“Ờ” – Damon điềm tĩnh đáp – “Cứ đổ lỗi cho anh đi, sao lại không chứ? Nhưng anh đã không tác động đến em ,và anh cũng chẳng cắn em.Anh chỉ đơn thuần hôn em thôi.Chính năng lực của em đã khiến mọi thứ thế này.Năng lực đó có thể khó kiểm soát,nhưng nó đã hoàn toàn thôi miên được anh ,chẳng có gì khác cả.Thành thực mà nói,anh chưa bao giờ có ý định lún quá sâu vào Mọi Thứ thế này – và em không phiền chứ ,vì đó là một kiểu chơi chữ .”
Giọng anh nghe rất rõ, nhưng Elena đột nhiên lại mường tượng đến cảnh đứa trẻ đang khóc và cô tự hỏi phải chăng anh thực sự rất khác so với những gì anh biểu hiện ra bên ngoài. ‘Nhưng chẳng phải đó là điểm đặc biệt của anh ấy sao?’ – cô thầm nghĩ và lập tức thấy chua chát.Anh ấy cho những...người cung cấp của anh ấy ước mơ ,ảo tưởng và khoái cảm.Elena biết tất cả những cô gái và những người phụ nữ trẻ Damon đã từng…đùa cợt…thích anh ấy,sự than phiền duy nhất của họ có lẽ chỉ là sao anh ta không đến thăm mình thường xuyên hơn.
“Em hiểu” – Elena nói với anh khi họ đã lướt đến gần mặt đất hơn – “Nhưng chuyện này không thể xảy ra nữa.Chỉ một người em có thể hôn ,và đó là Stefan.”
Damon mở miệng định nói,nhưng ngay lúc đó một giọng nói khác vang lên , đầy vẻ tức giận và buộc tội còn hơn Elena lúc nãy.Giọng nói đó chẳng thèm quan tâm đến bất kì hậu quả nào và Elena nhớ ra một người nữa cô đã quên .
“DAMON , ĐỒ CHẾT TOI , MANG CÔ ẤY XUỐNG NGAY !”
Matt.
Elena và Damon đã xoay vòng một cách uyển chuyển và dừng lại ngay bên cạnh chiếc Jaguar.Matt lập tức chạy tới chỗ Elena và giằng cô ra , khám xét cô như thể cô vừa gặp tai nạn và đặc biệt chú ý tới phần cổ của cô. Elena lại cảm thấy không thoải mái một lần nữa khi đứng giữa hai chàng trai trong bộ váy ngủ viền ren trắng .
“Mình ổn mà,thiệt đó” – cô nói với Matt – “Mình chỉ hơi chóng mặt xíu,vài phút nữa thôi và mình sẽ khá hơn.”
Matt nhẹ nhõm thở ra một hơi.Cậu ấy có lẽ không còn yêu cô như ngày xưa ,nhưng Elena biết cậu sẽ luôn luôn quan tâm sâu sắc tới cô.Cậu quan tâm cô với tư cách là bạn gái của anh bạn Stefan của cậu và vì chính bản thân cô nữa.Cô biết cô sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian khi họ còn ở bên nhau.
Hơn thế nữa,cậu ấy tin tưởng cô.Vì vậy trong lúc này,khi cô thề rằng cô vẫn ổn – cậu ấy sẽ tin là thế.Thậm chí cậu ấy sẽ sẵn sàng đưa cho Damon cái nhìn ít vẻ thù địch nhất vì điều đó .
Rồi khi cả hai chàng trai tiến về phía cửa dành cho lái xe của chiếc Jagurar.
“Không, không” – Matt nói – “Ngày hôm qua anh đã lái rồi và coi chuyện gì đã xảy ra kìa ! Tự bản thân anh đã nói ra điều đó còn gi – có cả đám vampire đang đuổi theo chúng ta !”
“Ý cậu đang nói đó là lỗi của tôi ?Lũ vampire bám theo cái thứ động cơ màu đỏ-như-lửa này và bằng cách nào đó đấy cũng lại là lỗi của tôi?”
Matt chỉ đơn giản là rất cứng đầu :quai hàm cậu siết chặt lại và làn da rám nắng ửng lên.
“Tôi đang nói chúng ta nên thay phiên nhau.Anh đã dùng lượt của mình rồi.”
“Tôi không nhớ chúng ta đã nói về bất cứ điều gì liên quan đến ‘theo lượt’ .”- Damon cố tình nhấn mạnh từ cuối khiến nó nghe giống một động từ hơn – “Và một khi tôi đã ngồi vào chiếc xe , tôi sẽ LÁI nó.”
Elena đăng hắng.Cả hai người chẳng ai chú ý đến cô.
“Tôi sẽ không ngồi vào chiếc xe đó nếu anh là người lái !” – Matt giận dữ đáp.
“TÔI mới là người sẽ không ngồi vào chiếc xe đó nếu CẬU là người lái !” – Damon lặp lại.
Elena đằng hắng to hơn và cuối cùng Matt đã nhớ ra sự tồn tại của cô.
“Ưm,chúng ta không thể trông đợi Elena sẽ lái suốt quãng đường từ đây đến bất kì đâu chúng ta định đến..” – cậu nói ngay trước khi cô kịp mở lời – “..trừ phi chúng ta có thể đến đó ngay trong hôm nay” – cậu thêm vào và liếc Damon với tia nhìn sắc lẹm.
Damon lắc mái đầu đen của anh – “Không.Tôi còn muốn tận hưởng cảnh hai bên đường.Và càng ít người biết nơi chúng ta sẽ đến ,chúng ta càng được an toàn hơn.Không thể nói trước điều gì được.”
Elena cảm giác như có ai đó vừa dùng một cục nước đá để chạm nhẹ vào sau gáy mình.Cái cách Damon nói những lời đó…
“Nhưng chúng biết nơi chúng ta sẽ đến,không phải sao?” – cô hỏi , lắc người để trở lại với hiện thực – “Chúng biết chúng ta muốn cứu Stefan và chúng biết Stefan đang ở đâu.”
“Đúng vậy.Chúng biết chúng ta đang cố tiến vào Vùng Đất Đen Tối.Nhưng tiến vào bằng cổng nào và khi nào ? Nếu chúng ta có thể đánh lạc hướng chúng,điều duy nhất cần lo lắng còn lại là Stefan và lũ cai ngục.”
Matt đảo mắt ngó quanh – “Có bao nhiêu cổng vào đó?”
“Hàng ngàn.Bất cứ nơi nào có luồng năng lượng huyền bí giao nhau đều có khả năng tồn tại một cổng vào.Nhưng kể từ khi người Châu Âu đuổi những người Châu Mỹ bản địa khỏi quê hương của họ , hầu hết những cánh cổng đã không còn được sử dụng hoặc giữ gìn như ngày xưa.” – Damon nhún vai.
Nhưng Elena lại đang ngứa ngáy với sự thích thú và lo lắng – “Nếu thế sao chúng ta không tìm một cổng gần đây nhất và sử dụng nó?”
“Và cùng nhau du lịch qua tất cả những nhà tù dưới lòng đất ?Coi này,em không hiểu hết mọi chuyện.Đầu tiên,chúng ta cần ANH đi cùng để đưa chúng ta qua một cánh cổng – và kể cả sau đó ,mọi chuyện cũng không trở nên dễ dàng đâu.”
“Không dễ dàng cho ai ? Cho chúng tôi hay cho anh?” – Matt trắng trợn hỏi.
Damon ném trả lại cậu một tia nhìn trống rỗng và kéo dài . “Nếu cậu muốn tự thử làm,mọi chuyện sẽ chỉ đau đớn rồi kết thúc trong chốc lát.Đối với tôi , nó sẽ khá khó chịu nhưng cũng chỉ là vấn đề thường ngày.Và nếu cậu muốn hỏi du hành vài ngày dưới đó sẽ thế nào thì—well, đến cuối cùng cậu sẽ được thấy thôi.” – Damon đáp ,kèm theo một nụ cười lạ lùng – “Và sẽ tốn hơn rất,rất nhiều thời gian so với việc đi bằng cổng chính.”
“Tại sao?” – Matt dường như...luôn luôn sẵn sàng để hỏi những câu hỏi Elena rất,rất không muốn biết câu trả lời.
“Bởi vì nơi ấy là một khu rừng nhiệt đới,nơi mà những con đỉa dài feet rơi xuống từ trên cây là thứ ít phải lo đến nhất ,đó cũng là vùng đất hoang,nơi bất kì kẻ thù nào cũng có thể đánh hơi được cậu – và TẤT CẢ đều là kẻ thù của cậu.”
Một khoảng lặng kéo dài khi Elena tập trung suy nghĩ.Damon có vẻ nghiêm túc.Rõ ràng là anh không thực sự muốn làm điều này – và chẳng mấy chuyện trên đời có thể làm phiền Damon đến thế.