Meredith đứng ngay sau Bonnie khi cô bước vào phòng Caroline.
“Tao nói , đóng cánh cửa chết tiệt đó vào !”- Caroline nói , không phải,là gầm gừ mới đúng.
Nhìn coi tiếng nói đến từ đâu là một phản xạ tự nhiên.Ngay trước khi Meredith cắt đứt dải ánh sáng mỏng manh màu bạc bằng việc đóng cửa lại,Bonnie đã trông thấy góc bàn phòng Caroline.Cái ghế thường được dựng bên cạnh đã biến mất.
Caroline đang ở dưới gầm bàn.
Có lẽ đó là một chốn lẩn trốn tốt cho một đứa bé tuổi,nhưng vì đã tuổi nên Caroline buộc phải cuộn mình theo một tư thế bất tiện để vừa với chỗ đó.Cô ta đang ngồi trên một đống gì đó trông giống những mảnh rách của quần áo.
'Những bộ quần áo tốt nhất của nó' – Bonnie ngay lập tức nghĩ thầm,suy nghĩ đó nháng lên như một ánh vàng lấp lánh chạy qua và biến mất ngay khi cánh cửa đóng lại.
Sau đó chỉ còn người bọn họ trong bóng tối.Không có chút ánh sáng nào đến từ bên trên hoặc bên dưới khe cửa nối với hành lang.
‘Bởi vì hành lang tồn tại ở một chiều thế giới khác’ - Bonnie bừa bãi liên tưởng.
“Có vấn đề gì với chút ánh sáng đó sao Caroline ?” – Meredith trầm tĩnh hỏi.Giọng cô thật bình tĩnh và thoải mái – “Bồ kêu tụi này tới thăm bồ - nhưng tụi này không thể nhìn thấy bồ.”
“Tao nói là đến và nói chuyện với tao.” – Caroline ngay lập tức chỉnh lại,y như cách cô ta nói chuyện hồi trước. Chuyện đó cũng khá là ổn. Ngoại trừ ..ngoại trừ việc giờ Bonnie có thể nghe thấy giọng cô ta dội lên từ dưới gầm bàn,cô dám cược rằng nó khang khác sao ấy,mặc dù không quá khàn như là…
‘Mày sẽ không muốn nghĩ về chuyện đó đâu.Nhất là ngay giữa cái phòng tối đen như nửa đêm này’ – tâm trí Bonnie nhắc nhở cô.
‘Không quá khàn như là tiếng gầm gừ’ – Bonnie vô phương nghĩ thầm – ‘Mày gần như có thể nói Caroline đã ư ử những câu trả lời của cô ta.”
Có tiếng động nhỏ xuất hiện mách với Bonnie rằng cô gái dưới gầm bàn đang chuyển động.Hơi thở của chính Bonnie trở nên gấp gáp.
“Nhưng chúng mình muốn thấy bồ.” – Meredith nhẹ đáp – “Và bồ biết là Bonnie sợ tối mà.Mình có thể bật cây đèn ngủ lên được không?”
Bonnie có thể cảm nhận bản thân cô run rẩy.Không ổn rồi.Không thông minh tí nào khi tỏ ra với Caroline là bạn sợ cô ta.Nhưng màn tối đặc này đang làm cô run rẩy.Cô có thể cảm nhận được căn phòng có độ nghiêng – hoặc có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Cô còn có thể nghe thấy những thứ khiến cô muốn nhẩy dựng lên.
…giống như cái tiếng 'click click' đang phát ra ngay sau lưng cô.Cái gì kêu vậy ?
“Thôi đưượơơc rồi ! Bật cái bên cạnh giường lên.” – Caroline thực sự đang gầm gừ.Và cô ta đang di chuyển về phía họ;Bonnie có thể nghe thấy tiếng lạo xạo và hơi thở ngày một gần hơn.
Đừng để cô ta đến chỗ mình trong bóng tối !
Đó là một suy nghĩ sợ hãi và không phù hợp,nhưng Bonnie không thể ngăn mình không nghĩ về nó giống như không thể ngăn mình mù quáng nghĩ rằng tứ phía là một thứ…
…một thứ cao , và ấm.
Không phải Meredith.Từ lúc biết Meredith , Bonnie chưa từng thấy cô bạn bốc lên mùi của trứng ung và mồ hôi muối.Nhưng cái thứ ấm ấm kia đang giữ lấy cả hai cánh tay đương giơ lên nửa chừng của Bonnie,và có tiếng ‘click click’ lạ lùng khẽ vang lên khi chúng siết chặt hơn.
Đôi tay không chỉ ấm,chúng nóng và ướt.Và ngón tay chọc vào da Bonnie một cách lạ lùng.
Rồi,khi ánh sáng từ một bên giường chiếu đến,chúng biến mất.Cây đèn Meredith tìm thấy tỏa ra ánh sáng màu đỏ ngọc ruby rất,rất mờ - mà cũng dễ hiểu tại sao.Lớp màn quây màu đỏ ruby bao quanh gọng của cây đèn.
“Cháy đến nơi đây” - Meredith đùa,nhưng ngay cả giọng cô cũng có vẻ run rẩy.
Caroline ngồi trước mặt họ trong ánh sáng đỏ.Trông cô ta cao hơn Bonnie hơn bao giờ hết,cao và gầy guộc,ngoại trừ phần bụng hơi phình ra.Cô ăn mặc như thường trong quần jean và áo phông thẳng thớm.Cô giấu tay đằng sau lưng vẻ tinh nghịch và nở nụ cười xấc láo,tinh quái cũ.
‘Mình muốn về nhà’-Bonnie thầm nghĩ.
Merdith đáp - “Sao?”
Caroline tiếp tục mỉm cười - “Cái gì sao?”
Meredith bắt đầu mất tự chủ - “Cô muốn gì?”
Caroline chỉ vu vơ ngó lại - “Hôm nay hai người đã tới thăm đứa bạn Isobel của các người chưa? Có nói chuyện với cô ta chưa?”
Bonnie có một thôi thúc mãnh liệt được tát vào cái nụ cười tự mãn trên mặt Caroline.Nhưng cô không làm thế.Đây chỉ là hiệu ứng do ánh đèn - cô biết thế - nhưng trông giống như ở tròng mắt của Caroline có hai đốm đỏ đang phát sáng.
“Tụi này đã tới thăm Isobel ở bệnh viện” - Meredith lạnh nhạt đáp.Sau đó,với sự giận dữ không thể nhầm lẫn trong giọng nói của mình ,cô thêm vào - “Và cô biết rất rõ rằng cô ấy chưa thể nói.Nhưng..” - chút ít hân hoan trong giọng cô - “bác sĩ nói cô ấy sẽ sớm nói được.Lưỡi của ấy sẽ lành thôi,Caroline.Có thể cô ấy sẽ bị sẹo ở những chỗ tự cứa vào cơ thể mình,nhưng cô ấy sẽ lại nói được như thường.”
Nụ cười của Caroline tan đi,để lại khuôn mặt cô ta hốc hác và đầy dữ tợn.Nhưng vì cái gì mới được? - Bonnie thắc mắc.
“Tốt hơn là cô nên đi ra ngoài” - Meredith bảo cô gái có mái tóc đồng đỏ - “Cô không thể sống trong bóng tối như th..”
“Không bao giờ” - Caroline sắc bén đáp trả - “Cho tới khi cặp sinh đôi được sinh ra”.Cô ta ngồi đó,tay vẫn giấu đằng sau và ngả lưng khiến bụng trông càng phồng lên.
“Cặp sinh đôi?”-Bonnie bắt đầu xen vào cuộc đối thoại.
“Matt Junior và Mattie.Đó là cái tên tao sẽ gọi chúng.”
Nụ cười hả hê và cái nhìn trơ tráo đã quá sức chịu đựng của Bonnie. “Mày không thể làm thế!” - cô nghe thấy chính mình hét lên.
“Hoặc tao sẽ gọi đứa bé gái là Honey.Matthew và Honey dựa theo tên cha của chúng : Matthew Honeycutt.”
“Mày không thể làm thế.” - Bonnie hét lên,giận dữ hơn - “Đặc biệt là khi Matt còn chẳng có ở đây để tự bào chữa.”
“Phải rồi,đột nhiên hắn lại bỏ chạy ,đúng không ?Cảnh sát đang nghi ngờ lí do hắn phải bỏ chạy.Đương nhiên rồi “ - Caroline hạ thấp giọng để biến nó thành một tiếng thì thầm đầy ngụ ý - “hắn không ở một mình.Elena đi cùng hắn ta.Tao tự hỏi hai người họ sẽ làm gì trong thời gian rảnh rỗi?” . Cô ta khúc khích cười như phát dại.
“Elena không phải là người duy nhất đi cùng Matt.” - Meredith đáp và giờ giọng cô trầm đầy đe dọa - “Còn có một người khác nữa.Cô có nhớ bản khế ước cô đã ký chứ ? Về chuyện sẽ không nói cho bất kì ai về Elena hay công khai sự hiện diện của cô ấy?”