Bảng thành tích cuối kỳ rất nhanh đã có kết quả, những nỗ lực mà Phương Tứ bỏ ra đã được đền đáp, điểm thi kỳ này của cậu cao hơn kỳ trước điểm, thứ hạng trong lớp cũng tăng lên sáu bậc
Phương Tứ đem tất cả công lao giúp cậu tiến bộ lần này đều quy hết cho cuộc điện thoại cổ vũ của Lục tiên sinh.
Cậu vui vẻ rạo rực, tay cầm bảng điểm, ngồi ở trên sô pha chờ Lục Hi Cảnh về nhà.
Hưng phấn suốt từ chiều đến khuya khiến Phương Tứ dần dần cảm thấy hơi mệt mỏi, cuối cùng ánh sáng chói mắt của bóng đèn cũng không ngăn cản nổi cơn buồn ngủ ập tới, chỉ còn hình ảnh Omega nhỏ tay nắm chặt bảng điểm ngủ gật trên ghế sô pha lớn bọc da.
Khi Lục Hi Cảnh trở về, liền thấy được một bé Omega mềm mềm cuộn tròn ở trên sô pha.
Hai chân nhét vào dưới gối ôm sô pha để sưởi ấm, mũi bị đông lạnh đến hồng hồng.
Omega thật nhỏ bé, cảm giác có thể dùng một bàn tay đã ôm trọn cậu vào trong lòng ngực.
Thân hình Alpha cao lớn đứng ở trước sô pha, cái bóng bao phủ lấy toàn bộ thân thể của Omega nhỏ bé.
Có thể là do việc bảo hộ Omega là bản năng, Lục Hi Cảnh cởi áo khoác ngoài đắp lên trên người Phương Tứ, sau đó cầm lấy bảng điểm trên tay cậu.
Lục Hi Cảnh liếc mắt hai cái, trong lòng liền hiểu rõ, chẳng trách đứa nhỏ này lại ở đây chờ anh.
“Dậy đi.” Lục Hi Cảnh vỗ vỗ đầu vai bé Omega, “Về phòng ngủ.”
Phương Tứ ngủ không sâu, Lục Hi Cảnh vừa gọi liền tỉnh.
“…..Tiên sinh?” Phương Tứ xoa xoa hai mắt, vừa ngẩng đầu liền thấy bảng điểm trên tay Lục tiên sinh, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, nói, “Em tiến bộ này!”
“Ừ, thấy rồi.” Lục Hi Cảnh hiếm khi nhếch môi.
Người luôn luôn lạnh lùng khi cười rộ lên thật sự có thể hại chết người mà.
Người khác thì cậu không biết, nhưng chắc chắn là muốn mạng của cậu rồi.
Lục Hi Cảnh nhìn người đang đứng sững sờ trước mặt mình, nhịn không được nhắc nhở: “Muốn được thưởng cái gì nào?”
“…….Em còn chưa nghĩ xong……” Phương Tứ phục hồi lại tinh thần, cố gắng suy nghĩ một chút, nhưng thật sự là không biết là mình muốn cái gì.
Có thể ở trong nhà Lục tiên sinh đã là món quá to lớn nhất, hơn nữa Lục tiên sinh còn đối xử rất tốt với cậu, tặng điện thoại di động rồi còn sắp xếp tài xế riêng cho cậu nữa.
Phương Tứ đột nhiên có chút hổ thẹn, bởi vì cậu thật sự không có gì để báo đáp lại cho Lục tiên sinh, vậy mà còn dám da mặt dày đòi ân nhân cứu mạng khen thưởng.
“Vậy khi nào em nghĩ xong thì nói cho tôi biết.” Lục Hi Cảnh hôm nay đặc biệt kiên nhẫn, anh giơ tay nhìn đồng hồ, đã giờ rưỡi, “Muộn rồi, trở về phòng ngủ đi….
À, từ giờ về sau không được ngủ ở trên sô pha.”
Phương Tứ ngoan ngoãn gật đầu, lại lấy hết can đảm nói: “Tiên sinh, chúc ngủ ngon.”
Phương Tứ không ý thức được, không biết bắt đầu tưd khi nào, cậu đổi xưng hô với Lục Hi Cảnh từ “Lục tiên sinh” biến thành “Tiên sinh”.
“Ừ, ngủ ngon.”
“Anh ấy nói chúc ngủ ngon với mình, có phải khoảng các giữa mình với anh ấy có phải đã gần hơn một chút không? “Phương Tứ vùi mặt vào áo khoác lông dê của Lục tiên sinh, cười ngốc nghếch một lúc lâu.
“Hắt xì!” Phương Tứ ngớ người ra một lúc, thôi xong, bị cảm lạnh rồi.
Cậu không dám tiếp tục ngồi trên sô pha nữa, quấn chặt áo khoác rồi vội vàng đứng lên.
Phương Tứ đứng chân trần trên thảm, một góc áo đen chạm xuống đất, lúc này cậu mới bắt đầu có phản ứng: “Cái gì đây? Váy à? Mình làm gì có cái này nhỉ? Ối, là của Lục tiên sinh?”
Là Của Lục Tiên Sinh!
Cơn buồn ngủ của Phương Tứ lập tức bốc hơi: “Tiên sinh đắp áo khoác cho mình!”
Cúi đầu còn có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, sạch sẽ thuần túy lại trầm thấp uy nghiêm.
Phương Tứ giống như đang chạy trốn giữa trời tuyết, vô tình bước vào một giáo đường cổ kính và uy nghiêm, khiến người ta muốn quỳ xuống bày tỏ lòng thành kính
“Đây là mùi nước hoa tiên sinh hay dùng hay là mùi Phermone của tiên sinh?”
Chỉ một suy đoán này thôi đã đủ để khiến hai má Phương Tứ đỏ bừng.
…..
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Hi Cảnh lại không được ăn cháo do Phương Tứ nấu, nguyên nhân chẳng có gì bất ngờ, Phương Tứ quả nhiên bị cảm.
Nhưng Lục Hi Cảnh không biết, chỉ suy đoán là do tối hôm qua đứa nhóc này vui quá đà, buổi tối không ngủ được, cho nên buổi sáng không dậy nổi.
Anh chỉ đi ngang phòng bếp rồi tới thẳng công ty.
Kỳ thật Phương Tứ đã dậy từ sớm, thậm chí còn sớm hơn so với đồng hồ sinh học thường ngày của cậu.
Bởi vì cậu gặp phải một cơn ác mộng, lúc mở mắt ra còn còn tưởng mình vẫn đang ở nhà họ Phương….
Đầu đau như muốn nứt ra, Phương Tứ thật sự không bò dậy nội, mơ mơ màng màng kéo áo khoác Lục Hi Cảnh tới gần, vùi cả đầu vào chiếc áo khoác màu đen đó.
Mùi hương gỗ cao cấp mạnh mẽ bao lấy Omega, lặng lẽ an ủi cậu.
Mùi hương Phermone của Alpha tạo ra cảm giác thoải mải khiến Omega dần dần chìm vào trong giấc mộng, một giấc mộng êm ái ngọt ngào.
Sức khỏe Phương Tứ cũng không tốt, thân thể có một thời gian dài ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí lâu lâu còn bị đánh.
Như vậy thì khỏe mạnh bằng cách nào?
May mắn, năm đó cậu chọn lớp học ngoại khóa ở trường là lớp nấu ăn, vì thế nên có thể nhân tiện ở trong tiết học nấu chút gì đó để ăn, bằng không chắc cậu sẽ chết đói khi sống ở nhà họ Phương mất.
Một cơn cảm mạo liền đủ để quật ngã Phương Tứ, bị sốt cao, khiến cả người cậu choáng váng, nóng tới mức hôn mê.
May mà hôm nay Lục Hi Cảnh về nhà sớm, phát hiện Phương Tứ đang hôn mê ở trong phòng, lập tức gọi bác sĩ gia đình tới.
Bác sĩ gia đình của nhà họ Lục tới rất nhanh, kiểm tra nhiệt độ cơ thể lên tới °.
Nếu Lục Hi Cảnh về nhà trễ hơn một chút, không chừng cậu sẽ bị sốt tới hỏng người rồi.
Bác sĩ lập tức hạ nhiệt độ cơ thể Phương Tứ bằng liệu pháp vật lý, sau đó tiêm cho cậu một liều thuốc.
“Khi nào em ấy mới tỉnh lại?” Lục Hi Cảnh lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ bị nóng đến đỏ bừng của Phương Tứ, hỏi.
“Lúc nào hạ sốt thì câu ấy sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ gia đình trả lời, “Thân thể của cậu nhà rất ốm yếu, nên được giữ ấm, hằng ngày cũng nên uống thêm vài loại thuốc bổ.
Chẹp, nhìn bộ dạng suy dinh dưỡng này….”
Lautner đã làm việc ở nhà họ Lục mười mấy năm, cũng coi như là nhìn Lục Hi Cảnh lớn lên, là một trong số ít người trên thế giới dám trêu chọc anh vài câu.
“Vậy thì lập chế độ dinh dưỡng trong vòng một năm cho em ấy đi.” Lục Hi Cảnh sai sử người khác không chút thương tiếc.
“Một năm??” Lautner kinh ngạc hỏi, “Các cậu muốn có em bé sao?”
“Không phải.” Lục Hi Cảnh thờ ơ nói.
“Một năm á? Đến con lừa còn chưa có thảm bằng tôi!” Lautner thở dài một tiếng, lại lẩm bẩm nói, “Tôi không nên tò mò tìm hiểu Omega của cậu là người như thế nào……”
“Chờ một chút tôi sẽ gửi cho cậu báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu ấy.”
..