Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

quyển 2 chương 53

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người này cũng không biết đầu óc có bị đau tỉnh không, Hạ Xuyên đoán có thể là không. Bởi vì anh ta mở mắt ra, nơi đầu tiên mà ánh mắt dừng lại chính là người cô gái đang đứng bên cạnh giúp anh ta rịt thuốc trên lưng, anh ta đánh giá người ta từ trên xuống dưới mấy lần, nhìn chằm chằm quần áo da thú cùng lá cây trang trí bên trên phát ngốc hồi lâu, sau đó ánh mắt không còn thay đổi vị trí.

Người ta cho dù ăn mặc phóng khoáng thì cũng là cô gái trẻ tuổi, nên có đều có, nhìn chằm chằm người ta như vậy, đều sắp trừng ra lỗ thủng rồi, thật sự có chút không thích hợp. Hạ Xuyên đại khái là sợ cô gái kia bị nhìn lâu, trực tiếp lấy hỗn hợp dịch lá với vụn lá trên tay, dán lên mắt anh ta, vì thế nhịn không được “khụ” một tiếng, để nhắc nhở.

Nhưng Dennis lại giật mình không nghe thấy, vẫn một bộ si ngốc ngơ ngác, nhìn chằm chằm cô gái kia.

Hạ Xuyên: “…” Trước kia cũng không phát hiện tên này có hứng thú với con gái lớn như vậy?!

“Hắc, tròng mắt sắp rụng ra rồi, anh phát ngốc cái gì?” Thâm Lam ôm cánh tay gãi gãi quai hàm, cho dù hắn trở về tự nhiên trần truồng mấy năm, ý thức về giới tính cũng vẫn còn ở. Đại khái cũng cảm thấy ánh mắt si ngốc của Dennis có chút quá, nhịn không được mở miệng nhắc nhở một câu.

Vừa mới nói xong, ánh mắt Dennis cuối cùng phiêu một chút, liếc đến trên người Hạ Xuyên và Thâm Lam, lại quét trong phòng một vòng, chỉ là rất mau đã quay lại trên người cô gái mặc đồ da thú, vẫn mang vẻ mặt si ngốc ngơ ngác.

Cô gái đó vừa mới bôi xong thuốc, nhân tiện còn dùng lực xoa lưng cho Dennis trong chốc lát, để nước lá cây kia có thể hòa tan vào trong vết thương, thuận tiện giảm nhẹ một chút cảm giác đau. Cô ta vừa thu tay đứng thẳng eo, đã liếc tới ánh mắt Dennis.

Cô ta lặng đi một chút, lại không hề tức giận, đại khái cảm thấy dáng vẻ ngơ ngác của Dennis còn rất buồn cười, trực tiếp thuận tay sờ mặt Dennis một cái, còn vỗ hai cái, khiến nửa bên mặt của anh ta đều là nước màu xanh lá.

Cô gái kia đại khái là muốn chọc Dennis, kết quả tên này bị vỗ mặt hai cái, vẻ mặt như ở trong mộng mới tỉnh, sau đó nhíu mày, nhăn mặt, nháy mắt đã nước mắt lưng tròng khóc lên.

Cô gái: “…”

Thâm Lam dùng vẻ mặt đau trứng chọc chọc eo Hạ Xuyên, nhếch cằm về hướng Dennis, hỏi: “Anh ta là tình huống gì vậy?”

Dennis như ở trong mộng mới tỉnh, lúc này cuối cùng có thể nghe vào tiếng người, anh ta “gào khóc” đến vẻ mặt thê thảm, quay đầu nói với Hạ Xuyên và Thâm Lam: “Cho nên chúng ta kéo một vòng lớn, tôi mẹ nó sắp mất cả nửa cái mạng, lại chỉ từ kỷ Phấn Trắng nhảy tới thời kì đồ đá à?! Đã nói là trở về cơ mà…”

Thâm Lam: “…”

“…” Hạ Xuyên trầm mặc mấy giây, rốt cục vẫn nhịn không được nói: “Phản xạ hình cung này của anh có phải quá dài rồi không?”

Dennis biểu đạt xong tình cảm hỏng mất trong lòng, rốt cuộc ý thức được mình có chút dọa người, “hức” một tiếng thì dừng lại, lại yên lặng nén hai giọt nước mắt sắp chảy ra trở về.

“Đúng rồi, tỉnh đúng lúc.” Hạ Xuyên nghĩ tới hỏi lại anh ta, “Thâm Lam nói giáo sư Linton bị tách ra với anh? Tách ra thế nào?”

Dennis lắc đầu nói: “Kỳ thật không tính chạy lạc, chính xác là, tôi và ông ấy bị đám Nha Nha nhảy vào trong biển, đã bị sóng xô đến tản ra. Rơi vào nơi khác nhau ở vùng biển đen đó. Tôi cách hai người gần hơn một ít, giáo sư thì thiếu chút nữa bị sóng đánh khỏi khu vực đó. Tôi còn cố gắng vớt ông ấy một phen, nhưng không với tới.”

Hạ Xuyên nhíu mày, nghe ra ý tứ của anh ta: “Cho nên sau khi anh tỉnh lại thì không thấy ông ấy?”

“Đúng vậy, ai u! Tê ——” Dennis gật đầu biên độ nhỏ, nhưng vẫn liên lụy đến vết thương trên lưng, nhất thời cả khuôn mặt đều nhăn lại, hút khí cảm khái: “Các cô ấy bôi cái quái gì lên lưng tôi vậy? Vừa lạnh vừa tê, còn khiến người ta say hơn bạc hà!”

“Không biết.” Hạ Xuyên cũng chưa từng thấy cái loại lá cây này, “Giảm đau giảm sưng thôi.”

Dennis buồn rười rượi: “Rõ ràng bôi lên càng đau!”

Anh ta gào khóc hai cái, lại tiếp tục nói chủ đề lúc trước: “Dù sao tôi ở trong vùng biển đó không trôi nổi bao lâu đã bị sóng lấp đầu, cả người chìm vào trong nước, một mảnh đen nhánh. Tôi không chống bao lâu thì hôn mê bất tỉnh không có ý thức, sau đó vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh cảm giác trên người mình từng đợt đau đớn, nỏng rát, giống như bị móc sắt móc rất nhiều lần, mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Mới vừa tỉnh lại, nhìn qua chính là một vùng biển lớn không bờ bến, tôi nằm trên đá ngầm đó, còn đang trượt xuống, trượt thêm hai cái nữa là hoàn toàn rơi vào trong biển, tôi mới thuận tay bám lấy hòn đá đó, kết quả đá ngầm quá nhỏ, còn đặc biệt trơn, ngay cả điểm cho tôi đạp chân mượn lực cũng không có, tôi lại không có sức lực bơi trong nước…”

“May mắn ông trời có mắt.” Anh ta nói xong thì bĩu môi về phía Thâm Lam, nói: “Tôi sắp không bám được, thì thấy anh ấy toát đầu ra ở nơi xa hơn phía trước, may tôi không mù mặt, liếc mắt một cái đã nhận ra, nhanh chóng liều mạng kêu cứu.”

Hạ Xuyên nói: “”Cũng may mắt anh không thành vấn đề, có thể thấy rõ người.”

Ánh mắt có vấn đề, căn bản không thấy rõ người, Thâm Lam dùng vẻ mặt vô tội nhìn Hạ Xuyên, sau đó nói với Dennis: “Anh như vậy mà gọi là liều mạng kêu cứu? Tiếng của anh còn không cao hơn tiếng thì thầm của muỗi bao nhiêu đâu, may mắn là tôi ở đó, thính lực tốt chút, nếu đổi thành người khác, anh bám ở trên đá ngầm đó đến khi bị chim rỉa hết cũng không có người phát hiện.”

Dennis nghĩ đến vết thương sau lưng mình, quả thực sinh ra bóng ma tâm lý đối với chim biển này.

Ba người lại tùy ý tán gẫu trong chốc lát, cảm giác mất hồn vừa lạnh vừa tê trên lưng Dennis rốt cuộc giảm bớt không ít. Hai cô gái kia thu tay, quang quác nói một chuỗi dài với Dennis.

Dennis vẻ mặt mờ mịt: “Gì?”

Cô ta bất đắc dĩ ngừng miệng, biến thành diễn viên kịch câm, làm ra mấy thủ thế, Dennis mới hiểu là thúc giục anh ta nhanh chóng nghỉ ngơi đừng nói chuyện.

Ở trong bộ tộc, hai cô gái này đại khái chính là thầy thuốc của bọn họ, thầy thuốc lên tiếng, đương nhiên phải nghe. Dennis đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Hạ Xuyên và Thâm Lam làm thủ thế với anh ta: “Chúng tôi đi trước, lát lại tới tìm anh.”

Bọn họ nói hết lời, mới vừa nhấc chân, Dennis đã lại nhớ ra cái gì hô “Ôi ôi” hai tiếng, bị hai cô gái trừng mắt.

Anh ta rụt rụt cổ, mỉm cười với hai cô gái đó, rồi buồn bực xoay đầu lại nói với Hạ Xuyên và Thâm Lam: “Tiểu Hắc nhà tôi rơi mất rồi.”

“Tiểu Hắc?” Hạ Xuyên nhất thời không kịp phản ứng, “Đó là ai?”

Dennis nói: “Cái ba lô màu đen kia của tôi ấy! Bên trong nhiều thứ như vậy, khác không nói, chủ yếu là cái máy hiện sóng kia, còn có hộp đựng thuốc bên trong, cũng bị mất…”

Nghe thấy máy hiện sóng không còn, Hạ Xuyên và Thâm Lam đều nhíu mày. Nhưng cũng không tính bất ngờ, dù sao lúc vớt Dennis lên, quả thực không thấy được trên người anh ta còn có thứ khác.

“Hơn nữa lúc ấy chúng ta vội vàng, tôi nhớ còn chưa kéo khóa ba lô tử tế…” Dennis như đưa đám, “Lúc ấy bị đẩy vào trong biển, ba lô cũng bay ra, tôi nhớ lúc tôi rơi vào biển còn tìm một phen, khi đó còn túm được túi không thấm nước từ trong ba lô rơi ra, nhưng sau khi tỉnh lại thì không thấy đâu nữa.”

Thâm Lam “À” một tiếng, nói: “Sau tôi đi tìm xem.”

Lúc trước ba lô màu đen của Dennis chính là hắn từ trong biển tìm trở về, nếu lần này còn có thể tìm tới, vậy đương nhiên không thể tốt hơn, dù sao trong ba lô của Dennis vẫn có không ít đồ có tác dụng, chẳng qua khả năng thật sự không lớn…

Nói xong rồi, Dennis cuối cùng có thể nghỉ ngơi, anh ta dưới cái nhìn chăm chú của hai cô gái, rốt cuộc ngoan ngoãn ngậm miệng nhắm nghiền hai mắt, nằm úp sấp nhắm mắt dưỡng thần. Mãi đến khi anh ta hoàn toàn không còn tiếng vang, hai cô gái kia mới thu hồi ánh mắt, lại đi chăm sóc hai người đang nằm khác.

Hai người kia không thiếu tay thiếu chân, trên người cũng không có vết thương rõ ràng gì, đoán chừng là sinh bệnh, thở cũng không vững vàng, dường như ngủ cũng vô cùng không thoải mái.

Hạ Xuyên và Thâm Lam nhìn lướt qua, liền vội vàng leo bậc thang ra cửa.

Bên ngoài bầu trời vẫn luôn âm u, không có ánh nắng chói mắt, cũng không nóng nực khó chịu, gió thổi qua còn mang theo cảm giác mát, cảm giác có chút giống đầu xuân hoặc là cuối thu, chỉ là vẫn luôn không có mưa rơi.

Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn lên trời, đi theo phía sau Thâm Lam đến cửa lớn.

Ngải Cống trên đài quan sát kêu hai tiếng với bọn họ, sau đó ra dấu cùng với tiếng kêu hỏi bọn họ muốn đi đâu. Hai người lúc này mới nhớ tới lời Laura nói, trừ lúc đi theo mọi người ra ngoài săn thú, những người khác khi ra cửa đều phải nói một tiếng với người trên đài quan sát.

Vì thế Thâm Lam cũng học dáng vẻ bọn họ, vừa khoa tay múa chân vừa kéo dài ngữ điệu lười biếng nói: “Đi bờ biển cho hai bảo bảo ăn.”

Hạ Xuyên: “…” Quả thực bệnh thần kinh.

Dù sao Ngải Cống chỉ nhìn ra được bọn họ muốn đi về phía rừng cây, nghe không hiểu bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, vì thế trong lúc nhất thời còn cho là bọn họ muốn tiếp tục đi săn thú, hoặc là hỗ trợ thủ lĩnh bọn họ, vì thế gật gật đầu, cứ như vậy thả bọn họ ra ngoài.

Thâm Lam vừa sóng vai với Hạ Xuyên xuống dốc, vừa cảm khái: “Như vậy cũng được?”

Hạ Xuyên căn bản không muốn để ý đến hắn.

Hai người vốn định nếu gặp thủ lĩnh, thuận đường tiếp tục giúp bọn họ một tay. Nhưng mãi đến khi hai người đi tới bờ biển, cũng không thấy bóng dáng thủ lĩnh bọn họ, đương nhiên, một chồng cá ở bờ biển cũng không còn bóng dáng. Phỏng chừng ở trong rừng đi khác đường, nên một bên đi qua, một bên trở về.

“Cậu ở trên bờ chờ một lát, tôi đi tìm xem.” Loại chuyện nhảy xuống biển này, Thâm Lam đương nhiên là việc nhân đức không nhường ai, hắn dặn dò Hạ Xuyên một câu, liền chui vào trong biển.

Đối với hải dương, hắn quả thực quen thuộc vô cùng, hơn nữa lúc trước cũng từng có kinh nghiệm tìm ba lô, cho nên có manh mối tìm đồ. Hắn bơi thẳng đến chỗ đá ngầm tìm thấy Dennis, sau đó trực tiếp lặn sâu xuống, ỷ vào chỉ có Hạ Xuyên có thể thấy, không hề gánh nặng biến trở về hình dáng thương long, ở trong biển lăn lộn một hồi.

Qua gần hơn một giờ, cự thú trong biển rốt cuộc lại nổi lên mặt biển, sau đó lười biếng thuận theo sóng biển mà hắn tạo ra, thoải mái nhàn nhã trượt đến bờ biển, ngừng ở trên bãi đầy cát sỏi.

Hạ Xuyên: “…” Chưa từng thấy con nào mắc cạn đến thích ý như vậy.

Cự thú khổng lồ vừa mắc cạn đã biến trở về hình người, trong tay cầm đồ chạy đến trước mặt Hạ Xuyên nhếch cằm lên tranh công: “Thấy không! Mò được rồi!”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio