Lần đầu tiên, Lục Hi Cảnh phá lệ bỏ dở công tác trong giờ làm, chỉ vội vàng dặn dò sắp xếp vài câu liền mau chóng chạy về nhà.
Phương Tứ kỳ thật cũng không mang hết toàn bộ đồ đạc cá nhân của mình đi.
Cậu để lại không ít vật dụng hàng ngày.
Lục Hi Cảnh cũng không để người làm vứt bỏ chúng, chỉ âm thầm cảm thấy mấy thứ này về sau còn hữu dụng.
Chỉ là vì sao lại có cảm giác như vậy? Anh lại chưa từng triệt để suy ngẫm.
Hôm nay đột nhiên lại xông vào tiệm hoa kia có thể nói là việc làm bốc đồng nhất đời Lục Hi Cảnh.
Đây là chuyện đầu tiên anh chỉ dựa vào cảm tính để làm, cứ như vậy mà hành động, không thèm suy nghĩ trước sau, không có băn khoăn chu toàn, càng không cần cân nhắc lợi hại.
Lục Hi Cảnh không thích mọi chuyện đi lệch quỹ đạo.
Anh đã quen thận trọng trong từng bước đi.
Cuộc sống từ khi sinh ra tới nay của anh cũng đã được lên kế hoạch từ trước, hơn nữa anh cũng không muốn nó hoàn toàn mất khống chế.
Phương Tứ dù gì cũng chỉ là một con tốt râu ria.
Kỳ thật, nếu Lục Hi Cảnh không muốn kết hôn cũng chẳng sao, không ai có thể ép buộc anh.
Thiếu một Phương Tứ vẫn sẽ còn một hàng dài Omega mù quáng khác đang chờ hẹn hò với anh.
Nhưng vì không sớm thì muộn, anh cũng sẽ bị buộc phải liên hôn, vậy không bằng nhân lúc còn sớm kết thúc luôn việc này đi cho rồi, để những lão già phiền nhiễu đó thả lỏng cảnh giác, rồi từng bước từng bước diệt trừ.
Ngay khi Lục Hi Cảnh nhìn thấy ánh mắt của Phương Tứ trong lần gặp đầu tiên liền đoán được nhóc con Omega này bị nhà họ Phương ngược đãi.
Cho dù Phương Huy ngoài miệng có nói chuyện đường hoàng đến đâu, trong lòng anh cũng đã nảy sinh sự khinh thường đối với loại người ngược đãi Omega như ông ta rồi.
Việc thuận miệng tìm kiếm một lí do tùy tiện để giải thích vết thương trên người một đứa trẻ là một loại hành vi vô liêm sỉ.
Lục Hi Cảnh không thích Phương Huy, nhưng vì việc hợp tác giữa hai nhà nên vẫn cần duy trì quan hệ, cho nên anh đành đồng ý vài lời mời tham dự tiệc của Phương Huy.
Nhưng là hết lần này tới lần khác, ông ta đều mang theo đứa nhỏ đáng thương ngoan ngoãn kia, cái loại ý đồ dơ bẩn này gần như muốn khắc sâu trên trán ông ta rồi.
Lục Hi Cảnh thực sự cảm thấy khó chịu vì điều này vô cùng.
Có một khoảng thời gian dài, Phương Huy dừng hẳn lại việc này.
Lục Hi Cảnh cho rằng ông ta đã từ bỏ, cho nên mới đồng ý lời mời tham gia lễ thành nhân của nhóc con kia.
Một bữa tiệc sinh nhật vào dịp lễ thành nhân đang tốt đẹp, đùng một cái biến thành ngày ông ta đem con đi bán.
Trong mắt Lục Hi Cảnh không che giấu được sự kinh tởm.
Đương nhiên mấy lời “thích cậu”, “khóc lóc náo loạn” gì đó trong miệng Phương Huy đã không đáng tin, tới khi Lục Hi Cảnh nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ cùng với dáng vẻ rời đi một cách hồn bay lạc phách của nhóc con kia thì cho dù một cái dấu chấm câu, anh lại càng không tin.
Ngay cả khi Phương Huy có nói đến dễ nghe thế nào đi chăng nữa, thậm chí còn nhắc tới cả cha anh thì Lục Hi Cảnh vẫn cương quyết từ chối — Lấy lí do là cậu vẫn còn nhỏ.
Cha anh không biết những chuyện dơ bẩn mà nhà họ Phương làm, còn tưởng rằng Phương Tứ lớn lên trong sự nương chiều của Phương Huy, nhưng thật ra Lục Hi Cảnh đã tìm người điều tra cặn kẽ nhà họ Phương.
Lục Hi Cảnh lần nữa đồng ý lời mời tới nhà họ Phương ăn cơm.
Sau khi, anh nhìn thấy hình ảnh Phương Tứ bước đi khập khiễng liền đổi ý.
Anh không đồng ý tham gia vào chuyện liên hôn nực cười này, nhưng chỉ sợ là nhóc con kia sẽ bị đánh chết.
Lục Hi Cảnh chả phải là loại người tâm địa Bồ Tát, lúc trước thuận miệng hỏi đến đã được coi là mở lòng từ bi lắm rồi.
Nhưng chẳng biết vì sao, anh lại lần nữa mềm lòng đối với chuyện của Phương Tứ.
Có thể là bởi vì lười tiếp tục ứng phó với những mối quan hệ thận cận sẽ ùn ùn kéo tới không dứt trong tương lai, cũng có thể là bởi vì này nhóc con kia thật sự ngoan ngoãn quá đi mất!
Lục Hi Cảnh khinh ngạc nhìn thoáng qua nhóc con kia, trong lòng có chút suy nghĩ xấu xa.
Bị thương như này chắc là do phản kháng nên mới bị Phương Huy đánh rồi, cho dù có thích ai khác thì đời này về sau cũng phải gả cho tôi thôi.
Nếu đồng ý hôn ước này, vậy thì có một số việc không thể bỏ qua, Lục Hi Cảnh sắp xếp kiểm tra sức khoẻ cho Phương Tứ rồi gửi cho nhà họ Phương như một lời cảnh cáo, tránh để bọn họ tiếp tục ngược đãi bạn đời chưa vào cửa của mình.
Lục Hi Cảnh giao hẹn với Phương Tứ là một năm.
Trong vòng một năm này, anh muốn từng bước từng bước diệt trừ những tai họa ngầm bên trong Lục thị, đem Lục thị hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay mình.
Nhưng trên thực tế, Lục Hi Cảnh cũng không để tâm hạn định một năm này, bởi vì lúc nào cũng có những yếu tố không chắc chắn, ai dám cá mọi thứ nhất định sẽ thuận lợi chứ.
Đặt ra giới hạn một năm chỉ là muốn Phương Tứ ngoan ngoãn mà thôi — tốt nhất là đừng có chạy theo người đàn ông khác, bằng không mặt mũi này chẳng biết ném đi đâu.
May mắn thay, nhóc con này cực kỳ ngoan ngoãn và nghe lời, thậm chí còn rất đáng yêu…… Lúc bọn họ chụp ảnh cưới, Lục Hi Cảnh còn thấp thoáng nhìn thấy một cái má lùm đồng tiền lộ ra sau khi Phương Tứ dùng tay xoa xoa khuôn mặt.
Chỉ là…… Hình như đã từ rất lâu rồi anh mới thấy lại má lúm đồng tiền non nớt đến thế.
Sáng sớm sau khi tân hôm còn có thể ăn món cháo nóng hầm hập, chẳng trách người ta hay nói nuôi con chính là để dưỡng già.
Lục Hi Cảnh nhìn giấy nhớ dán ở trên bàn ăn, nhắc nhở anh mau ăn cháo.
Nhất thời anh có chút cảm thấy vui mừng.
Nhưng khi nhìn thấy nhóc con ngồi ở trong phòng ăn chờ anh trở về ăn cơm tối lại có chút không đành lòng.
Bọn họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, cậu thật sự không có nghĩa vụ phải làm việc này, nhưng lúc Lục Hi Cảnh nhìn thấy đôi mắt trong veo thì lại nói không nên lời, đành phải tặng cho người ta một chiếc điện thoại di động.
Lục Hi Cảnh cách Phương Tứ chín tuổi, Phương Tứ lại trông rất nhỏ, thế là anh đương nhiên tự coi mình là phụ huynh của cậu.
Nếu đã là phụ huynh thì đứa nhỏ này phải quản lý cho tốt, muốn cậu cải thiện thành tích, cũng muốn tính tình cậu trở nên vui vẻ hơn một chút.
Nhưng Lục Hi Cảnh thật sự không có đủ tư cách trở thành một phụ huynh tốt, chỉ toàn thuận miệng đồng ý xong tới khi quay đầu thì đã quên ngay, ngược lại là đặc trợ tiên sinh bận trước bận sau, còn phải cẩn thận tuân theo mệnh lệnh “phải chăm chỉ trò chuyện với cậu” của anh.
Kết quả cuối cùng là đặc trợ tiên sinh càng ngày càng thêm thân thiết với Phương Tứ.
Cho nên, vào một buổi sáng ngày nọ, Lục Hi Cảnh không nhìn thấy tờ giấy ghi chú trên bàn cơm nữa, dù đã đi dạo một vòng quanh phòng bếp cũng không nhìn thấy bất cứ một chút cháo nào.
Anh lập tức nhíu mày, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tứ — “Đặc trợ tiên sinh?” Sau khi nghe thấy cậu bắt máy, lông mày của anh nhíu càng chặt.
Hai người này từ thời điểm nào lại thân nhau như thế?
Để một thói quen hình thành chỉ cần ngày, một thói quen nhỏ cũng rất dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Lục Hi Cảnh như trở bàn tay, huống chi là một người sống sờ sờ như vậy.
Trước khi về nhà ăn Tết, một cuộc điện thoại của Lục Hi Cảnh đã chọc nhóc con khóc sụt sùi.
Đây là lần đầu tiên Lục Hi Cảnh nghiêm túc xin lỗi đến thế, hóa ra Omega khóc có thể khiến người ta đau như thế.
Chỉ là tại sao nhóc con này lại luôn có cảm giác không an toàn đến vậy? Mình là người nói mà không chịu giữ lời tới thế sao?
Lục Hi Cảnh đầu óc choáng váng, chân tay luống cuống, lời hứa hẹn nào cũng đều buột miệng thốt ra.
May mắn Phương Tứ đã sớm biết rằng mấy lới nói này không thể tin được, nên cũng không thật sự coi trọng mấy lời nói đó.
……
Về ăn tết là một việc cực kỳ phiền phức, tất cả những ai họ Lục đều muốn đến dinh thự chính của nhà họ Lục nịnh bợ một chút.
Những người này ngoài mặt thì nịnh nọt lấy lòng, trong lòng lại không biết đang tính toán điều gì.
Ngược lại, năm nay cũng không tệ, mẹ anh lấy lí do là bạn đời của anh sinh bệnh mới có thể chặn lại không ít phiền toái.
Mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trình độ diễn xuất của nhóc con thật sự là không tốt gì cả, chỉ cần hơi tới gần một chút, toàn thân liền cứng đờ.
Thời điểm bị mọi người “vây quanh tấn công” lại chỉ có thể dựa vào anh.
Nhưng thật ra, như vậy cũng rất thú vị.
Chỉ là luôn có một hai người không biết sống chết cứ luẩn quẩn bám riết lấy, Lục Hi Cảnh đã nhiều năm rồi chưa chịu cảnh bị nhiều người khiêu khích tới như vậy.
Lục Hi Cảnh trực tiếp đổ lỗi việc nhóc con ăn không ngon, ngủ rớt giường lên người Lục Tốn.
Anh chưa bao giờ thử ngủ chung giường với Omega, không ngờ rằng hóa ra khi Omega ngủ say cũng sẽ rơi xuống giường.
Lục Hi Cảnh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể là Phương Tứ sợ phải ngủ chung giường với anh.
Lúc này, Lục Hi Cảnh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nói chung là, anh cảm thấy mình giống như là một người cha nghiêm khắc, khó có thể gần gũi với con cái.
Chỉ là không ngờ tới, “người cha nghiêm khắc” còn phải giải quyết kỳ động dục của cậu con trai nhỏ.
—————
Lão Lục: Tôi tới để tẩy trắng đâyyyyy..