Lắm mộng
Lời nói của Mộng Hồ Quân khiến tôi cả ngày như người mất hồn vía.
Tôi ngồi trước cửa sổ suy nghĩ lại, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ được mình có quen người như vậy hay không.
Tôi thậm chí không thể nhớ được là mình có bạn trai cố định.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi và Dương Khả nghiêm túc tổng kết lại những cảnh trong mơ mấy ngày nay, nhưng vẫn không có manh mối gì, chuyện duy nhất đáng chú ý chính là, cứ đêm đến là tôi lại mơ nhiều hơn.
Dương Khả bảo tôi đừng suy nghĩ lung tung, mỗi ngày tôi ăn cơm no ngủ đúng giờ là được rồi.
Nhưng tôi thấy không nỡ trong mắt hắn.
Tôi nghiêm túc hỏi hắn có biết người đó không, nhưng hắn lại nói ngủ sớm một chút.
Tôi cứ không chịu buông tha mà tiếp tục hỏi, lại chỉ có một câu trả lời: Tôi yêu em.
Dương Khả thật sự không phải kiểu người thẳng thắn biểu đạt như vậy.
Tôi lại mơ nữa.
Tôi bị Mộng Hồ Quân đẩy lên giường, hắn đang xé quần áo của tôi.
Tôi liều mạng phản kháng, nhưng hắn giống như ma quỷ, một tay kéo cà vạt trên cổ xuống trói tay tôi, còn nhét tất vào miệng tôi, bảo tôi không được kêu.
Tôi ra sức giãy giụa, bị hắn đè ở dưới thân.
Tôi hoảng sợ nhìn hắn lột một nửa quần xuống, không có dạo đầu, không bôi trơn cứ thế đâm vào cơ thể tôi.
Một cảm giác đau đớn xé rách, ngay cả khi tôi đang mơ, tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng.
Có chất lỏng từ từ chảy ra bên dưới, tôi biết đó là máu.
Mộng Hồ Quân vẫn ra sức đâm rút phát tiết dục vọng, hắn cúi đầu để lại dấu hôn trên người tôi.
Tôi mở to mắt, nước mắt chảy dài trên má.
Đèn trên trần nhà lắc lư thật lâu, tôi cảm giác mình sắp chết rồi.
Hình ảnh cuối cùng của giấc mơ này là Mộng Hồ Quân bắn vào trong cơ thể của tôi, nhưng dường như hắn vẫn muốn tiếp tục.
Tôi thở hổn hển bừng tỉnh, xoay người thấy Dương Khả đang yên lặng ngủ say bên cạnh, tôi dựa vào gần ôm lấy eo hắn, nghe nhịp tim hắn đập, nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng trong lòng tôi từng chút từng chút biến mất.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi ngậm miệng, không nói gì về giấc mơ đêm qua.
Tôi bắt đầu cảm thấy ý thức của mình hơi hỗn loạn, những cảnh trong giấc mơ là thật ư?
Rốt cuộc đâu là mơ, đâu là hiện thực?
Tôi nghĩ tôi sắp phát điên rồi.
Sau khi ăn trưa, tôi vẫn như thường lệ nằm trên giường ngủ trưa và chờ giấc mơ đến.
Lần này trong mơ không có Mộng Hồ Quân.
Trong mộng có tôi và Dương Khả, còn có hai người đang nói chuyện với chúng tôi.
Tôi không thể nhìn thấy mặt của hai người đó, nhưng nhìn vào quần áo thì hẳn là trưởng bối.
Tôi trơ mắt nhìn Dương Khả quỳ xuống đất, cầu xin hai người kia.
Có phải vì tôi không?
Hắn quỳ xuống vì tôi ư?
Trong lòng tôi căng thẳng, mở to mắt, giơ tay sờ lên mặt một mảnh ướt át.
Tôi đã khóc.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nói với Dương Khả về giấc mơ buổi trưa.
Dương Khả rất kích động, hỏi tôi còn nhớ gì nữa không, có thấy rõ hai người kia là ai hay không.
Tôi lắc đầu.
Dương Khả hôn lên trán tôi một cái, bảo tôi đừng vì muốn nằm mơ mà ngủ, nói lòng hiếu kỳ của tôi quá nặng, vội vàng thì không ăn được miếng đậu còn đang nóng.
Tôi hỏi hắn, trong trường hợp nào hắn sẽ quỳ xuống.
Dương Khả gọi tên tôi.
Tôi hỏi hắn, có phải hai chúng ta đã quen biết từ lâu không?
Dương Khả gật đầu.
Tôi muốn tiếp tục hỏi, nhưng hắn chặn tôi lại bằng một nụ hôn nóng bỏng rồi đè tôi xuống giường.
Đêm nay Dương Khả vẫn ôn nhu như trước, tôi mơ hồ nhận ra được niềm vui sướng trong lòng hắn.
Niềm vui đến từ đâu?
Sau khi làm hai lần trên giường, chúng tôi đến phòng tắm làm thêm một lần nữa.
Dương Khả vừa làm vừa nói, tôi yêu em.
Làm ba lần, tôi đã rất mệt mỏi, cả người treo trên người Dương Khả, hơi nhắm mắt lại.
Tôi nghe hắn nói, tôi yêu em, đừng đi.
Nếu tôi còn có sức, nhất định tôi sẽ hét một câu, tôi đã bị anh giam cầm rồi, tôi còn đi thế nào được!! !.
.