Bị vây quanh bởi những người lớn tuổi và cảnh sát, Elena đang chờ cơ hội để trốn khỏi chỗ này. Cô biết rằng Matt đã cảnh báo cho Stefan kịp thời – khuôn mặt cậu ấy nói lên điều đó – nhưng cậu ấy không đủ gần gũi để nói với cô. Cuối cùng, với tất cả sự bình tĩnh đang dần quay lại, cô tách mình ra khỏi những người xung quanh để hướng về phía Matt.
“Stefan đã ra khỏi đây an toàn” anh nói, mắt vẫn quan sát những người kia. “Nhưng cậu ấy bảo anh chăm sóc em , và anh muốn em ở yên tại đây.”
“Chăm sóc em ư?” Sự hoảng hốt và nghi ngờ vụt qua Elena. Sau đó, gần như thì thầm, cô trả lời “Em hiểu rồi.” Đắn đo trong giây lát cô nói tiếp một cách thật cẩn thận. “Matt, em cần đi rửa tay. Bonnie làm dính máu lên em. Đợi ở đây nhé, em sẽ quay lại ngay.”
Cậu ấy định nói gì đó để phản đối nhưng cô đã kịp bỏ đi rồi. Cô lấy vết máu trên tay như một lời giải thích khi tới chỗ cánh cửa phòng thay đồ của nữ, và người giáo viên đang đứng ở đó đã để cô đi qua. Nhưng không dừng lại ở phòng thay đồ, cô tiến đến cánh cửa phía xa rồi khuất dần vào trong phần tăm tối của ngôi trường. Và từ đây, là chìm vào màn đêm.
Zuccone! (đần độn – tiếng Ý) Stefan nghĩ, vồ lấy tủ sách rồi quăng nó đi, quẳng cả cái tủ lên cao. Ngu ngốc! Thật mù quáng, đồ đần độn đáng nguyền rủa. Làm sao mà anh có thể ấu trĩ đến như vậy?
Tìm một nơi để ở với họ ở đây ư? Được chấp nhận như một người trong số họ ư? Anh hẳn phải điên khi đã nghĩ điều đó có thể thực hiện được.
Chụp một trong những cái rương nặng nhất anh ném nó bay qua căn phòng, nơi nó vỡ loảng xoảng khi va vào bức tường ở phía xa, làm tan tành cả một cái cửa sổ. Ngu ngốc, ngu ngốc. Ai đang theo đuôi anh? Tất cả mọi người. Matt đã nói điều đó. “Có một vụ tấn công khác… Họ nghĩ cậu đã làm.”
À, một khi mọi chuyện trông như một thứ man rợ, những con người nhỏ nhen cùng với sự sợ hãi về một thứ mà họ không biết, đã đúng. Còn cách nào khác để mày giải thích chuyện đã xảy ra chứ? Anh rơi vào một sự yếu đuối, một mớ bòng bong xoáy lòng vòng; và rồi bóng tối bao trùm lấy anh. Khi anh thức dậy Matt sẽ nói với anh rằng một người nào đó đã bị cướp, hoặc bị cưỡng bức. Lần này không chỉ là cướp máu của anh ta, mà là cả mạng sống của anh ta. Làm thế nào người ta có thể giải thích được ngoài việc anh, Stefan, là kẻ giết người?
Tên sát nhân chính là anh. Qủy dữ. Một sinh vật được sinh ra trong bóng tối, số phận định sẵn phải sống, đi săn và ẩn náu khỏi nơi này mãi mãi. Tốt thôi, thế thì tại sao lại không giết người? Tại sao lại không đáp ứng nhu cầu tự nhiên của mình? Từ lúc anh biết không thể thay đổi được điều gì, anh đã dốc hết sức để thích nghi với nó. Anh có thể thả cho phần đen tối của mình ra để chống lại cái thị trấn này, nơi căm ghét anh và giờ đây đang lùng sục anh.
Nhưng trước tiên…, anh khát. Những mạch máu của anh bỏng rát như tấm lưới kim loại bị nung. Anh cần phải ăn… sớm thôi… ngay bây giờ.
Nhà trọ tối om. Elena gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời. Nhưng vẫn không mưa.
Sau ba lần gõ cửa, cô thử mở, và cánh cửa bật ra. Bên trong căn nhà tĩnh lặng và tối đen như mực. Cô mò mẫm để leo lên cầu thang. Tầng thứ hai cũng tối đen, cô bị vấp trong khi cố gắng tìm phòng ngủ ở tầng thứ ba. Một đốm sáng mỏng manh lập lòe ở bậc thang trên cùng, cô lao về hướng đó, cảm thấy như bị đàn áp bởi những bức tường, giống như chúng đang khóa cô lại từ hai bên.
Ánh sáng đến từ khe dưới của cánh cửa bị đóng. Elena gõ một cách nhẹ nhàng. “Stefan” cô thì thầm. Sau đó gọi lớn hơn một chút “Stefan, là em đây.”
Không có tiếng trả lời. Cô nắm lấy nắm đấm cửa, đẩy cánh cửa mở ra rồi quan sát chăm chú bên trong. “Stefan…”
Dường như cô đang nói với một căn phòng trống.
Bên trong hỗn độn như nó nằm trên đường đi của một cơn bão hung tợn vừa mới quét qua. Những cái rương với những cái miệng há hốc nằm chỏng chơ ở các góc phòng, đồ đạc bên trong rơi vương vãi trên sàn nhà. Tất cả đều là tài sản của Stefan, là những thứ anh giữ gìn một cách cẩn thận như những tặng phẩm quý giá, giờ nằm rải rác trên sàn như đồ bỏ đi.
Nỗi sợ hãi quét qua Elena. Nét điên cuồng và bạo lực trong khung cảnh vừa rồi dần hiện lên, chúng làm cô thấy choáng váng. Tyler đã nói có ai đó liên quan tới những chuyện này.
Mình không quan tâm, cô nghĩ, sự tức giận trào lên đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng cô. Dù sao đi nữa mình cũng không quan tâm, Stefan; em vẫn muốn gặp anh. Nhưng anh đang ở đâu?
Cánh cửa trên trần nhà đã mở, và khí lạnh tràn vào trong phòng. Ồ, Elena nghĩ, và cô thoáng rùng mình sợ hãi. Trần nhà quá cao…
Cô chưa từng trèo thang lên cửa thông hơi, và bộ váy dài làm cô thấy vướng víu. Elena trèo qua cánh cửa thật chậm, quỳ trên nóc nhà và từ từ đứng lên. Cô nhìn thấy một bóng đen ở góc, và nhanh chóng bám theo.
“Stefan, em phải đến…” cô bắt đầu, và ngừng lại ngay tức thì, ánh chớp chói lòa trên bầu trời xua đi bóng đêm đang phủ lên hình thể đó. Và sau đó tất cả những nỗi nghi ngờ, nỗi sợ hãi và ác mộng mà cô cảm thấy đã trở thành sự thật. Có tiếng thét nơi xa xôi nào đó, vang vọng…
Chúa ơi, không…….. Trí óc cô muốn phủ nhận những gì mắt cô đã nhìn thấy. Không… Không… Cô không muốn nhìn thấy nó, cô không muốn tin…
Nhưng cô không thể dừng lại. Ngay cả khi có thể nhắm chặt mắt, mọi chi tiết trong khung cảnh vừa rồi đã khắc sâu vào tâm trí cô. Hệt như ánh chớp vừa rồi đã in vào tiềm thức cô mãi mãi.
Stefan. Stefan, đẹp đẽ và thanh lịch, trong chiếc áo khoác dạ cổ dựng. Stefan, với mái tóc đen như những đám mây vần vũ bên trên anh. Stefan xuất hiện trong ánh chớp, ở nửa góc tường phía trước cô, thân thể toát lên đầy vẻ thú tính, với tiếng gầm gừ trên khuôn mặt ác thú đang điên cuồng.
Và máu. Cái miệng ngạo mạn, đầy khiêu khích và gợi tình dính đầy máu. Nó tương phản một cách rùng rợn với nước da xanh xao, tương phản cả với những cái răng nhe ra sắc nhọn, trắng nhợt. Trong tay anh là cái xác mềm oặt của con chim bồ câu, trắng như những cái răng, đôi cánh xòe rộng. Một con khác nằm trên mặt đất dưới chân anh, trông giống như một cái khăn tay nhàu nát bị vứt bỏ.
“Chúa ơi, không,” Elena khẽ rên. Cô vội bước sau tiếng rên, cố lùi lại thật xa, cho đến lúc này cô mới nhận thức được hành động của mình. Trí óc cô không đủ đối phó với nỗi khiếp sợ này; suy nghĩ cô rối lên trong cơn hoảng lọan, như con chuột cố gắng thoát khỏi cái bẫy. Cô không muốn tin điều đó, không muốn tin. Thân thể cô căng lên không thể chịu nổi, trái tim như muốn vỡ ra, đầu óc cô quay cuồng…
“Chúa ơi, không….”
“Elena!” Khủng khiếp hơn bất cứ điều gì khác, Stefan bằng ánh mắt man dại đang nhìn vào nét mặt choáng váng và đầy tuyệt vọng của cô “Elena, làm ơn. Xin em, đừng…”
“Chú ơi, không!” tiếng thét quằn quại thoát ra từ cổ họng. Cô lùi lại, trượt chân, khi anh lao đến gần cô. “Không!”
“Elena, làm ơn… cẩn thận….” Thứ khủng khiếp đó, thứ trên khuôn mặt của Stefan, tiến dần đến sau cô, đôi mắt xanh cháy bỏng. Cô giật lùi lại theo mỗi bước chân anh, bàn tay anh chìa ra. Thật lâu, những ngón tay dài và mảnh đã vuốt tóc cô thật nhẹ nhàng…
“Đừng chạm vào tôi!” cô nức nở khóc. Và sau đó cô thét lên, cú ngã của cô khiến cô tì lưng lên rào thép của cái cửa sổ. Đó là những đoạn thép đã tồn tại hơn một thế kỷ rưỡi, và chỗ này đã han gỉ gần hết. Sức nặng của Elena đè lên nó, cô bỗng cảm thấy nó biến mất. Cô nghe thấy tiếng gãy của sắt và gỗ pha trộn với tiếng thét của chính mình. Không có gì phía dưới cô, không có gì nắm giữ cô, và cô rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, cô nhìn thấy những đám mây tía cuồn cuộn, sự tăm tối của ngôi nhà đổ ụp vào cô. Dường như không có đủ thời gian cho cô nhìn rõ chúng, và thấy rằng mình đang hét lên trong nỗi sợ hãi cùng cực, cô rơi xuống, rơi…
Thế nhưng sự va đập khủng khiếp đó đã không đến. Đột nhiên có cánh tay ôm lấy cô, đỡ lấy thân hình cô trong không trung. Có tiếng chạm đất trầm đục và vòng tay siết lại, sức nặng trở về với cơ thể cô như tiếp lấy cú chạm đất. Tất cả yên lặng.
Cô giữ mình nằm im trong vòng tay đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cố tin vào điều không thể tin như vừa rồi. Cô đã rơi qua ba tầng nhà và vẫn còn sống. Elena đang đứng trên vườn sau của ngôi nhà, trong sự im lặng giữa những tiếng nổ vang vọng của sấm chớp, tại nơi đáng lẽ đã xuất hiện thân thể nát nhừ của cô.
Chậm rãi, Elena hướng ánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đã cứu sống cô. Stefan.
Đêm nay đã có quá nhiều sự khiếp sợ cùng những tai họa. Cô không thể chống chọi lâu hơn nữa. Cô chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
Trong mắt anh đầy nét buồn bã. Đôi mắt từng ánh lên màu xanh băng giá bây giờ đen tối và trống rỗng, vô vọng. Giống như cô đã từng trông thấy vào đêm đầu tiên trong phòng anh, chỉ có điều bây giờ tồi tệ hơn thế. Đôi mắt ấy chất chứa nỗi căm hờn bản thân mình cùng đau khổ, và sự đau khổ. Cô không thể chịu đựng nổi.
“Stefan,” cô thầm thì, cảm thấy nỗi buồn len lỏi vào tâm hồn. Cô vẫn có thể nhìn thấy nét máu mỏng còn lại trên môi anh, nhưng bây giờ nó làm cho cô run lên vì thương hại và nỗi khiếp sợ bản năng. Quá cô độc, xa lạ và cô độc…
“Ôi, Stefan,” cô thở nhẹ.
Không có câu trả lời trong đôi mắt lạc thần và trống rỗng. “Đi nào,” anh nói nhẹ nhàng, và dẫn cô trở lại ngôi nhà.
Stefan cảm thấy sự tủi hổ trào lên trong anh như khi họ tới tầng ba và sự tàn phá trong phòng anh. Elena, cũng như mọi người, thấy rằng đúng là không thể chịu đựng nổi. Nhưng rồi, gần như cũng đã hợp lý khi cô nhìn thấy anh thực sự như là ai, anh có thể làm gì.
Cô đi một cách chậm chạp, mơ hồ đến phía giường và ngồi xuống. Rồi cô nhìn anh, đôi mắt tăm tối của cô chạm mắt anh. “Hãy nói với em,” là tất cả những gì cô nói.
Anh cười nhạt, không hề vui, và nhìn thấy sự ngập ngừng của cô. Nó khiến anh càng căm ghét chính mình. “Em muốn biết những gì?” anh hỏi. Anh dẫm một chân lên nắp của chiếc hòm bị đổ và nhìn cô ngang ngược, ra dấu thoải mái. “Ai đã làm việc này? Là anh.”
“Anh rất mạnh,” cô nói, mắt hướng vào cái hòm lật nghiêng. Ánh mắt cô chầm chậm lướt qua, và cô dần nhớ lại những gì đã xảy ra trên nóc nhà. “Và nhanh nữa.”
“Mạnh hơn con người,” anh nói, nhấn giọng một cách cố tình vào từ cuối cùng. Tại sao cô không co rúm lại trước anh, tại sao không nhìn anh với ánh mắt khinh miệt như trước? Anh không ngại bất cứ điều gì cô đang dần nghĩ tới. “Phản xạ của anh nhanh hơn, thể chất cường tráng hơn. Bắt buộc như thế. Vì anh là một kẻ đi săn” anh gằn giọng.
Có điều gì đó trong mắt cô làm anh nhớ lại cô đã ngắt lời anh như thế nào. Anh lau khóe miệng bằng mu bàn tay, và thật nhanh nhấc lên một cốc nước còn nguyên vẹn ở đầu giường. Anh có thể cảm nhận ánh mắt của cô chiếu vào anh khi anh uống nước và lau miệng lần nữa. Cuối cùng, anh cũng thấy sợ điều mà cô đang nghĩ đến.
“Anh có thể ăn và uống… những thứ khác,” cô nói.
“Anh không cần phải thế,” anh nói chậm rãi, vẻ mệt mỏi và thờ ơ. “Anh không hề cần những thứ khác” Đột nhiên anh chạy vòng quanh và cảm thấy sức nặng trào dâng trong mình lần nữa. “Em nói anh rất nhanh… nhưng không chỉ có vậy. Elena, em đã bao giờ nghe thấy câu ‘tốc độ và cái chết’ chưa? Tốc độ có nghĩa là sống; ý nói đến những ai đang sống. Anh chính là nửa còn lại.”
Anh có thể thấy cô đang run lên. Nhưng giọng nói của cô vẫn điềm tĩnh, và đôi mắt thì không rời anh. “Nói với em đi,” cô nhắc lại. “Stefan, em có quyền được biết.”
Anh biết cô nói đúng. Và đúng ngay từ khi cô đã nói ra chúng. “Đúng, anh cho rằng em đúng,” anh nói, và giọng nói của anh trở nên mệt mỏi và khó nhọc. Anh nhìn ra cái cửa sổ đã vỡ trong vài giây rồi quay lại nhìn cô, nói dứt khoát. “Anh sinh ra vào cuối thế kỷ . Em có tin không?”
Cô nhìn vào những vật được được anh quăng lên từ ngăn kéo tủ bằng một cú hất tay mạnh mẽ. Đồng vàng, cái cốc mã não và con dao găm…. “Vâng,” cô nói nhẹ nhàng. “Vâng, em tin.”
“Em muốn biết gì nữa? Làm sao mà anh trở thành như thế này à?” Khi cô gật đầu, anh lại quay về hướng cửa sổ. Làm thế nào để nói ra đây? Anh, người đã tránh những câu hỏi quá lâu, kẻ đã thông thạo trong những việc dối trá và che đậy.
Chỉ còn một cách, nói ra hết sự thật, không giấu diếm cô điều gì. Đem hết vào tâm hồn cô, điều mà anh chưa bao giờ đòi hỏi từ một người khác.
Và anh muốn điều đó. Kể cả vào phút cuối cô trở mặt với anh, anh vẫn muốn để Elena thấy anh là người như thế nào.
Và rồi, nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, những tia sáng lóe lên dọc ngang bầu trời, anh bắt đầu nói.
Anh chậm rãi lựa chọn từng từ rồi nói một cách bình thản và đều đều không chút cảm xúc. Anh kể chuyện về cha anh, người đàn ông Phục Hưng cứng rắn, về thế giới của anh ở Florence và về những điền trang thôn dã của họ. Anh kể với cô về những nghiên cứu và cả những hoài bão của mình. Kể về người anh của anh, người quá khác biệt so với anh, và cả cảm xúc tồi tệ xen giữa họ.
“Anh không biết từ lúc nào Damon bắt đầu căm ghét anh” anh nói. “Luôn luôn là như vậy, từ lúc anh có thể nhớ được. Có lẽ là bởi mẹ anh đã không thể bình phục sau khi sinh ra anh. Bà đã mất vài năm sau đó. Damon yêu bà rất nhiều, và anh lúc nào cũng có cảm giác anh ấy cho rằng lỗi là ở anh.” Anh dừng lại rồi nuốt một cách khô khan. “Sau đó xuất hiện một cô gái.”
“Người em làm anh nhớ đến phải không?” Elena hỏi một cách dịu dàng. Anh gật đầu “Là cô gái ấy.” Một cách do dự, cô hỏi “người đã trao cho anh chiếc nhẫn?”
Anh thoáng nhìn xuống chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, rồi nhìn vào đôi mắt cô. Sau đó, thật chậm, anh tháo chiếc nhẫn mà anh đã lồng vào sợi dây chuyền bên dưới chiếc áo và nhìn vào nó.
“Phải. Đây là nhẫn của cô ấy” anh trả lời. “Nếu không có bùa, bọn anh sẽ chết dưới ánh nắng mặt trời như bị thiêu trong lửa.”
“Sau đó cô ấy… giống như anh?.”
“Cô ấy khiến anh trở nên như bây giờ.” Thoáng ngập ngừng, anh kể cho cô nghe về Katherine. Về vẻ đẹp và sự dịu ngọt của Katherine. Và cả về Damon nữa.
“Cô ấy quá dịu dàng, lúc nào cũng ngập tràn cảm xúc” cuối cùng giọng anh trở nên đau đớn “Cô ấy đối xử như vậy với tất cả mọi người, kể cả với anh của anh. Nhưng rồi bọn anh nói cô ấy phải chọn một giữa hai người. Và cô ấy… đã đến với anh.”
Ký ức về cái đêm đó, về sự ngọt ngào và cả nỗi kinh hoàng bỗng cuồn cuộn quay trở lại. Cô ấy đã đến với anh. Và anh đã thực sự hạnh phúc, đắm chìm trong cả nỗi lo sợ và niềm hân hoan. Anh cố gắng nói với Elena về điều đó, cố diễn đạt thành lời. Tất cả những gì anh trải qua đêm đó quá đỗi hạnh phúc, cho đến sáng hôm sau, khi anh thức dậy và cô ấy đã bỏ đi, anh vẫn đang ở tột cùng của sự vui sướng…
Nó như thể là một giấc mơ, nhưng hai vết thương nhỏ trên cổ anh lại là hiện thực. Anh rất ngạc nhiên khi thấy rằng chúng không hề đau đớn và dường như một phần đã lành hẳn. Chúng được che đi bởi cái cổ cao của áo anh.
Máu của cô ấy giờ đây đang bốc cháy trong mạch máu anh, anh nghĩ, và những từ đó làm trái tim anh đập cuồng loạn. Cô ấy đã trao cho anh tất cả sức mạnh của mình, cô ấy đã chọn anh.
Anh đã mỉm cười với Damon khi họ gặp nhau ở nơi giao ước vào tối hôm đó. Damon biến mất cả ngày, nhưng anh ta lại xuất hiện ở khu vườn tráng lệ đúng giờ một cách chính xác, và đang đứng uể oải trước một cái cây, chỉnh lại cổ tay áo của mình. Katherine đến muộn.
“Có lẽ cô ấy bị mệt,” Stefan gợi ý, ngắm nhìn bầu trời đỏ sẫm tan dần vào màu xanh của nửa đêm sâu thẳm. Anh cố giữ sự tự mãn ẩn sâu trong giọng nói của mình. “Có lẽ cô ấy cần thêm thời gian để nghỉ ngơi hơn thường lệ.”
Damon liếc anh bằng một cái nhìn sắc lẻm, đôi mắt màu đêm của anh ta nhìn xuyên qua mái tóc đen buông xõa. “Có thể,” anh ta nói bằng một âm điệu cao vút, như thể đó chỉ là những lời mở màn.
Nhưng sau đó họ nghe thấy một tiếng động nhẹ bước trên con đường mòn, và Katherine xuất hiện giữa những bức tường bao quanh. Cô mặc chiếc áo tôga (áo choàng của người La Mã) màu trắng của mình, tuyệt đẹp như một thiên thần. Cô mỉm cười với cả hai bọn họ. Stefan cười lại một cách tao nhã, ánh mắt lấp lánh điều bí mật chỉ của riêng hai người. Rồi anh chờ đợi.
“Hai anh đã yêu cầu em lựa chọn.” Cô nói, nhìn trước tiên vào anh và sau đó là anh trai anh. “Và bây giờ sẽ là giờ phút em đưa ra sự lựa chọn của mình, em sẽ nói với hai người quyết định của em.”
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, với một chiếc nhẫn đeo trên đó, và Stefan nhìn thấy viên đá, nhận thấy nó có màu xanh thẳm như bầu trời đêm vậy. Nó như một phần của màn đêm mà Katherine luôn mang theo bên mình.
“Hai anh đã thấy chiếc nhẫn này” cô nói một cách từ tốn. “Và bây giờ anh biết nếu thiếu nó em sẽ chết. Không dễ làm ra những chiếc bùa đó, nhưng may mắn là cô gái Gudren rất thông minh. Và có rất nhiều thợ bạc tại Florence .”
Stefan nghe cô nói một cách vô thức, nhưng khi cô quay lại anh mỉm cười, ánh mắt khích lệ.
“Và thế là,” cô nói, nhìn thẳng vào mắt anh. “Em có một món quà cho anh.” Cô cầm lấy bàn tay anh và đặt một vật vào đó. Anh nhìn xuống, thấy rằng đó là một chiếc nhẫn cùng kiểu với chiếc nhẫn cô đang đeo, nhưng to và nặng hơn, và bằng bạc thay cho vàng.
“Anh không cần đến nó để chống lại ánh mặt trời,” cô nói nhẹ nhàng và mỉm cười. “Nhưng anh sẽ cần đến nó sớm thôi.”
Hãnh diện và sung sướng vô cùng khiến anh im lặng. Anh nắm lấy bàn tay cô và hôn lên đó, trong lòng ngập tràn ước muốn được ôm chặt lấy cô ngay bây giờ, kể cả trước mặt Damon. Nhưng Katherine đã quay người lại.
“Và đây là dành cho anh,” cô nói, và Stefan nghĩ rằng đôi tai của anh đã phản lại anh, chắc chắn sự ấm áp, yêu thương trong giọng nói của Katherine không thể dành cho anh trai của Stefan, “cũng dành cho anh nữa. Anh sẽ sớm cần đến nó.”
Đôi mắt của Stefan cũng đã phản bội anh rồi. Chúng đã mang lại cho anh những điều không thể đúng, không phải như vậy. Trong tay của Damon, Katherine cũng đặt vào một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn của anh.
Tiếp theo là sự im lặng tuyệt đối, hệt như khi thế giới này ngừng lại.
“Katherine…” Stefan chỉ có thể gắng gượng nói được vài chữ. “Sao em có thể đưa cho anh ta? Sau những gì chúng ta đã chia sẻ…”
“Mày đã chia sẻ những gì?” Giọng nói của Damon như cánh quạt gió vỡ vụn, và anh ta làm cho Stefan nổi giận. “Tối hôm qua cô ấy đã đến với tao. Sự lựa chọn đã được thực hiện.” Và Damon kéo cổ áo xuống, có vết cắn nhỏ nơi cổ. Stefan nhìn chằm chằm vào đó, cố hãm lại cảm giác ghê tởm. Chúng giống hệt như hai vết cắn trên cổ anh.
Anh lắc lắc đầu một cách hoang mang. “Nhưng, Katherine… đó không phải là một giấc mơ. Em đã đến với anh…”
“Em đã đến với cả hai người.” Giọng nói của Katherine nhẹ nhàng, thậm chí là hài lòng, mắt cô bình thản. Cô mỉm cười với Damon và sau đó là Stefan. “Nó làm em yếu đi, nhưng em rất hài lòng. Các anh không thấy sao?” cô tiếp tục trong khi họ nhìn chằm chằm vào cô, quá bất ngờ đến nỗi không thốt ra được lời nào. “Đây là lựa chọn của em! Em yêu cả hai người, và em sẽ không từ bỏ ai cả. Và từ bây giờ người chúng ta sẽ ở bên nhau, và rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc…” Stefan tức tối.
“Đúng, hạnh phúc! Ba người chúng ta sẽ trở thành bạn tốt, những người bạn vui vẻ, mãi mãi….” Giọng nói của cô tràn lên niềm hưng phấn, và những tia sáng tinh nghịch trẻ con ánh lên trong mắt cô. “Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ ốm đau, không bao giờ già đi cho đến tận cùng thời gian! Đây là sự lựa chọn của em.”
“Hạnh phúc… với nó ư?” Giọng nói của Damon run lên đầy giận dữ, và Stefan thấy người anh chuẩn mực đang trắng bệch trong cơn thịnh nộ. “Với cái thằng đang đứng giữa chúng ta, một chuẩn mực tầm thường về đức hạnh ấy hả? Tôi không thể nhìn nổi nó nữa. Cầu Chúa đừng bao giờ để tôi nhìn thấy nó, đừng bao giờ nghe thấy giọng nói của nó!”
“Tôi cũng ước giống như anh vậy, anh trai” Stefan gầm lên, trái tim anh muốn xé rách lồng ngực. Đây là sai lầm của Damon; Damon đã đầu độc tâm trí của Katherine làm cho cô không thể nhận ra cô đang làm những gì. “Và tôi chỉ cần nửa tâm trí để xác nhận điều đó,” anh nói một cách độc ác.
Damon không thể không nhận ra hàm ý đó. “Cầm kiếm lên, nếu mày có thể chiến đấu,” anh ta lùi lại, ánh mắt tăm tối đầy đe dọa.
“Damon, Stefan, xin đừng! Không!” Katherine khóc, lao mình vào giữa hai người, ôm chặt lấy cánh tay của Stefan. Cô nhìn từ người này sang người kia, đôi mắt xanh ướt đẫm những giọt nước mắt . “Hãy nghĩ lại những điều hai người vừa nói đi. Hai người là anh em.”
“Không phải lỗi của anh” Damon nghiến răng, gầm lên như một lời nguyền rủa.
“Nhưng hai anh không thể bình tĩnh lại sao? Vì em, Damon… Stefan? Làm ơn.”
Một phần trong Stefan muốn tan chảy trước cái nhìn và những giọt nước mắt khẩn cầu của cô. Nhưng sự ghen tị và lòng kiêu hãnh bị tổn thương là quá lớn, và anh biết anh cần cứng rắn và kiên định, giống như Damon.
“Không,” anh nói. “Không thể. Chỉ một người thôi, Katherine. Anh sẽ không bao giờ chia sẻ em với anh ta.”
Bàn tay Kathrine tuột khỏi cánh tay anh, và những giọt nước mắt rơi lã chã lên chiếc áo choàng trắng. Cô cố giữ hơi thở trong tiếng khóc thổn thức. Rồi sau đó cô kéo vạt váy và quay đầu bỏ chạy trong khi vẫn còn nức nở.
“Và Damon đã cầm lấy chiếc nhẫn cô ấy trao cho anh ta và đeo lên tay mình.” Stefan nói, giọng khàn đi bởi những gì đã kể và cả cảm xúc. “Rồi anh ta nói với anh, ‘Tao sẽ có được cô ấy, em trai ạ’ sau đó anh ta bỏ đi.” Anh quay lại, ánh mắt lấp lánh như thể vừa ra khỏi đêm đen để trở về với ánh sáng, và nhìn Elena.
Cô vẫn ngồi yên lặng trên chiếc giường, nhìn anh bằng cặp mắt y hệt như của Katherine. Nhất là lúc này, khi họ đã được lấp đầy bởi cả nỗi buồn và sự kinh hoàng. Nhưng cô đã không bỏ chạy. Cô nói với anh.
“Và… chuyện gì xảy ra sau đó?”
Bàn tay Stefan ngay lập tức nghiến chặt lại, anh như bị giật mạnh khỏi cái cửa sổ. Không phải kí ức đó. Anh không thể chịu nổi nó chứ đừng nói đến việc anh cố gắng để nói nó ra. Làm sao anh có thể làm điều đó? Làm sao anh có thể đẩy Elena ngã vào nơi tăm tối ấy và cho cô ấy thấy những gì khủng khiếp đang bị che dấu ở đó?
“Không” anh trả lời “Anh không thể. Anh không thể.”
“Anh phải nói với em” cô nói một cách nhẹ nhàng “Stefan, đó chẳng phải là phần cuối của câu chuyện sao? Đó là tất cả những gì đằng sau những bức tường của anh, là những gì anh sợ để cho em trông thấy. Nhưng anh phải để em nhìn nó. Ôi Stefan, anh không thể dừng lại bây giờ được.”
Anh có thể cảm thấy nỗi ghê sợ đang chạm vào anh, nó há miệng chờ anh sập bẫy một cách rõ ràng, cảm giác rõ ràng như cái ngày từ xa xưa đó. Cái ngày mà nó kết thúc cũng là cái lúc mà nó lại bắt đầu.
Anh cảm thấy bàn tay mình được nắm lấy, và khi anh nhìn, anh thấy những ngón tay Elena đang siết chặt lấy nó, trao cho anh sự ấm áp, trao cho anh sức mạnh. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh “Hãy nói với em.”
“Em muốn biết cái gì đã xảy ra, điều gì đã đến với Katherine phải không?” Anh thầm thì. Cô gật đầu, đôi mắt cô mờ đi nhưng vẫn vững vàng. “Anh sẽ kể với em những gì xảy ra sau đó. Cô ấy đã chết vào ngày tiếp theo. Anh trai anh, Damon và anh, bọn anh đã giết cô ấy.”