Bị giam giữ bởi tình yêu.
Chuyện tôi bị bệnh không biết làm thế nào mà ba mẹ tôi lại biết.
Bọn họ tìm thấy tôi, còn nói là sẽ đưa tôi đến viện tâm thần.
Dương Khả không cho phép, hắn quỳ xuống cầu xin bọn họ, cầu xin bọn họ để hắn chăm sóc tôi.
Tôi mất kiểm soát cảm xúc, mắng bọn họ cút đi, sau đó bắt đầu mắng Dương Khả.
Tôi đã nói rất nhiều lời khó nghe, tôi cũng biết những lời đó làm tổn thương Dương Khả.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Không ai có thể hiểu được tôi tuyệt vọng đến mức nào vào thời điểm đó, tôi không sống nổi nữa, nhưng tôi yêu hắn rất nhiều.
Nếu Dương Khả là một tên khốn thì tốt, nhưng hắn cố tình không phải.
Mắng hắn, đánh hắn, hắn cũng không đi.
Sau đó, tôi đã uống rất nhiều thuốc ngủ, được hắn đưa đến bệnh viện kịp thời, mãi mới cứu được tôi, nhưng trí nhớ của tôi đã xuất hiện vấn đề.
Tôi nghỉ ngơi trong bệnh viện khoảng một tuần, Dương Khả đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.
Tình hình không lạc quan lắm, tôi đã phải ở trong cái bệnh viện tư nhân đó một khoảng thời gian, trò chuyện với bác sĩ tâm lý mỗi ngày, uống thuốc, tiêm.
Có lẽ hiệu quả điều trị không tốt, Dương Khả được sự cho phép của bác sĩ đưa tôi đến biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, nhốt tôi lại.
Thói quen viết nhật ký và bản ghi chú của tôi được hình thành trong quá trình điều trị.
Khi tôi bị nhốt ở đó, hầu hết là trong tình trạng hỗn loạn trí nhớ, dường như chỉ tỉnh táo hai lần, một lần đập vỡ điện thoại di động, dùng mảnh vỡ cắt cổ tay và một lần lấy giấy cắt cổ.
Dương Khả ngay cả gương cũng không dám để trong phòng, nhưng hắn lại bỏ qua giấy.
Giấy dường như không có lực sát thương, nhưng chỉ cần nắm bắt được lực tay và góc độ, cắt xiên qua da là điều dễ dàng.
Sau đó, ký ức của tôi xuất hiện dưới dạng một giấc mơ, lộn xộn hỗn tạp, từ từ kéo tôi trở lại hiện thực.
Khi tôi thức dậy là đêm khuya, chân tay được cố định trên giường bệnh, trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng của ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào.
Những quá khứ đó giống như một giấc mơ, tôi không biết mình đã tốt lên chưa, nhưng việc tìm đến cái chết của tôi không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Có lẽ tôi nên cố gắng sống sót.
Mối tình thiếu niên nồng nhiệt kéo dài đó gần như bào mòn tất cả sự nhiệt tình và tình yêu của tôi, mặc dù trái tim tôi vô cùng rõ ràng tôi yêu Dương Khả, nhưng tôi vẫn không biết tôi có thể yêu nhiều bao nhiêu, yêu đến bao lâu.
Hắn trao cho tôi mười phần yêu thương, còn tôi có thể cho hắn mấy phần?
Lúc tôi đang phiền muộn, cửa phòng bệnh chậm rãi đẩy ra, Dương Khả đi vào.
Tôi kêu hắn một tiếng.
Hắn phấn khích chạy đến gần giường bệnh, đưa tay ra che trước mắt tôi rồi bật đèn bàn ở đầu giường.
Tôi nói, được rồi.
Hắn mới hạ tay xuống rồi cúi người nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nói, Dương Khả, em rất nhớ anh.
Mắt Dương Khả lập tức đỏ lên, luống cuống tay chân cởi trói hay tay tôi, đỡ tôi ôm vào trong ngực.
Hắn không nói một nào, chỉ ôm tôi.
"Dương khả, nếu em không thể toàn tâm toàn ý yêu anh, anh có tức giận không?"
"Không, anh có thể toàn tâm toàn ý yêu em.
"
"Tính tình của em không tốt, em sẽ mắng anh, có thể còn đánh anh nữa.
"
"Tính tình của anh rất tốt, anh yêu em.
"
"Sao anh lại tốt như vậy?"
"Bởi vì em rất tốt.
"
Nửa tháng ở bệnh viện, bác sĩ cho phép tôi xuất viện, kê cho một đống thuốc, dặn dò tôi ngủ sớm dậy sớm, đi ra ngoài nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn với người yêu.
Dương Khả đưa tôi trở lại biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Trên đường đi, anh nắm tay tôi ánh mắt cũng không rời tôi chút nào.
Tôi cười anh lo lắng quá chớn, anh nói anh muốn nhìn tôi.
Dương Khả dẫn tôi đi xem phòng mới, đây mới thật sự là phòng ngủ, cũng có cửa sổ sát đất rất lớn.
Tôi đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh, Dương Khả ôm lấy tôi từ phía sau, nói mấy ngày trước nghe được một chút tin tức của Du Lệ.
Anh nói Du Lệ ly hôn, hình như bởi vì say rượu phạm phải chuyện gì, náo loạn rất nghiêm trọng đoán rằng ở tù cũng phải mười năm hai mươi năm gì đó.
Trong lòng tôi lại chẳng hề giao động, thiếu niên mười sáu tuổi kia đã sớm chết rồi.
Anh thấy tôi không nói lời nào, giả vờ ghen tuông, nói tôi từ nay không được phép nghĩ về người khác, nếu không thật sự sẽ nhốt tôi ở đây.
Tôi cười khẽ nghĩ thầm, lần này không cần anh nhốt tôi, tôi cũng sẽ ở lại.
Tôi thực sự bị nhốt ở đây, tôi cũng đã bị tình yêu giam cầm.
.
- ----
Lời của tác giả:
Về Du Lệ: Bảy năm, Du Lệ đã không còn đủ kiên định, cũng đã sớm không còn dũng khí của thời thiếu niên, hơn nữa cha mẹ tìm hắn, hắn cảm thấy đã đến lúc kết hôn.
Về người này, tôi nghĩ đến có đọc được một câu trên mạng "đại bộ phận (top, công) đều sẽ kết hôn sinh con", Du Lệ và Phương Kiều thật sự từng yêu nhau, nhưng sau này Du Lệ cảm thấy loại quan hệ này không đúng, hắn nên làm "người bình thường", vì thế Phương Kiều liền biến thành trở ngại để hắn trở thành "người bình thường", cho nên tôi nói Du Lệ chỉ còn lại "thể xác nhu nhược".
Kính trọng mọi cặp vợ chồng hãy yêu nhau trong phạm vi pháp luật và đạo đức.
.