Người nên khóc là tôi
Tôi mơ thấy ác mộng, trong mơ có một nhóm người đuổi theo tôi, tôi hoảng sợ chạy vào ngõ cụt, lưng tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Sau đó tôi nhìn rõ mặt người dẫn đầu, hắn là Dương Khả.
Có vẻ như hắn đang nói gì đó, nhưng tôi không thể nghe được gì hết.
Tôi thức dậy từ cơn ác mộng, tiếng mưa rơi truyền qua tai.
Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Mất ngủ khiến tôi không thèm ăn, không có Dương Khả bữa sáng giống như càng khó ăn hơn.
Tôi hỏi quản gia Dương Khả đi đâu, quản gia nói không biết.
Tôi không tin ông ta không biết, ông ta chỉ không muốn nói cho tôi biết mà thôi.
Dương Khả còn chưa làm tôi mà đã thấy chán tôi rồi sao?
Vậy là tôi sắp được tự do rồi?
Mưa vẫn chưa dừng lại, tôi ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài suốt buổi sáng.
Tiếng mưa vang vọng trong đầu tôi.
Trong lúc hoảng hốt, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh vỡ vụn.
Có lúc rất phẫn nộ, có lúc rất hạnh phúc, nhưng nhân vật chính đều là Dương Khả.
Tôi đã cố gắng ghép các mảnh vỡ lại với nhau, nhưng chúng rất nhanh lại biến mất.
Giờ khắc này, tôi đang suy nghĩ, tôi và Dương Khả có phải đã quen nhau từ rất lâu rồi không.
Cơm trưa là Dương Khả đưa tới, thái độ của hắn vẫn như thường ngày, dịu dàng săn sóc.
Tôi ngoan ngoãn ăn cơm, để hắn ở lại cùng tôi buổi chiều nay.
Hắn đồng ý rồi đi ra ngoài cầm lấy một quyển sách cổ tích, ngồi với tôi cạnh cửa sổ, thì thầm cho tôi nghe.
Tôi hỏi hắn tại sao hắn luôn đọc cho tôi nghe những cuốn sách của trẻ con, hắn nói tôi chính là trẻ con.
Tôi gần như cởi quần ra để chứng minh tôi là một người đàn ông trưởng thành.
Dương Khả hôn tôi một cái, tôi không tức giận nữa.
Bờ môi của hắn rất ngọt.
Sau khi ăn tối, Dương Khả đưa tôi đi tắm.
Hắn làm rất nghiêm túc, giống như làm sạch một con búp bê bằng gốm dễ vỡ.
Khi bàn tay của hắn rơi trên đùi của tôi, tôi cứng.
Hắn dùng tay giúp tôi giải quyết.
Nhưng tôi vẫn không hài lòng, tôi cọ xát lên người hắn, nước và sữa tắm dính hết lên chiếc áo thun đen hắn đang mặc.
Dương Khả rốt cục cũng đầu hàng, nói qua vài ngày nữa rồi làm.
Chúng tôi nằm trên giường ôm nhau, trước khi đi ngủ, tôi ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người hắn.
Nửa đêm, tôi lại bị ác mộng đánh thức, lần này nội dung giống nhau.
Tôi đưa tay sờ sang bên cạnh, lại phát hiện không có một bóng người, chăn đã lạnh ngắt.
Tôi vội vàng ngồi dậy, bật đèn bàn lên, nhìn thấy Dương Khả đang đứng trước cửa sổ.
Hắn quay lưng lại với tôi, xin lỗi tôi, nói rằng đã đánh thức tôi dậy.
Tôi yêu cầu hắn quay lại, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tôi xuống giường bước đến bên cạnh hắn, kéo cánh tay hắn, khiến hắn phải nhìn tôi.
Nương theo ánh đèn bàn, tôi thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của hắn.
Tại sao hắn lại khóc?
Người bị giam cầm là tôi, người nên khóc là tôi mới đúng?
Tối hôm qua tôi không biết mình ngủ như thế nào, dù sao lúc tỉnh lại, Dương Khả vẫn nằm bên cạnh tôi.
Tôi hỏi hắn có phải tối qua đã khóc không, hắn nói không phải.
Có lẽ là tôi nằm mơ.
Buổi sáng sau khi Dương Khả rời đi vẫn chưa quay về, bây giờ cơm tối cũng đã ăn xong.
Tôi ngồi bên giường nhìn ngoài trời tối đen như mực, tôi bắt đầu nhớ thành phố xa hoa tấp nập.
Tôi bắt đầu nhớ Dương Khả.
Tôi đã từ bỏ việc rời đi, ở bên cạnh hắn, tự tôi cảm thấy có cảm giác an toàn.
Hã.