“Lục…..
Lục tiên sinh?” Phương Tứ vội vàng đứng lên, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lúc ban sáng cậu còn gọi điện thoại cho Ngô Tụng hỏi hắn mọi chuyện là như thế nào.
Chỉ thấy Ngô Tụng nói kiểu nửa đùa nửa thật: “Tối hôm qua Lục Hi Cảnh đi ngang qua thấy cậu uống say, nhân lúc tớ không chú ý liền đem cậu đi rồi.
Cậu còn tốt chứ hả? Không thiếu bên thận nào phải không? Trên người không thương đâu nhỉ? Muốn tớ báo cảnh sát giúp không?”
“Đừng có nói năng lung tung, tớ chẳng bị làm sao hết.” Phương Tứ bị hắn chọc cười.
“Cái gì mà nói năng lung tung! Hai người các cậu đã ly hôn rồi, anh ta còn tới tìm cậu nhất định là có ý xấu…… Có thể là tên tình nhân kia của cậu mắc bệnh nan y rồi, muốn bắt cậu hiện gan, thận hay là tim,… để chữa bệnh đó? Mẹ nó, cậu tốt nhất là tránh xa hắn một chút! Tớ không muốn cậu phải chịu loại bất công lớn như vậy đâu!” Ngô Tụng càng nói càng thái quá.
“Ha ha ha ha ha gần đây cậu đọc loại tiểu thuyết gì vậy?” Phương Tứ cười đến chảy nước mắt.
Tiên sinh sao có thể là tình nhân chứ, trên người mình có chỗ nào đáng để tiên sinh có ý xấu đâu.
Cậu còn nói thêm: “Tiên sinh không phải loại người này, hơn nữa anh ấy có tiền có quyền, không thiếu mấy thứ tim gan phèo phổi của tớ đâu.
Cậu sau này đừng xem mấy thứ truyện kỳ quái đó nữa.”
“Xem ra cậu đã bị ma quỷ mê hoặc tới thần hồn điên đảo rồi.
Các cậu đã ly hôn rồi, thế cho nên cậu nhất định phải tránh mọi người đồn đãi linh tinh, hơn nữa lúc trước anh ta còn lừa dối cậu…… Cậu không phải đã quên rồi chứ hả? Cậu mau tỉnh táo lại một chút cho tớ!” Ngô Tụng ở đầu dây điện thoại bên kia hận không thể luyện sắt thành thép, càng hận không thể móc hết chén canh mê hồn mà Lục Hi Cảnh rót vào tai Phương Tứ.
“Lần đó cũng không hẳn là nói dối…… Được rồi được rồi, chẳng phải cậu nói tối qua tiên sinh chỉ là đi ngang qua.
Cuối năm rồi, tiên sinh nhất định là rất bận, chắc sẽ không tiếp tục tới tìm tớ nữa đâu, cậu yên tâm đi.” Phương Tứ không nhịn được muốn bảo vệ Lục Hi Cảnh, nhưng nụ cười trên mặt theo lời nói của Ngô Tụng dần trở nên nhạt nhòa và cứng đờ, trong ánh mắt còn lộ ra một chút buồn bã mất mát.
Sao cậu có thể quên? Cậu thường xuyên mơ thấy cảnh Liên Hạo kéo tay tiên sinh một cách thân mật, còn có cả vẻ lạnh nhạt vô tình cất giấu trong ánh mắt chán ghét của tiên sinh vào lúc đó……
Còn có đủ loại cảnh tượng khác, ví dụ như là cảnh Liên Hạo tự tin nói với tiên sinh: “Anh ta thích anh đó, anh mau đuổi anh ta đi đi……”, hay là Liên Hạo khóc lóc nói với cậu “Anh có thể nhường A Cảnh cho em được không……?”
Nhưng cuối cùng, tất cả đều là rơi vào kết cục sau khi ly hôn sẽ bị đuổi đi.
Mỗi lần ở bừng tỉnh khỏi ác mộng giữa đêm khuya, Phương Tứ đều cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đề nghị ly hôn trước.
Cậu phải bảo vệ thể diện cho bản thân, không được để mình bước tới tình cảnh xấu hổ đến mức đó.
……
Chỉ là cậu mới vừa nói với Ngô Tụng “Tiên sinh chắc sẽ không tiếp tục tới tìm tớ nữa đâu”, tiên sinh liền tới luôn rồi.
Chẳng lẽ bị Ngô Tụng nói đúng, tiên sinh thật sự có việc nên mới tới nhờ mình? Phương Tứ lại nghĩ tới cảnh ngày mình đề nghị ly hôn với Lục Hi Cảnh, cậu còn nói mấy lời thề thốt với tiên sinh kiểu như là — “Nếu về sau có việc cần em giúp, dù là vượt núi đao xuống biển lửa em nhất định sẽ không chối từ!”
Ây da! Bảo sao.
Phương Tứ cảm thấy: Nếu mình phát hiện ra chân tướng, vậy không cần tiên sinh phải ngượng ngùng nói ra, mình nên chủ động hỏi mới phải…… Nhưng nhất định phải uyển chuyển một chút.
Nhưng nên uyển chuyển như thế nào đây?
Thời điểm Phương Tứ còn đang suy ngẫm xem nên làm thế nào, Lục Hi Cảnh đã lên tiếng: “Em ăn cơm chưa?”
“Dạ? Vẫn chưa ạ…..” Phương Tứ phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn Lục Hi Cảnh.
“Muốn ăn cái gì? Tôi đưa em đi ăn.” Lục Hi Cảnh lúc nói chuyện luôn ẩn giấu một loại cảm giác mạnh mẽ khiến người khác không thể chối từ, nhưng điều này bản thân anh hoàn toàn không biết.
Phương Tứ nhìn nhìn đồng hồ, ngượng ngùng nói với Lục Hi Cảnh: “Vẫn chưa đến giờ tan làm…… rưỡi em mới hết giờ làm.
Ngài không cần phải chờ em đâu, ngài cứ đi ăn cơm trước đi ạ, em đặt cơm hộp là được rồi.”
Lục Hi Cảnh nhíu mày.
Mỗi ngày làm mười hai tiếng rưỡi? Anh nhớ rõ trong 《 Luật Lao Động》 có điều khoản quy định về thời gian làm việc, rồi lại trực tiếp nhanh chóng tính toán chi phí mua cửa hàng này……
Anh lấy ra di động, gọi điện thoại cho đặc trợ nói: “Lập ngay một bản hợp đồng thu mua cửa hàng bán hoa số đường Đông Học Lĩnh, thông báo cho luật sư gửi một văn bản báo cáo tình hình sai phạm trong việc sử dụng lao động của chủ tiệm hoa cho Bộ Lao Động.
Tình hình cụ thể và tỉ mỉ ra sao chờ một chút nữa tôi sẽ gửi lại sau.”
Phương Tứ đầy đầu dấu chấm hỏi
…… số ? Không phải là nơi này sao?! Ể, đang xảy ra chuyện gì thế này?
“…… Không phải, chờ một chút……” Phương Tứ hoàn toàn sững sờ, “Ngài muốn thu mua cửa hàng này? Còn muốn kiện quản lý cửa hàng?”
“Luật Lao Động quy định thời gian làm việc không thể vượt qua tám tiếng, thời gian tăng ca không được vượt quá tiếng.
Một ngày, em đi làm mười hai tiếng rưỡi, đã vượt qua mười một tiếng đồng hồ so với thời gian quy định trong Luật Lao Động.
Tôi sẽ giúp em báo cáo lên Sở Tư Pháp.” Lục Hi Cảnh vô cùng nghiêm túc.
“?!…… Tiên sinh, ngài đừng kiện chủ tiệm! Đây là em chủ động yêu cầu ạ.
Bởi vì em không có việc gì làm trong suốt kỳ nghỉ, cho nên mới xin cửa hàng trưởng để đi làm nhiều hơn.
Ngài làm ơn đừng kiện cửa hàng trưởng!” Phương Tứ khẩn trương nhìn Lục Hi Cảnh, trong mắt mang theo vẻ khẩn cầu.
“Được rồi, tôi không kiện anh ta, nhưng tôi sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm.” Lục Hi Cảnh quyết định nghe theo Phương Tứ, nhưng sau khi nghĩ nghĩ lại nói, “Hơn nữa nếu em lại ăn mấy thứ không tốt cho sức khỏe kiểu như cơm hộp nọ kia, tôi sẽ thu mua lại cửa hàng này.”
Phương Tứ sợ anh thật sự sẽ làm như vậy, vội vàng nhắn tin cho cửa hàng trưởng nói có việc phải về sớm một chút, còn chủ tiệm nào đó đang ở một vùng quê xa xôi hoàn toàn không biết hắn vừa mới thiếu chút nữa dính phải một vụ kiện tụng.
“Vâng, em sẽ cùng ngài đi ăn cơm.” Phương Tứ chưa kịp hoàn hồn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đóng cửa hàng, thậm chí còn vừa làm vừa cười cười lấy lòng Lục Hi Cảnh.
Phương Tứ bị dọa một trận như thế, nên có chút đứng ngồi không yên.
Lục Hi Cảnh hỏi cái gì cậu đều lơ đễnh trả lời.
Cuối cùng Lục Hi Cảnh đành phải đưa người tới một nhà hàng Quảng Đông.
Nhà hàng Quảng Đông này chỉ dành cho khách có thẻ hội viên.
Không gian yên tĩnh, các món ăn đều rất ngon và tinh xảo.
Tuy nhiên, Phương Tứ có chút ăn không vô.
Cậu đang đắn đo chốc nữa nên hỏi Lục Hi Cảnh như thế nào mới lịch sự, rồi lại lo lắng Lục Hi Cảnh có thật sự thu mua cửa hàng nhỏ kia không?
“Xảy ra chuyện gì? Đồ ăn không hợp khẩu vị với em sao?” Lục Hi Cảnh nhìn Phương Tứ rõ ràng đang mất hồn mất vía, có chút lo lắng.
“Dạ?…… Không có ạ, đồ ăn rất ngon.” Phương Tứ vội vàng gắp một miếng xá xíu sốt mật nhét vào trong miệng.
“Vậy là do thân thể không thoải mái sao?” Lục Hi Cảnh đứng dậy, tỉ mỉ quan sát sắc mặt Phương Tứ: “Có chuyện gì thì phải nói với tôi, không cần giấu ở trong lòng.”
Phương Tứ do dự một chút, mở miệng nói: “Xin, xin hỏi Lục tiên sinh tìm em là có việc gì sao?” Nói xong lại cảm thấy khẩn trương, sợ Lục Hi Cảnh tức giận.
“Tìm em tái hôn.” Giọng điệu Lục Hi Cảnh vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như thể nói “Tìm em ăn cơm”.
Nhưng lại khiến Phương Tứ sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹn miếng thịt trong miệng.
“Khụ khụ…… Ngài không cần lấy chuyện này ra đùa, khụ……” Phương Tứ lấy khăn giấy che miệng lại.
Lục Hi Cảnh đưa cho Phương Tứ một chén trà Phổ Nhĩ lâu đời.
Xem ra với bộ dạng này của Phương Tứ, anh đành phải đem những lời định nói ra nuốt hết xuống bụng, sợ lại tiếp tục dọa tới cậu.
Phương Tứ nhấp ngụm trà, điều hòa nhịp tim đang đập kịch liệt của mình.
Xem ra tiên sinh thật sự có việc quan trọng muốn mình hỗ trợ, chẳng lẽ lại bị cái miệng quạ đen của Ngô Tụng nói trúng rồi sao? Tiên sinh là muốn tim gan phổi thận của mình…… Hay là muốn mình giết người phóng hỏa?
Cậu sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, bưng chén trà Phỏ Nhĩ lên uống một ngụm nhưng thực sự thì đang dùng khóe mắt quan sát sắc mặt Lục Hi Cảnh.
Tiên sinh hình như gầy đi một chút, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, dưới bọng mắt còn thấy được một mảng quầng thâm màu xanh xám……
Tiêu rồi, tiên sinh hình như rất phiền muộn, trên đời này còn có chuyện gì có thể làm khó tiên sinh chứ? Vậy…… Mình thật sự có thể giúp được tiên sinh sao?
Phương Tứ lo sợ bất an, lại không dám trực tiếp hỏi anh, sợ tổn thương đến lòng tự trọng của tiên sinh.
Lục Hi Cảnh dùng đũa gắp một miếng thịt gà cho Phương Tứ, liếc mắt nhìn cậu đang tự trầm mê ở trong thế giới riêng của chính mình.
Anh không biết suy nghĩ cái gì nên đành hỏi: “Lúc nào thì em dọn về nhà?”
“Dạ?” Phương Tứ nhất thời không hiểu nhà mà anh đang nói là nhà họ Phương hay là biệt thự nhỏ kia, nhưng suy nghĩ hồi thì cả hai nơi này cậu đều không thể trở về được.
“Không trở về ạ, em ở lại trong ký túc xá cũng rất thuận tiện ạ.” Phương Tứ lễ phép cười cười với Lục Hi Cảnh, trông vừa ôn hòa lại vừa xa cách.
“Không phải là đã tới kỳ nghỉ sao?” Lục Hi Cảnh cũng không thích thái độ này của Phương Tứ, làm anh mơ hồ có cảm giác không thoải mái, “Ký túc xá còn có ai khác không?”
“Chỉ còn lại có một mình em thôi ạ.” Phương Tứ thành thật nói.
“Một mình em ở lại ký túc xá quá nguy hiểm, dọn về nhà đi.” Lý do này của Lục Hi Cảnh cũng khá hợp lý.
“Em còn muốn đi làm thêm nữa, nên ở ký túc xá sẽ thuận tiện hơn một chút.” Lý do của Phương Tứ cũng hợp lý không kém.
“Ngồi trực thăng của tôi tới đây cũng chỉ mất nửa tiếng.
Vậy cũng rất thuận tiện.” Lục Hi Cảnh nhìn Phương Tứ, trong mắt cất giấu một chút chờ mong nho nhỏ rất khó phát hiện.
“……” Phương Tứ há miệng sững sờ, không cách nào lý giải được cụm từ “thuận tiện” trong miệng Lục Hi Cảnh.
Như vậy e rằng là tiền lương của cậu còn chẳng thể trả nổi chi phí tiền xăng nữa!
————————-
Lão Lục: Tôi đang cua lại vợ, chờ ngày tái hôn
Bé Tứ run bần bật: Anh ấy có phải muốn thận của tui không?.