Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

quyển 2 chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời vừa nói ra, so với câu “Có chút đói” vừa rồi của Địa Trung Hải càng thêm cộng hưởng hơn rất nhiều. Gần như tất cả mọi người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Không phải một mình tôi?!”

“Tôi còn tưởng là tinh thần tôi quá mức khẩn trương, bị hoảng hốt bực mình ra mồ hôi chứ!” Bụng bia nâng tay sờ sờ mồ hôi trên ót, nói: “Thì ra là thật sự nóng với oi bức lên à?”

Rất nhiều tình huống, khi người ta đụng tới một vài chuyện không quá lạc quan thì sẽ theo bản năng tìm kiếm cộng hưởng về phía những người khác, nếu phát hiện mình không phải một người duy nhất xui xẻo, còn có những người khác cũng cùng “chung hoạn nạn”, cảm giác như đưa đám trong lòng sẽ giảm nhẹ một chút, đây có lẽ là một loại an ủi không mang lên được mặt bàn nhưng lại rất hiệu quả.

Hiện giờ, trong lòng những người trốn ở trong thạch động hiển nhiên đều có một ý nghĩ chung —— lần này bọn họ thật sự tình nguyện chỉ có một người bị giày vò!

Chứng kiến những người khác ồn ào hưởng ứng, bọn họ thật sự không vui mừng nổi, tương phản, trong lòng đều lộp bộp một tiếng rơi vào khoảng không. Bởi vì nếu tất cả mọi người cảm thấy oi bức, vậy đã nói lên, thạch động này rốt cục sắp cởi bỏ cái tên “Chỗ tránh nạn”.

“Đã không tồi rồi, may mà thiên thạch rơi ở trước cửa động…” Dennis tự an ủi, cố gắng khiến lực chú ý của mình trở lại trên máy hiện sóng.

Bọn họ mới có thể ẩn thân ở động này lâu như vậy, quả thật nên cảm ơn thiên thạch rơi xuống kia. Nếu không phải khối thiên thạch rơi xuống đập sụp cửa động phía trước, chắn kín nó, thì ngay lúc này, hai cái cửa động trước sau đều có gió, bụi mù này sớm đã vào động từ tám trăm năm trước rồi.

Trong lòng mọi người đương nhiên đều hiểu, những tình huống mà hiện tại bọn họ cảm nhận được, tám chín phần mười là di chứng do những thiên thạch trước đó rơi xuống mang đến. Bọn họ cũng không rõ lắm thế giới mình đang ở là một nơi lớn cỡ nào, nhưng mặc kệ bao nhiêu, dựa theo thiên thạch lúc trước giáng xuống dày như thiên nữ tát hoa cũng đủ ảnh hưởng toàn bộ ——

Tạp chất sương bụi dày nặng đầy trời không nói, thiên thạch liên tiếp không ngừng mà va chạm đọng lại không khí cùng với lửa lớn nổi lên bốn phía, đều khiến nhiệt độ toàn thể thế giới này thẳng tắp tăng lên, hơn nữa vô số thể khí bất lợi với hô hấp bởi vậy lẫn vào trong không khí… chờ đã.

Chỉ ngẫm lại đã cảm thấy thể xác và tinh thần đều lạnh.

Càng khẩn trương, lượng dưỡng khí hao tổn càng nhiều, ở tình trạng này cũng càng cảm thấy oi bức khó chịu. Huống chi trên tay hai người Dennis và tai đón gió còn không ngừng được, vẫn đang làm việc, rõ ràng chưng ra mồ hôi đầy gáy. Trung niên mập ra như Địa Trung Hải, bụng bia bọn họ, lại càng không chịu nổi hoàn cảnh như vậy.

Vì thế rất nhanh, tiếng hít thở trong thạch động này trở nên ồ ồ không ít, hết đợt này đến đợt khác, ảnh hưởng lẫn nhau, quả thực gây ra hiệu quả ve kêu mùa hè, làm cho người ta buồn bực trong lòng. Trong này, chỉ có tiếng hít thở của ba người là vẫn vững vàng ——

Thâm Lam, Hạ Xuyên và cậu nhóc Allen.

Hai người trước là bởi vì tính cách vô cùng bình tĩnh, chủ yếu không thấy được tử thần không nháy mắt. Mà Allen thì là bởi vì quá nhỏ, không thể hiểu được hàm ý trong mấy câu nói của người lớn, cho nên vẫn duy trì nhịp thở bình thường trong oi bức, chỉ là ngẫu nhiên sẽ tiến đến bên tai Laura thấp giọng lầm bầm một câu nóng.

Hạ Xuyên ở giữa một mảnh nôn nóng chung quanh đứng lên, nhìn lướt qua phương hướng Dennis và tai đón gió, sau đó dặn dò mọi người: “Xé mảnh vải từ trên người xuống, cách vách có hồ nước.”

Anh nói rất giản lược, mọi người lại lập tức hiểu rõ ý tứ của anh —— một khi đi ra ngoài, bụi mù trong không khí bên ngoài quá nồng, dùng vải dính nước bịt trên miệng mũi, có thể lọc đi một phần.

Mọi người ở đây ồn ào đứng dậy phóng mạnh đến cách vách, dựa theo lời Hạ Xuyên nói chuẩn bị xong vải ướt, bên này Dennis và tai đón gió cuối cùng cũng ngẩng đầu kêu lên: “Được rồi!”

Hạ Xuyên và Thâm Lam đang mang theo mảnh vải đã chuẩn bị thay bọn họ tựa ở bên thông đạo chờ hai người đó, nghe vậy bước nhanh đi tới, hỏi: “Đổi thành dạng gì?”

“Ặc… chỉ nhìn thì đoán không ra.” Dennis và tai đón gió tiếp nhận mảnh vải, đồng thời đưa máy hiện sóng cho Hạ Xuyên và Thâm Lam, đơn giản giải thích một chút: “Tóm lại chắc là có thể càng bén nhạy hơn lúc trước một chút.”

Thâm Lam bắt giữ từ trong đó: “Chắc là?”

Dennis nhún vai.

“Nếu tính bén nhạy trái lại đổi thành kém hơn thì sao đây?” Thâm Lam hoài nghi lật xem trên dưới máy hiện sóng kia một lượt, chỉ thấy hộp đen vốn được đậy kín chặt chẽ đã bị bọn họ bạo lực hủy nắp đi, cho dù lắp lại, cũng vẫn bị vỡ hai góc, xuyên thấu qua miệng vỡ, có thể nhìn thấy những đường tuyến rắc rối phức tạp, lộn xộn bên trong, nhìn mà khiến cho người ta không có tin tưởng gì.

Nhưng tai đón gió lại nâng cằm, cam đoan nói: “Nếu thực sự kém hơn, tôi chặt đầu xuống cho anh làm cầu đá!”

Thâm Lam dùng một loại ánh mắt nhìn bệnh thần kinh quét mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó một lần nữa nhét máy hiện sóng về trong tay Dennis, không quan tâm.

Trái lại Hạ Xuyên nhắc nhở một câu: “Chú ý đừng thấm nước.”

“À đúng!” Dennis chỉ lo cầm vật kia, suýt nữa muốn trực tiếp ôm nó như vậy đi ra ngoài, nghe Hạ Xuyên nói xong, mới nhớ tới túi không thấm nước. Anh ta dừng bước chân chui đầu vào trong ba lô màu đen trước ngực tìm kiếm một hồi, dùng túi không thấm nước đã mở miệng bao kín máy hiện sóng, lúc này mới thả lòng theo phía sau Hạ Xuyên và Thâm Lam đi ra ngoài.

Nếu trong động đã trở nên vừa oi vừa nóng, tiếp tục ở đây chờ đợi thì chỉ có chờ chết.

Mọi người tụ tập ở bên cửa thông đạo thứ ba, giáo sư Linton đem tin tức cảm nhận được từ trong ánh mắt Hạ Xuyên và Thâm Lam phiên dịch cho mọi người nghe, lại dặn dò một ít công việc hạng mục cần chú ý.

“Được rồi, đi thôi.” Giáo sư Linton nói xong, lại đơn giản động chân của mình, giơ ngón tay cái lên quơ quơ với Laura, sau đó dùng vải ướt bịt lên trên miệng mũi, gọi mọi người đi ra ngoài động.

Cửa động đối với người có đầu nhỏ và dáng người gầy yếu mà nói, cũng chỉ là cỡ vừa vặn, còn đối với loại hình cao lớn như Thâm Lam mà nói, thực sự có hơi chật chội. Thâm Lam đương nhiên không có tính nhẫn nại chậm rãi từ trong động nhích ra bên ngoài, chỉ nghĩ tới cái loại động tác ngu xuẩn đến tận nhà này hắn đã cảm thấy ghê tởm.

Vì thế hắn không nói hai lời chiếm vị trí phía trước nhất, một tiếng cũng không kêu đã dùng sức, hướng về phía thạch bích khá mỏng nơi góc cửa động chính là hai cước. Sức mạnh của hắn trước nay lớn đến kinh người, Hạ Xuyên bọn họ sớm đã quen, nhưng những người khác trong động này đều không quen. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa động lăn đá vụn xuống được mở rộng thành một vòng lớn, nửa ngày đều không nói ra được một chữ.

Thâm Lam đương nhiên sẽ không chờ bọn họ, mà trước một bước khẽ chống một tay, từ cửa động lộn ra ngoài, sau đó ngoắc ngón tay với Hạ Xuyên trong động.

Hạ Xuyên: “…”

Đương nhiên, thật ra Thâm Lam cũng không phải đang khiêu khích gì, mà là nhắc nhở Hạ Xuyên, đừng lề mề, có thể bắt đầu rồi.

Mọi người còn đang đắm chìm trong khiếp sợ hai cước mở một động lớn, chứng kiến thủ thế của hắn căn bản không phản ứng kịp, kết quả ngay lúc bọn họ ngơ ngác, Hạ Xuyên đã không khỏi hiểu rõ tiện tay túm lấy một người nhét qua cửa động. Thâm Lam ở ngoài động một phen tiếp được người lăn ra đây, lại thuận thế để cho người đó lăn sang một bên, cũng học giáo sư Linton dựng thẳng ngón tay cái cho Hạ Xuyên, ý bảo: Phối hợp rất tốt!

Thâm Lam đã sớm khoa tay múa chân với Hạ Xuyên từ trong động ——để đám dưa vẹo táo nứt đầu hói bụng bự này mài cửa động, leo đến không biết khi nào mới có thể toàn bộ ra khỏi động, còn không bằng ném ra cho nhanh!

Sự thật chứng minh hai người Thâm Lam và Hạ Xuyên phối hợp lại, quả thật nhanh hơn mọi người tự mình đi rất nhiều, trong nháy mắt, mọi người tựa như một hàng dưa hấu tròn, lăn thành một đoàn ra ngoài động.

Trong động ngoài động quả thực như hai thế giới!

Lúc trước từ trong động nhìn ra bên ngoài tầm nhìn có hạn, nhìn không rõ ràng, lúc này chân chính đứng ở trong sương mù dày đặc, mọi người mới phát giác sự thật còn xấu hơn dự đoán lúc ở trong động của mọi người ——

Bụi sương này gần như che khuất bầu trời, tầm nhìn thấp làm cho người khác giận sôi, trừ người và thân cây ở gần ra, bọn họ đều không nhìn thấy cái gì, phía chân trời một mảnh âm u đen tối, thật giống như thế giới vẫn luôn dừng lại trong bóng đêm sắp sáng mà không sáng lúc rạng sáng ba bốn giờ. Trừ đó ra, còn lại là một mảnh tĩnh mịch… tĩnh mịch làm lòng người sinh ra bất an cùng sợ hãi.

Lúc trước chạy trốn vào động đá, thế giới này chung quanh đều là dã thú quỷ dị hung ác, có lớn có nhỏ, từ khủng long cho tới côn trùng, quả thực chỗ nào cũng có, dường như không có một thứ nào là bọn họ trêu chọc được. Mà bọn họ là nhân loại duy nhất trong thế giới này. Bọn họ vốn tưởng rằng cái cảm giác chủng tộc cô độc này đã đủ làm cho lòng người sinh ra áp lực… Mà bây giờ, bọn họ lại phát hiện đó không đáng kể chút nào.

Hiện giờ trong một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng vang của dã thú côn trùng bọn họ cũng không nghe thấy được, cỏ cây cũng trở nên mờ mịt một mảnh mơ hồ, đây đã không chỉ là cảm giác cô độc về chủng tộc, bọn họ thậm chí hoài nghi thế giới này trừ mười một người bọn họ ra, thì không tìm được vật sống nào khác nữa.

“Đều… đã chết rồi à?” Laura che chở Allen trong lòng, thì thào nói nhỏ.

Tiếng nói của chị ta rầu rĩ ở sau vải ướt, mơ hồ không rõ giống như bóng cây trong sương mù này, nghe được trong lòng mọi người đều cảm thấy một trận trống rỗng.

Lúc này, vẫn là Hạ Xuyên mở miệng trước: “Đi thôi.”

Đội ngũ mười một người được sắp xếp không khác với đội ngũ bốn người, vẫn là Thâm Lam đi đầu, Hạ Xuyên đoạn hậu. Ở giữa mọi người gần sát nhau, chen chúc nhốn nháo đi về phía trước. Nếu đặt ở bình thường, trong tình huống vừa buồn chán vừa nóng, không có ai sẽ thích cọ người khác, nhưng dưới tình trạng này, bọn họ lại cảm thấy có tứ chi đụng vào càng làm cho người ta an tâm.

Giống như tiếp xúc thời thời khắc khắc có thể không ngừng nhắc tỉnh bọn họ: Tôi còn có đồng bạn, tôi không phải một mình.

Bụi sương dày đặc, hoàn toàn không có cách nào phân biệt phương hướng, cũng may có máy hiện sóng bảo bối mà Dennis đang cầm kia.

Anh ta gần như toàn bộ hành trình đều đang nhìn chằm chằm màn hình của máy hiện sóng, chỉ trông vào dư quang chú ý đường dưới chân, mà hai bên trước sau anh ta đều có người, hoàn hảo bảo hộ anh ta ở bên trong.

Đường sóng trên màn ảnh không ngừng nhảy lên, người có lòng tò mò nghiêng đầu qua xem, kết quả cái gì cũng nhìn không hiểu, đành phải từ bỏ, thu hồi đầu, ngoan ngoãn đi theo đại đội tiến lên.

Hạ Xuyên có chú ý nghe qua, rời động đến giờ, máy hiện sóng vẫn không phát ra tiếng vang “tít tít”, nhưng Dennis chỉ nhìn đường sóng một cách đơn thuần cũng có thể có một phương pháp phân biệt phương hướng phía trước. Anh nhếch môi, đi sau cùng đám người, lúc nào cũng chú ý đến tình huống chung quanh, cho dù một đường nhìn qua chỉ có thi thể của cự thú.

Dennis là người khống chế phương hướng chính, mà Thâm Lam thì dựa vào thính lực kiểm soát phương hướng nhỏ. Hắn chuẩn xác dẫn dắt mọi người tránh được biển lửa, cùng với một phần núi đang sụp xuống.

Nhưng mà càng chạy, bọn họ lại càng lạnh lòng —— bởi vì thi thể đầy đất như đang chứng thật suy đoán của bọn họ, thế giới này dường như thật sự không còn lại bao nhiêu vật sống.

Bọn họ rốt cuộc đi bao lâu, ngay cả chính mình cũng không tính rõ, chỉ biết là vẫn luôn đi theo phía sau Thâm Lam máy móc thay đổi vị trí bước chân, cảm giác đói khát trong bụng từ loáng thoáng, đến càng lúc càng rõ ràng, tới không thể xem nhẹ, sau đó lại đói đến mức dần dần chết lặng, không còn cảm giác nữa. Lòng bàn chân vừa chua xót vừa đau, cuối cùng chỉ hơi hoạt động một chút đều cảm thấy gân cốt cứng ngắc.

Nhưng những thứ này cũng không phải khó chịu nhất.

Gian nan chính là nhiệt độ quanh mình vẫn luôn đang tăng lên, nhưng cũng không phải đột nhiên biến hóa, mà giống như nước ấm nấu ếch tăng lên từng chút. Loại nhiệt này cũng không phải là cái loại cảm giác rất nóng khi bị mặt trời chưng đến, mà càng gần với loại oi bức ở trong phòng tắm hơi, nhiệt độ rất nóng lại thủy chung không ra được, tìm không thấy cửa thông gió.

Mỗi người đều khó chịu ra một thân mồ hôi, lại không có loại sảng khoái mồ hôi đầm đìa, mà là vừa ẩm vừa dính, khiến người ta có cảm giác vô lực và nôn nóng không tản đi được.

Càng làm cho không người nào có thể chịu được là cảm giác thiếu dưỡng cũng không ngừng tăng lên, điều này làm cho bọn họ giật mình cảm giác bản thân đang ở trong mộng, mộng thấy mình bị oi bức ở trong một cái hũ lớn, dù có thế nào cũng không thông được một hơi, mãi đến khi bừng tỉnh mới phát hiện là mình tự đem mình ngộp ở trong chăn. Nhưng sự thật rất tàn khốc, bọn họ sẽ không ngừng quá trình bị đè nén, lại không có kết quả bừng tỉnh vén chăn lên hít mạnh một hơi không khí mới mẻ.

“Tôi cảm thấy tôi muốn phun…” Bụng bia là người đầu tiên không nhịn được, chú ta gian nan nâng hai bước chân lên, sau đó đỡ một gốc cây, trên cây khô rõ ràng tất cả đều là lông gai dày nhỏ, lòng bàn tay ấn lên trên lại vẫn không phát giác, chỉ khom người nôn khan hai tiếng, cố tình đã lâu không được ăn thứ gì, trong bụng sớm trống rỗng đến không thể trống rỗng hơn, cũng không phun ra được cái gì.

Chú ta đảo đôi mắt dựa cây ngồi xuống, phất tay áo với mọi người: “Mọi người đi đi, tôi… ọe… Tôi đi không nổi.”

Mọi người dừng nguyên tại chỗ, một đám sắc mặt đều không tốt hơn chú ta.

“Nói chuyện còn có khí lực, sao lại không có sức đi tiếp?!” Thâm Lam tương đối khá hơn đi đến trước mặt chú ta kéo cánh tay chú ta.

Thâm Lam cũng không phải mệt, mà là khô… Hắn ở thế giới này sinh sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ rời nước thời gian dài như thế. Lúc trước cùng chạy với bọn Hạ Xuyên ở trong rừng, độ ẩm trong không khí lớn, lâu một chút cũng nhịn. Nhưng bây giờ, chung quanh biển lửa đã sớm chưng nơi này thành hơi nước, cả không khí đều khô cằn, quả thực khiến cho hắn cảm thấy mỗi một động tác, làn da trên người đều đang nứt nẻ.

Kỳ thật so với thứ lối ra hư vô mờ mịt đó, hắn càng muốn nhanh chóng tìm được một chỗ có nguồn nước, để cho hắn nhảy vào thư hoãn một chút.

Chẳng qua cho dù như vậy, kỳ thật cũng chỉ có thể dịu đi vấn đề khô ẩm… Thương long cũng là sinh vật dùng phổi thở, hiện tại mức độ thiếu dưỡng của hắn không hề nhẹ hơn những người khác, nếu biến trở về bản thể, có lẽ còn có thể càng nghiêm trọng hơn…

“Đi đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này với tôi…” Bụng bia vẫn luôn ồn ào kêu to, giọng nói vĩnh viễn không thấp xuống, lúc này lại lầm bầm giống như muỗi, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, lúc chú ta nói chuyện, ánh mắt nửa khép, giống như một khi ngồi xuống không có sức chống đỡ, thì sẽ lâm vào một loại trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

“Ngủ cái rắm!” Thâm Lam thấy túm không dậy, nên vỗ một cái tát lên trên người chú ta.

Nhưng mà chú ta vẫn giống như không biết đau ngồi ở chỗ đó, nửa ngày mới nói lầm bầm trả lời một câu: “Mệt…”

Hai chữ này nói ra vô cùng hàm hồ, giống như đầu lưỡi đã không có khí lực để chuyển động, mà mí mắt của chú ta cũng cụp xuống, rốt cuộc không nhịn được nhắm lại.

Hạ Xuyên đi sau cùng vòng đến phía trước, nhíu mày nhìn, sau đó để tay ở dưới mũi bụng bia, dừng một khắc, thu tay về, lắc lắc đầu với mọi người. Anh được cho là một người có thể lực tốt nhất trừ Thâm Lam, lúc này sắc mặt cũng nổi lên bệnh trạng tái nhợt, thở cũng rất mạnh.

Thâm Lam nhìn bộ dáng đó của anh, chỉ biết anh cũng không còn khí lực mở miệng.

Vì thế hắn nhìn nhìn bụi sương phía trước, lại nhìn bụng bia dưới tàng cây, vung tay áo với mọi người: “… Tiếp tục đi.”

Nhưng nói xong lời này, chính hắn lại không hề lập tức nhấc chân khởi hành, mà là nâng tay nắm lấy quần áo cùng cánh tay bụng bia, chuyển chú ta một chút, lúc này mới dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi đi mấy bước, có người quay đầu lại trông qua, chỉ thấy bụng bia bị chuyển ngồi dựa lưng vào cây, đầu rũ xuống thật thấp thật thấp, ở trong sương mù chỉ còn lại một hình dáng mông lung, thật giống như chỉ bởi đường xá mệt mỏi, tìm chỗ an nhàn dựa vào nằm ngủ mà thôi…

Tuy dọc theo đường đi số thi thể bọn họ nhìn thấy nhiều đếm không hết, nhưng mà lần đầu tiên trơ mắt nhìn người đồng hành ngã xuống ở nửa đường, cho dù không tính là giao tình sâu bao nhiêu, vẫn cảm thấy tâm tình trầm xuống, cước bộ dưới chân càng khó bước.

Lại đi thêm một lúc lâu, lỗ tai Thâm Lam khẽ động, sắc mặt hơi lạnh, thấp giọng nói: “Có nước.”

Thiếu dưỡng cùng khô cạn nghiêm trọng làm cho hắn không có tinh lực nói nhiều chữ, nhưng chỉ có hai chữ này cũng đủ làm cho người ta nghe rõ —— phía trước cách đó không xa, có nước.

Đại khái chỉ có lúc này mới có thể cảm nhận được liên hệ bản năng giữa nước và sinh mệnh, tựa như chỉ uống chút nước đối với bọn họ mà nói cũng không khôi phục bao nhiêu, nhưng lúc bọn họ nghe thấy cái chữ này đã cảm thấy tinh thần rung lên.

Thâm Lam quả nhiên không nói sai, mọi người đi ước chừng trăm mét, thật sự ở trong sương mù thấy được một con sông, trong nháy mắt đó, ngay cả bước chân dường như cũng không còn trầm trọng nữa.

Mà Hạ Xuyên bọn họ lại đồng thời thấy được hai bóng đen nằm ở bờ sông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio