ?"
"Không phải có một gác mái nhỏ trong ngôi nhà đó sao? Mẹ và ba con lúc dọn dẹp đồ, phát hiện đồ đạc còn sót ở đó rất nhiều.
Đồ đã vài năm rồi, có của con với của Diệp Dương nữa, hôm nào rảnh thì đến đó lấy về."
Ngôn Kỳ nhẹ giọng đáp lại, lặt rau cũng hơi phân tâm.
Cậu nhớ hồi cấp có một lần đánh nhau với Diệp Dương.
Nguyên nhân là do Diệp Dương đến nhà cậu, lúc cậu và hắn đang làm bài tập trên gác xếp thì hắn vô tình làm mất một cuốn sách, nửa đêm gọi điện thoại hỏi Ngôn Kỳ có nhìn thấy không.
Ngôn Kỳ vốn cũng khó chịu vì bị đánh thức, nhưng vẫn kiên nhẫn lên gác xếp tìm nhưng không thấy gì cả.
Ngày hôm sau khi đến lớp học, Diệp Dương cứ đi theo hỏi cậu, vẻ mặt còn rất căng thẳng.
Ngôn Kỳ nói không thấy hắn cũng không tin, hai người vì chuyện này mà đánh nhau, không nói chuyện với nhau hết nửa tháng.
Cuối cùng là Diệp Dương nhờ mấy bạn học đưa một mảnh giấy nhỏ cho cậu, bên trong viết sáu chữ:
Kỳ à, đừng lơ tôi mà.
Giống như một con cún lớn bị mất chủ.
Hệt như đang gãi nhẹ vào trái tim của Ngôn Kỳ không ngừng.
Nếu sau này hắn cãi nhau với người yêu, rồi tỏ ra yếu đuối như thế với đối phương, vậy thì người kia có thể lơ hắn được sao?
"Kỳ."
Ngôn Kỳ hồi thần lại:
"Dạ?"
"Con nghĩ gì thế?" Tô Dư Mân cười chỉ vào thùng rác:
"Con nhặt lá tốt bỏ hết rồi này."
Ngôn Kỳ cụp mắt, vớt những cọng rau trong bồn rửa ra.
Tô Dư Mân đổ rau vào một chiếc đ ĩa sứ trắng, lơ đễnh nói:
"Kỳ à, năm ngoái chúng ta chuyển nhà đi, ba con bảo con chuyển đến trường cấp ba ở Thanh Diêm, con nhớ con nói gì không?"
Ngôn Kỳ thử nhớ lại.
Không đợi cậu trả lời thì Tô Dư Mân đã nói:
"Con nói là không muốn chuyển trường, từ nhỏ đến lớn bạn bè đều sống ở Bạch Thành, đặc biệt là Diệp Dương, xa con thì thằng bé sẽ thấy không quen."
"Lúc đó...!con nói vậy thật ạ?"
"Đúng rồi." Tô Dư Mân chọt trán cậu nói:
"Mẹ với ba con sẽ nhớ kỹ thay con."
Ngôn Kỳ: "..."
...
giờ tối hôm đó, Ngôn Kỳ và Diệp Dương lên tàu cao tốc trở về Bạch Thành.
Chỗ ngồi của Ngôn Kỳ bên cạnh cửa sổ, khung cảnh vẫn giống như lúc cậu đến đây, chỉ khác là vào ban đêm, đèn hai bên đường được thắp sáng.
Khí của đoàn tàu cuốn theo hoa lá, cỏ cây bay lên, và hàng ngàn ánh xanh của đom đóm tung tăng lượn lờ trong đêm.
Cậu chọt chọt cánh tay Diệp Dương, chỉ hắn nhìn ra bên ngoài.
Đèn trong xe đã tắt, ánh sáng xanh sẫm từ màn hình điện thoại di động chiếu vào mặt Diệp Dương, khi hắn nghiêng đầu nhìn qua thì Ngôn Kỳ đã quay mặt ra ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt của cậu phản chiếu trên kính cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ cũng là một màu đen của bóng đêm, chỉ bồng bềnh những đốm xanh dạ quang đang trôi nổi.
Diệp Dương nhấn vào máy ảnh trên điện thoại, chụp lại hình ảnh này rồi nhanh chóng bỏ vào album ảnh.
Ngôn Kỳ nghe thấy tiếng chụp hình thì quay đầu lại, Diệp Dương tắt vội màn hình, lười biếng cười cười, dán mặt vào vai cậu:
"Kỳ ơi, cậu có nhớ rừng cây sau nhà tôi cũng có rất nhiều đom đóm không?"
Ngôn Kỳ "ờ" một tiếng.
Khu rừng phía sau biệt thự nhà hắn rất lớn, bao phủ hết nửa ngọn núi, khi còn nhỏ bọn họ suýt chút nữa lạc đường khi vào đó, cuối cùng nhờ dựa theo sao Bắc Đẩu mới mò được ra ngoài.
Nhớ tới đây, Ngôn Kỳ nhìn về phía Diệp Dương hỏi:
"Thế, vừa rồi cậu chụp cái gì?"
Diệp Dương mở khóa màn hình, mở album ảnh, rồi dùng hai ngón tay phóng to ảnh đưa cho Ngôn Kỳ xem.
Thoạt nhìn, bức ảnh khi phóng to chỉ thấy được màn đêm và đom đóm, còn nửa hình bóng kia bị khuất ở một nơi không thể nhìn thấy bên ngoài màn hình.
Diệp Dương liếc nhìn cậu một cái, đang định lấy điện thoại về, Ngôn Kỳ đột nhiên vươn tay giữ tay hắn, cầm điện thoại lại nhìn.
Thoát ra rồi nhấp vào lần nữa, là thấy ngay một khuôn mặt ẩn nơi góc khuất phía bên phải của bức ảnh.
Ngôn Kỳ quay đầu nhìn hắn:
"Muốn chụp thì chụp, lén lén lút lút làm gì?"
"Ai không biết còn tưởng cậu là ăn trộm."
Diệp Dương im lặng cười cười, sau đó hỏi:
"Đẹp không?"
Ngôn Kỳ gật đầu:
"Gửi cho tôi đi, tôi đăng Khoảnh Khắc cho bạn bè xem."
(Wechat có Khoảnh Khắc giống Story bên FB.)
Hội trưởng Ngôn là người rất chỉnh chu nên cậu ấy rất ít đăng bài trong Khoảnh Khắc, thỉnh thoảng chỉ đăng một số bức ảnh đẹp và nghệ thuật, tùy theo tâm trạng của cậu.
Cậu sẵn sàng dùng bức ảnh này để đăng, tương đương với việc khẳng định chắc nịch kỹ năng chụp ảnh của ai đó.
Diệp Dương mở WeChat chuyển tiếp bức ảnh, lúc hộp thư thoại vừa hiện lên, Ngôn Kỳ nhìn thoáng qua ảnh đại diện của một cô gái với mười ba tin nhắn chưa đọc, được hiển thị màu đỏ ở góc trên bên phải.
Ánh mắt cậu khựng lại một chút, giao diện đã chuyển thành hội thoại với cậu.
Bình thường cậu và Diệp Dương không có gì để nói, tin nhắn cuối cùng dừng ở ngày thi đấu, cậu hỏi Diệp Dương có ăn chè Tứ Quả trước cổng trường không, Diệp Dương đáp lại là ăn.
Bình thường Diệp Dương không nói chuyện nhiều với người khác, nên Ngôn Kỳ cảm thấy hơi khó hiểu, hắn và người đó nói chuyện gì mà có nhiều tin nhắn chưa đọc như vậy.
Diệp Dương gửi ảnh xong, ngước mắt lên thì thấy Ngôn Kỳ đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, mặt mày còn lạnh hơn bình thường, như thể bị đóng băng.
Diệp Dương búng tay trước mặt cậu hỏi:
"Bị sao vậy?"
"Không."
Ngôn Kỳ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, cậu lại nghe một thông báo tin nhắn từ di động của Diệp Dương.
Cậu quay đầu lại, với tay lấy chai nước khoáng trước chỗ ngồi của Diệp Dương, lơ đãng liếc nhìn màn hình điện thoại.
Khóe mắt Diệp Dương thoáng nhìn động tác của cậu, hắn lấy chai nước vặn vặn, sau đó đưa cho Ngôn Kỳ, nói:
"Hạ Toa, cô gái này lúc nhắn tin rất thích gửi Sticker, còn gửi một loạt, không có nhiều chuyện có ích."
Ngôn Kỳ hỏi:
"Hai người đang thảo luận về vở diễn hả?"
"Ừ." Diệp Dương dừng một chút rồi nói:
"Cô ấy còn nhờ tôi hỏi cậu ngày có tham gia vũ hội không, có bạn nhảy chưa nữa."
Trong vũ hội trường Nhất Trung tổ chức luôn có một luật bất thành văn___ Alpha phải mời một Omega vào sảnh khiêu vũ để nhảy mở màn, sau khi điệu nhảy mở màn kết thúc thì có thể thay đổi bạn nhảy.
Ngôn Kỳ, Diệp Dương và ba đàn anh là nhân vật chính của vũ hội chào mừng lần này, họ được chỉ định nhảy điệu mở đầu.
Ngôn Kỳ vẫn chưa tìm được bạn nhảy, rất nhiều người đã gửi tin nhắn cho cậu trên WeChat, trong nhóm vẫn có người @ nhưng cậu không trả lời.
Dù sao vẫn còn vài ngày nữa mới đến buổi khiêu vũ khi cậu trở lại trường học, vì vậy có gì phải vội vàng.
Ngôn Kỳ hỏi:
"Còn cậu thì sao? Đã tìm được bạn nhảy chưa?"
"Rồi." Diệp Dương gật đầu:
"Lâm Gia Dụ."
Hắn nghĩ một lúc rồi nói thêm:
"Là người lần trước nhờ tôi đưa Chocolate cho cậu."
Ngôn Kỳ biết cậu ta, là ủy viên học tập lớp cậu, một Omega hiền lành.
Cậu nhẹ gật đầu, rũ mắt lấy điện thoại ra lưu tấm ảnh, chuẩn bị đăng lên Khoảnh Khắc.
"Cậu thấy thế nào?" Diệp Dương hỏi lại.
Ngôn Kỳ ngước mắt nhìn hắn, lòng thầm nghĩ rằng cậu muốn bán rẻ anh em mình như vậy sao, rồi ngắn gọn trả lời:
"Được thôi, cậu gửi WeChat của tôi cho cô ấy đi."
Diệp Dương quay đầu liếc cậu:
"Nhảy một bài thôi mà còn thêm Wechat."
Ngôn Kỳ: "..."
"Chúng ta nhảy điệu mở màn mà."
Khi đó toàn trường đều sẽ xem họ nhảy, hơn nữa quy mô vũ hội ở trường Nhất Trung luôn xa hoa, nên cậu cần phải trao đổi trước với bạn nhảy về trang phục.
Diệp Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, im lặng gõ điện thoại vài cái:
"Cô ấy đã gửi lời mời rồi, cậu đồng ý đi."
Ngôn Kỳ chọn mục chấp nhận bạn bè, sau đó đi đăng bài vào Khoảnh Khắc.
Trong quá trình đó Hạ Toa vẫn luôn gửi tin nhắn cho cậu, chỉ ngắn ngủi nửa phút đã gửi gần ba mươi tin.
Lúc cậu đăng khoảnh khắc xong thì vào khung thoại xem thử, một nửa trong đó đều là Sticker.
Vẫn là kiểu Emoji mãnh nam hài hước, ai xem cũng sẽ thấy buồn cười.
Cậu nhếch môi cười thì thấy Diệp Dương từ bên cạnh thò mặt qua, nhìn vào màn hình của cậu.
Một tay Ngôn Kỳ nhấn điện thoại, một tay vươn ra nhẹ nhàng che mắt Diệp Dương:
"Vị huynh đài này, làm ơn cho tôi một chút riêng tư được không."
Diệp Dương gỡ tay cậu ra tiếp tục nhìn:
"Cậu còn bày đặt đòi riêng tư, bình thường trong ký túc xá toàn không mặc quần áo."
Ở đầu bên kia WeChat, Hạ Toa hào hứng chờ Ngôn Kỳ trả lời tin nhắn mình, trong lúc chờ đợi, cô thoát ra lướt một vòng thì thấy hội trưởng Ngôn mới đăng một Khoảnh Khắc.
Đó là một bức ảnh chụp trên tàu điện, cậu trong bức ảnh đó vừa đẹp, vừa có khí chất lại vừa tao nhã.
Thậm chí có thể treo trên tường đóng khung lại, mỗi ngày đều có thể vừa chiêm ngưỡng vừa tôn sùng khuôn mặt của hội trưởng.
Hạ Toa lập tức bấm like.
Bỗng cô nhận ra có gì đó không ổn.
Ảnh này của cậu ấy, sao mà giống góc nhìn của bạn trai thế nhỉ?
Người chụp ảnh chắc là ngồi cạnh hội trưởng.
Hạ Toa nhìn lại thấy caption kèm theo rất ngắn gọn, vỏn vẹn hai chữ: Về trường.
Việc này có thể thấy rằng hội trưởng đã trở về nhà trong kỳ nghỉ, và giờ đang ngồi tàu điện trở về trường.
Còn người ngồi bên cạnh hẳn là cùng trở về với cậu ấy.
Đã qua hai ngày nghỉ, có nghĩa là họ có thể còn qua đêm ở nhà cùng nhau.
Gặp cha mẹ còn ngủ qua đêm nữa!
Bỏ chín lấy mười thì không phải là giống kết hôn luôn rồi sao!
Hạ Toa thoáng chốc rạn nứt.
Cô lập tức gửi tin nhắn cho hỏi hội trưởng: Hội trưởng! Bức ảnh trên Khoảnh Khắc của cậu thật là đẹp! Ai chụp cho cậu vậy?
Mười giây sau, cậu trả lời: Diệp Dương.
Trả lời tin nhắn này xong, Ngôn Kỳ tạm thời không nghĩ ra chuyện gì nữa, trở lại trường học có thể thảo luận chuyện vũ hội sau cũng được, nên cậu tắt màn hình, giơ tay đẩy mặt Diệp Dương ra.
Nhưng đẩy mãi không ra, mà Diệp Dương còn dựa vào vai cậu tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại nói:
"Tôi ngủ chút đã, khi nào tới trạm thì gọi tôi."
Đoàn tàu chạy xuyên qua đường hầm, tiếng rít bị bỏ lại ở phía sau, cả không gian chìm vào màn đêm tối tăm chỉ còn văng vẳng tiếng thở trầm tĩnh.
Ngôn Kỳ dựa lưng vào ghế ngồi rất an yên, hoàn toàn không biết rằng nhóm cộng đồng fan (Hậu Viện Hội) của cậu đã nổ tung.
- Để tui xem tên xấu xa nào đã về nhà cùng hội trưởng! A là Diệp thần hả? Thôi làm phiền rồi.
- Đấu không lại, căn bản đấu không lại, đây là đối thủ thần tiên gì đây? Các chị em ơi tui rút đây nha, tui qua nhóm fan CP kế bên núp ké tránh sóng gió đây.
- Chị gái kia! Sao cô có thể bỏ rơi những đồng đội cũ của mình chớ! Qua nhóm fan CP rồi nhớ kéo tui theo, cảm ơn.
- Tui thấy không cần phải trốn đâu, chỉ cần đổi tên nhóm thành "Hôm Nay Trúc Mã Đã Phát Kẹo Chưa?" rồi cùng nhau giãy CP thôi các chị em!
Quần Miêu Loạn
Tác giả có điều muốn nói:
Hạ Toa: Cặp đôi xấu xa đáng ghét! Miêu Miêu tức giận .