Ngày tháng Chín
Nhật ký thân yêu,
Mình xin lỗi vì đã lâu rồi mình không viết gì, và mình thật sự không thể giải thích tại sao mình không viết—ngoại trừ việc có quá nhiều việc mà mình cảm thấy thật khiếp đảm khi nói đến, thậm chí là viết vào nhật ký.
Đầu tiên, chuyện kinh khủng nhất đã xảy ra. Vào cái ngày mà Bonnie, Meredith và mình ở nghĩa trang, một người đàn ông già đã bị tấn công ở đó, và gần như bị giết chết. Cảnh sát vẫn chưa tìm ra kẻ đã làm việc đó. Mọi người nghĩ rằng ông già ấy bị điên, bởi vì khi ông ấy tỉnh dậy, ông ấy bắt đầu gầm rú về “những con mắt trong bóng tối” và những cây sồi và những thứ khác nữa. Nhưng mình nhớ đến những gì đã xảy ra với bọn mình ngày hôm đó, và mình thấy băn khoăn. Nó làm mình sợ hãi.
Mọi người đều thấy sợ hãi một lúc, và tất cả các đứa trẻ đều ở trong nhà sau khi trời tối hoặc là đi chơi theo nhóm. Nhưng từ đó đến giờ là ba tuần rồi, và không có cuộc tấn công nào nữa, nên sự náo động cũng dần lắng xuống. Dì Judith nói chắc hẳn là do một gã lang thang nào đó khác làm việc đó. Bố của Tyler Smallwood thậm chí cho rằng ông già đó đã tự làm mình bị thương—mặc dù mình cũng muốn thấy ai đó tự cắn vào cổ họng ông ta.
Nhưng mình hầu như bận rộn với kế hoạch B. Đến khi nó bắt đầu, nó sẽ tiến triển tốt thôi. Mình vừa nhận được vài lá thư và một bó hoa hồng đỏ thắm từ “Jean-Claude” (chú của Meredith là người bán hoa), và mọi người có vẻ như là đã quên mất mình từng thích Stefan. Nên vị trí xã hội của mình được bảo đảm. Thậm chí cả Caroline cũng không gây bất kỳ rắc rối nào.
Sự thật thì, mình không biết Caroline làm gì trong những ngày này, và mình cũng không quan tâm. Mình không bao giờ gặp cô ta vào giờ ăn trưa hay sau giờ học nữa; có vẻ như cô ta đã bị đám bạn cũ kéo đi rồi.
Ngay bây giờ chỉ có một thứ duy nhất mà mình quan tâm thôi. Stefan.
Thậm chí cả Bonnie và Meredith cũng không nhận ra là anh ấy quan trọng với mình đến mức nào. Mình sợ phải nói với họ; mình sợ họ nghĩ là mình bị điên rồi. Khi ở trường, mình đeo một cái mặt nạ điềm tĩnh và tự chủ, nhưng bên trong thì—ờ, mỗi ngày mỗi tệ hơn.
Dì Judith bắt đầu lo lắng về mình. Dì nói trong những ngày này mình không ăn uống đủ gì cả, và dì đã đúng. Mình không thể tỏ ra tập trung khi ở lớp học, hay thậm chí bất cứ thứ gì buồn cười như hội những Ngôi nhà bị ám. Mình không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ anh ta. Và mình thậm chí cũng không biết là tại sao.
Anh ta không nói chuyện với mình kể từ cái buổi chiều kinh khủng đó. Nhưng mình sẽ kể một chuyện lạ lắm. Ở lớp Lịch sử hồi tuần trước, khi mình liếc lên và bắt gặp anh ta đang nhìn mình. Bọn mình ngồi cách nhau vài ghế, và anh ta hoàn toàn quay về một phía của cái bàn, chỉ nhìn thôi. Vào khoảnh khắc đó, mình cảm thấy gần như hoảng sợ, và tim mình bắt đầu đập thình thịch, và bọn mình nhìn chằm chằm nhau—rồi anh ta nhìn đi chỗ khác. Nhưng từ đó nó lại xảy ra thêm lần nữa và mỗi lần như thế mình cảm thấy mắt anh ta nhìn mình trước khi mình thấy chúng. Đó là giờ Văn. Mình biết đó không phải là sự tưởng tượng của mình.
Anh ta không giống bất cứ anh chàng nào mà mình từng biết.
Anh ta có vẻ quá cô lập, quá đơn độc. Mặc dù đó là sự lựa chọn của anh ta. Anh ta đã có vị trí khá tốt trong đội bóng bầu dục, nhưng anh ta không đi với bất cứ ai trong đội cả, có lẽ là trừ Matt thôi. Matt là người duy nhất anh ta nói chuyện. Anh ta cũng không đi với bất kỳ cô gái nào, đó là mình thấy vậy, nên có lẽ mấy lời đồn mơ hồ cũng có ích đó chứ. Nhưng nó giống như anh ta lảng tránh mọi người nhiều hơn là họ tránh anh ta. Anh ta biến mất giữa những tiết học và sau buổi tập bóng, và mình chưa từng một lần thấy anh ta trong nhà ăn. Anh ta cũng chưa từng mời ai đến phòng của anh ta ở ngôi nhà lán vát gỗ. Anh cũng không bao giờ đến quán cà phê sau giờ học.
Vậy nên làm sao mà mình bắt lấy anh ta ở nơi nào đó mà anh ta không thể trốn khỏi mình? Đó chính là vấn đề thật sự đối với Kế hoạch B. Bonnie nói, “Sao không mắc kẹt trong một cơn bão sấm với anh ta, vậy các cậu phải nằm rút lại với nhau để duy trì hơi ấm của cơ thể?” Và Meredith thì gợi ý là xe mình có thể hư ngay trước ngôi nhà lót ván đó. Nhưng không có ý kiến nào trong số đó thực tế cả, và mình đang điên lên cố tìm thứ gì đó khá hơn.
Mỗi ngày mỗi tệ hơn với mình. Mình có cảm giác mình giống như một cái đồng hồ hay thứ gì đó, lên dây càng ngày càng căng hơn. Nếu mình không tìm ra việc gì đó để làm sớm, thì mình sẽ…
Mình đã muốn ghi là “chết.”
Giải pháp đến với cô khá là đột ngột và đơn giản.
Cô cảm thấy có lỗi với Matt; cô biết cậu ấy bị tổn thương bởi cái tin đồn Jean-Claude. Cậu ấy hầu như không nói chuyện với cô kể thì khi chuyện đổ vỡ, thường thì chỉ đi ngang qua cô với một cái gật đầu nhanh. Và khi cô chạy về phía cậu ấy trên hành lang trống bên ngoài Creative Writing, cậu đã không nhìn thấy cô.
“Matt…” cô bắt đầu. Cô muốn nói với cậu ấy rằng đó không phải là sự thật, rằng cô sẽ không bắt đầu gặp gỡ một anh chàng nào khác mà không nói với cậu ấy trước. Cô muốn nói với cậu ấy rằng cô không bao giờ có ý làm cậu tổn thương, và giờ đây cô cảm thấy kinh khủng. Nhưng cô không biết nên bắt đầu như thế nào. Cuối cùng, cô chỉ buột miệng, “Em xin lỗi!” và quay đầu đi vào lớp.
“Elena,” cậu ấy gọi, và cô quay lại. Bây giờ thì cậu ấy đang nhìn cô, ít nhất thì đôi mắt cậu cũng lướt trên đôi môi, mái tóc của cô. Rồi cậu lắc đầu như thể có ai đó đùa cợt cậu ấy. “Anh chàng người Pháp đó có thật không?” cuối cùng cậu ấy cũng hỏi.
“Không,” Elena nói ngay lập tức và không hề ngập ngừng gì cả. “Em tạo nên anh ta,” cô thêm vào một cách đơn giản, “để mọi người thấy là em không buồn phiền gì về…” cô ngưng bặt.
“Về Stefan. Anh hiểu mà.” Matt gật đầu, trông khó chịu hơn là thấu hiểu. “Coi này, Elena, đó là một tính xấu của anh ta. Nhưng anh không nghĩ là anh ta cố ý làm như thế. Anh ta như thế với tất cả mọi người…”
“Ngoại trừ anh.”
“Không đâu. Anh ta có nói chuyện với anh, thỉnh thoảng thôi, nhưng không nói gì riêng tư cả. Anh ta chưa bao giờ nói điều gì về gia đình anh ta hay những gì anh ta làm bên ngoài trường. Nó giống như… giống như có một bức tường xung quanh anh ta mà anh không thể vượt qua được. Anh không nghĩ là anh ta đã từng để ai đó vượt qua bức tường đó. Cứ như là có một tội lỗi đáng hổ thẹn khủng khiếp, bởi vì anh nghĩ đằng sau nó anh ta cũng đáng thương.”
Elena cân nhắc điều này, bị mê hoặc bởi một nét khác của Stefan mà trước đó cô chưa từng để ý tới. Anh ta luôn luôn có vẻ quá tự chủ, quá điềm tĩnh và không bị xáo trộn. Nhưng sau đó, cô biết có vẻ nhưng trong mắt người khác cô cũng giống như thế. Điều đó có thể hiểu bên trong anh ta cũng bối rối và không vui như cô không?
Ngay sau đó ý tưởng xuất hiện, và nó đơn giản một cách lố bịch. Không kế hoạch phức tạp, không bão tố sấm sét và những chiếc xe hơi bị hỏng.
“Matt,” cô nói, chậm rãi, “anh có nghĩ là sẽ là một điều tốt nếu có ai đó vượt qua được bức tường đó? Ý em là, điều tốt cho Stefan? Anh có nghĩ đó là điều tốt nhất có thể xảy ra với anh ta không?” Cô ngước nhìn cậu ấy đầy nhiệt huyết, hy vọng cậu hiểu.
Cậu ấy nhìn cô chằm chằm một lát, chớp mắt và lắc đầu không tin được. “Elena,” cậu nói, “em thật không thể tin được. Em quay tròn mọi người trên ngón tay nhỏ bé của mình, và anh không nghĩ là em biết em đang làm thế. Và giờ đây em đang yêu cầu anh làm gì đó để giúp em phục kích Stefan, và anh là đúng là thằng nhóc non nớt ngu ngốc khi mà thậm chí anh lại đang đồng ý giúp em cơ đấy.”
“Anh không ngu ngốc, anh là một người lịch thiệp. Và em muốn đề nghị anh một sự ủng hộ, nhưng chỉ khi anh nghĩ là nó đúng thôi. Em không muốn là tổn thương Stefan, em không muốn làm tổn thương anh.”
“Vậy à?”
“Không hề. Em biết hẳn là nghe giống thế, nhưng thật đấy. Em chỉ muốn…” Cô lại ngưng bặt. Làm sao cô có thể giải thích những gì mà cô muốn khi mà thậm chí tự bản thân cô cũng không hiểu nó?
“Em chỉ muốn mọi người và mọi thứ xoay quanh Elena Gilbert thôi,” cậu ấy nói một cách chua chát. “Em chỉ muốn những thứ mà em không có thôi.”
Shock, cô lùi lại và nhìn cậu ấy. Cổ họng cô phồng lên, và hơi ấm tập trung vào mắt cô.
“Đừng,” cậu ấy nói. “Elena, đừng nhìn như thế. Anh xin lỗi em.” Cậu thở dài. “Được rồi, anh sẽ phải làm gì đây? Trói gô anh ta lại và đá anh ta lên bậc thềm cửa nhà em?”
“Không,” Elena nói, vẫn còn đang cố gắng kiềm nước mắt lại trở vào trong. “Em chỉ muốn anh đưa anh ta đến ngày hội trường tuần sau thôi.”
Biểu cảm của Matt thật kỳ quặc. “Em chỉ muốn anh ta có mặt ở vũ hội?” Elena gật đầu.
“Được rồi. Anh khá chắc là anh ta sẽ ở đó. Và, Elena… ngoại trừ em anh không muốn đưa ai đến đó đâu.”
“Được rồi,” Elena nói sau một lúc lâu. “Và, ừm, cảm ơn anh.”
Biểu cảm của Matt vẫn còn khác thường. “Đừng cảm ơn anh, Elena. Nó chẳng là gì cả… thật đấy.” Cô đang thấy khó xử khi cậu quay người và bước đi trên hành lang.
“Đứng yên nào,” Meredith nói, kéo căng tóc Elena quở trách.
“Mình còn nghĩ là,” Bonnie nói từ chỗ ngồi bên cửa sổ, “cả hai người đó đều tuyệt vời.”
“Ai cơ?” Elena lẩm bẩm một cách lơ đãng.
“Như thể cậu không biết ấy,” Bonnie nói. “Cả hai anh chàng đó của cậu đã thắng bởi điều kỳ diệu vào phút cuối cùng trong trận đấu ngày hôm qua. Khi Stefan bắt đường chuyền bóng cuối cùng đó, mình nghĩ là mình sẽ ngất xỉu. Hoặc là sẽ nôn mất.”
“Ôi, làm ơn đi,” Meredith nói.
“Và Matt—anh chàng di chuyển nhịp nhàng và uyển chuyển như một bài thơ ấy…”
“Và chẳng ai trong số họ là của mình cả,” Elena nói dứt khoát. Dưới những ngón tay lão luyện của Meredith, mái tóc của cô trở thành một tác phẩm nghệ thuật, một mớ sợi vàng xoắn lại với nhau mềm mại. Và cái đầm cũng đã ổn rồi; màu tím violet lạnh làm nổi bật màu tím trong mắt cô. Nhưng thậm chí đối với bản thân cô trông nhợt nhạt và sắt đá, chứ không hồng hào nhẹ nhàng với sự thích nhưng trong trắng và đầy quyết tâm, giống như một chiến binh trẻ được đưa lên hàng tiên phong.
Ngày hôm qua đang đứng trên sân bóng khi tên cô được tuyên bố là Nữ hoàng đêm vũ hội, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong tâm trí cô. Anh ta không thể từ chối khiêu vũ với cô được. Nếu anh ta đến vũ hội, anh ta không thể từ chối Nữ hoàng đêm vũ hội được. Và giờ đang đứng trước tấm gương, cô lại tự nhủ với mình như thế.
“Tối nay bất cứ ai cậu muốn sẽ là của cậu,” Bonnie nói dịu dàng. “Và, nghe này, nếu cậu không cần Matt nữa, mình có thể dẫn cậu ấy đi và an ủi cậu ấy không?”
Meredith khịt mũi. “Raymond sẽ nghĩ gì đây?”
“Oh, cậu có thể an ủi anh ấy. Nhưng, thật đấy, Elena, mình thích Matt. Và một khi cậu đi lại với Stefan, chuyện ba người các cậu sẽ trở nên có chút đông đúc. Vậy nên…”
“Ờ, cứ làm gì cậu muốn. Matt xứng đáng có được vài sự quan tâm mà.” Anh ấy đã không nhận được nó từ mình, Elena nghĩ. Cô vẫn không thể tin chính xác những gì cô đang làm đối với cậu ấy. Nhưng giờ cô không thể cho bản thân mình một sự lựa chọn thứ hai; cô cần tất cả sức mạnh và sự quyết tâm.
“Rồi đó.” Meredith đính chiếc kẹp cuối cùng lên tóc Elena. “Giờ thì nhìn chúng ta xem, Nữ hoàng đêm vũ hội và quần thần của cô ấy… hay một phần trong đó, sao cũng được. Chúng ta thật xinh đẹp.”
“Đây là một gia tộc sao?” Elena chế giễu, nhưng nó vẫn là sự thật. Họ thật xinh đẹp. Váy đầm của Meredith là một chiếc váy dài quét đất trong trắng bằng lụa màu rượu vang đỏ, thắt chặt ở phần thắt lưng, trút xuống thành nếp từ phần hông. Mái tóc màu tối của cô thả dài xuống lưng. Và Bonnie, khi cô ấy đứng dậy và nhập vào với hai người bạn gái trước gương, giống như một đặc ân của bữa tiệc lấp lánh trong vải mỏng màu hồng và đính sequin đen.
Bản thân cô… Elena nhìn một lượt hình ảnh của cô với con mắt từng trải và lại nghĩ, cái váy ổn rồi. Cụm từ duy nhất đến trong tâm trí là những bông hoa violet kết tinh. Bà cô đã giữ một lọ nhỏ chúng, những bông hoa thật được nhúng vào đường kết tinh và làm đông lại.
Họ cùng nhau đi xuống lầu, như họ đã làm thế mọi vũ hội kể từ năm lớp —ngoại trừ trước đó, Caroline luôn đi với họ. Elena hơi ngạc nhiên nhận ra rằng cô thậm chí không biết Caroline sẽ đi với ai đêm nay.
Dì Judith và Robert—sẽ sớm là dượng Robert thôi—đang ngồi trong phòng khách, cạnh Margaret trong bộ đồ ngủ.
“Ôi, tất cả các con đều đáng yêu quá,” dì Judith nói, kích động và háo hức như chính dì sẽ đi đến vũ hội vậy. Dì hôn Elena, và Margaret thì nắm lấy tay cô cho một cái ôm.
“Chị thật xinh,” cô bé nói với tính hồn nhiên của đứa bé bốn tuổi.
Robert cũng đang ngắm Elena. Ông ấy nháy mắt, há hốc miệng, rồi lại ngậm lại.
“Chuyện gì thế, Rob?”
“Ồ.” Ông nhìn dì Judith, có vẻ xấu hổ. “Ờ thì, thật ra vừa rồi anh thấy như Elena là một hiện thân của cái tên Helen. Và vì vài lý do anh nghĩ đến Helen của thành Troy .”
“Xinh đẹp và tội lỗi.” Bonnie vui vẻ lên tiếng.
Chuông cửa vang lên. Matt ở trên bậc cửa, vẫn trong cái áo khoác thể thao quen thuộc. Đi với cậu ấy là Edward Goff, bạn trai của Meredith, và Raymond Hernandez, bạn trai của Bonnie. Elena tìm kiếm Stefan.
“Anh ta chắc là ở đó rồi,” Matt nói, giải thích cho cái liếc nhìn của cô. “Nghe này, Elena…”
Nhưng bất cứ điều gì cậu muốn nói đều bị cắt ngang bởi tiếng ríu rít của những cặp khác. Bonnie và Raymond đi với họ trên xe của Matt, và luôn có những lời dí dỏm không dứt suốt quãng đường đến trường.
Âm nhạc vọng ra ngoài những cánh cửa mở của giảng đường. Khi Elena bước ra khỏi xe, một điều chắc chắn kỳ dị bao trùm lấy cô. Có gì đó sẽ xảy ra, cô nhận thấy thế, nhìn vào khối hình vuông của tòa nhà trường học. ‘Tốc độ’ đang được giữ thấp trong mấy tuần vừa qua sắp sửa tăng vụt lên đây.
Mình đã sẵn sàng, cô nghĩ. Và hy vọng là như thế thật.
Bên trong, một cảnh như kính vạn hoa với màu sắc và các hoạt động. Cô và Matt bị kéo ồ vào ngay khi họ bước vào, và những lời ca tụng trút xuống cả hai người họ. Váy của Elena… mái tóc của cô ấy… những bông hoa của cô ấy. Matt là một huyền thoại của những việc: một Joe Montana khác, một sự đánh cuộc chắc chắn cho một suất học bổng dành cho vận động viên.
Trong sự xoay tít đến chóng cả mặt đang sống và thở vào cô, Elena vẫn tiếp tục tìm một cái đầu tóc đen.
Tyler Smallwood đang thở mạnh về phía cô, mùi của sức mạnh và Brut và kẹo Doublemint. Bạn gái anh ta đang nhìn như muốn giết người. Elena lờ anh ta đi trong hy vọng là anh ta sẽ đi chỗ khác.
Thầy Tanner đi ngang qua với một cái ly giấy đầy nước, trông có vẻ cái cổ áo đang bóp cổ thầy. Sue Carson, một nàng công chúa đêm vũ hội năm cuối khác, thở mạnh và thủ thỉ về cái váy màu tím violet. Bonnie đã ở ngoài sàn nhảy rồi, lấp lánh lung linh dưới ánh đèn. Nhưng Elena không thấy Stefan đâu cả.
Lại một luồn hơi Doublemint nữa và cô muốn bệnh luôn. Cô thúc vào Matt và bọn họ bỏ ra phía bàn thức ăn, nơi mà Coach Lyman đang chửi rủa bài phê bình trận đấu. Những cặp đôi và nhóm bạn đi đến phía họ, trải qua vài phút và sau đó lui ra nhường chỗ cho cặp kế tiếp đang xếp hàng. Giống như họ là Hoàng tộc thật sự vậy, Elena nghĩ lung tung. Cô liếc qua bên để xem Matt có chia sẽ trò tiêu khiển của cô không, nhưng cậu ấy đang nhìn chằm chằm về phía bên trái.
Cô nhìn theo hướng cậu ấy. Và ở đó, ẩn nữa người sau đám cầu thủ bóng bầu dục, là cái đầu tóc đen mà cô đang tìm kiếm. Không thể nhầm lẫn được, ngay cả trong anh đèn lờ mờ. Một cơn run chạy khắp người cô, nhiều đau đớn hơn bất cứ thứ gì khác.
“Giờ sao nào?” Matt nói, quai hàm cậu nghiến lại. “Trói gô lại nhé?”
“Không. Em sẽ mời anh ta nhảy, thế thôi. Em sẽ đợi đến khi chúng ta nhảy điệu đầu tiên, nếu anh muốn.”
Cậu ấy lắc đầu, và cô bước về phía Stefan qua đám đông.
Càng lúc càng mãnh liệt, Elena ghi nhận thông tin về anh ta khi cô đi đến gần. Chiếc áo cộc màu đen của anh được cắt khác biệt và tinh vi hơn những tên con trai khác, thanh lịch hơn, và anh ta đang mặc một chiếc áo len cashmere phía dưới nó. Anh ta đang đứng khá điềm tĩnh, không sốt ruột, khá cách biệt so với những nhóm xung quanh anh ta. Và, mặc dù cô chỉ có thể thấy anh ta trong hồ sơ, cô có thể nhận ra là anh ta đang không đeo kính.
Anh ta bỏ nó ra khi chơi bóng, dĩ nhiên rồi, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh ta gần mà không có chúng. Nó làm cô thấy choáng váng và háo hức, như đó là một vũ hội hóa trang và thời khắc bỏ mặt nạ đã đến.
Cô tập trung vào vai anh, đường nét của quai hàm, và rồi anh ta xoay người về phía cô.
Ngay lúc đó, Elena nhận thấy rằng cô xinh đẹp. Không phải chỉ vì cái váy, hay mái tóc được chải chuốt. Cô đẹp trong chính bản thân cô: mảnh khảnh, lộng lẫy, một thứ được làm từ lụa và lửa từ bên trong. Cô nhìn thấy môi anh tách ra yếu ớt, phản thân, và rồi cô nhìn vào mắt anh.
“Xin chào.” Đó là giọng của chính cô ư, quá bình tĩnh và quả quyết? Đôi mắt anh ta màu xanh. Xanh như lá sồi vào mùa hè vậy. “Anh vui chứ?” cô nói.
Giờ thì tôi hạnh phúc đây. Anh không nói thế, nhưng cô biết đó là điều mà anh đang nghĩ; cô có thể nhìn thấy điều đó trong cái cách mà anh nhìn chằm chằm vào cô. Cô chưa bao giờ quá chắc chắn về năng lực của mình. Trừ việc anh ta thật sự không nhìn như thể anh đang có khoảng thời gian vui vẻ; anh ta trông như bị đánh đập, trong đau đớn, như anh ta không thể chịu thêm một giây phút nào của việc này nữa.
Ban nhạc đã bắt đầu, một điệu nhạc slow. Anh ta vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô, say đắm cô. Đôi mắt xanh lá đó đang tối sầm lại, chuyển sang màu đen với sự thèm muốn. Cô bất thình lình có cảm giác như anh có thể giật mạnh cô về phía anh ta và hôn cô say đắm, mà không cần nói một lời nào.
“Anh có muốn nhảy không?” cô nhẹ nhàng nói. Mình đang chơi với lửa, với một thứ mà mình không hiểu rõ, bất chợt cô nghĩ. Và ngay lúc ấy cô nhận ra là cô đang hoảng sợ. Tim cô bắt đầu đập thình thịch một cách dữ dội. Nó như thể là đôi mắt xanh là đó đang nói với phần nào đó sâu thẳm trong cô—và phần đó đang hét lên với cô rằng “Nguy hiểm.” Vài bản năng còn lâu đời hơn sự văn mình bảo cô hãy chạy đi, hãy trốn đi.
Cô chưa bao giờ di chuyển. Cùng một sức mạnh đang làm cô kinh hãi cũng đang giữ chặt cô lại nơi đó. Điều này đang mất kiểm soát, đột ngột cô nghĩ. Bất cứ chuyện gì đang xảy ra ở đây cũng vượt trên sự thấu hiểu của cô, không thứ gì là bình thường hay đúng mực hết. Nhưng giờ thì không thể dừng lại được, và thậm chí ngay cả khi khiếp đảm cô vẫn thích thú với điều đó. Đó là khoảnh khắc nồng nhiệt nhất mà cô từng trải qua với một chàng trai, nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra hết. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, như thể là bị thôi miên vậy, và cô cũng nhìn lại, trong khi năng lượng lấp lánh giữa họ như là những tia chớp nhiệt vậy. Cô thấy mắt anh ta càng lúc càng tối hơn, bại trận, và cảm thấy nhịp tim cách quãng của mình khi anh ta duỗi thẳng một tay ra.
Rồi sau đó tất cả đều tiêu tan.
“Sao thế, Elena, trông cậu ngọt ngào chưa kìa,” một giọng nói vang lên, tầm nhìn của Elena bị lóa bởi vàng. Đó là Caroline, vẻ hào nhoáng và lộng lẫy trên mái tóc màu vàng nâu của cô ta, làn da cô ta rám nắng với màu đồng thiếc hoàn mỹ. Cô ta đang mặc một cái váy đầy những lá kim loại vàng tinh khiết làm nổi lên giá trị thực của làn da hoàn hảo. Cô ta choàng lấy tay Stefan và mỉm cười nhẹ với anh ta. Họ đều gây choáng váng, giống như những người mẫu quốc tế xuất hiện tại một buổi khiêu vũ của trường trung học, đẹp quyến rũ và tinh vi hơn bất cứ ai khác trong căn phòng này.
“Và chiếc váy đó cũng thật đẹp,” Caroline tiếp tục, trong khi tâm trí Elena vẫn hoạt động theo bản năng. Cánh tay khư khư khoác tay Stefan một cách tự nhiên đã nói với cô tất cả mọi chuyện: Caroline đã ở đâu vào giờ ăn trưa trong những tuần qua, cô ta đã làm gì. “Mình nói với Stefan là bọn mình chỉ ghé qua một chút thôi, nhưng bọn mình sẽ không ở lại lâu. Nên cậu không phiền nếu mình giữ anh ấy cho riêng mình trong các điệu nhảy chứ, được không?”
Elena trở nên bình tĩnh đến kỳ lạ trong lúc này, tâm trí cô kêu vo vo trống rỗng. Cô nói không, dĩ nhiên là cô không phiền, và nhìn Caroline bỏ đi, một bản hòa tấu của vàng nâu và vàng kim. Stefan đi với cô ta.
Một vòng tròn các gương mặt xung quanh Elena; cô quay đi khỏi họ và tiến về đối diện với Matt.
“Anh đã biết anh ta đi với cô ta.”
“Anh biết cô ấy cũng muốn anh ta. Cô ấy theo đuôi anh ta vào giờ ăn trưa và sau giờ học, và đôi chút ép bản thân với anh ta. Nhưng…”
“Em hiểu rồi.” Vẫn còn khó chịu, bĩnh tĩnh một cách giả tạo, cô lướt qua đám đông và nhìn thấy Bonnie đang đi về phía mình, và Meredith cũng đã rời khỏi bàn. Họ đã chứng kiến. Có lẽ mọi người đều chứng kiến. Không nói lời nào với Matt, cô đi về phía họ, theo bản năng hướng về phòng vệ sinh nữ.
“Cậu thấy cái váy đó chứ?” Bonnie nói, khẽ kín đáo nắm lấy những ngón tay của Elena. “Phần trước chắc hẳn là được dán chặt bằng keo siêu dính. Và cô ta sẽ mặc gì vào vũ hội tới nhỉ? Giấy bóng kính ư?”
“Giấy gói tay,” Meredith nói. Cô ấy thêm vào với giọng thấp, “Cậu ổn chứ?”
“Ừ.” Elena có thể thấy trong gương mắt cô sáng rực và có một đốm màu đang đốt cháy hai bên má. Cô vuốt tóc và quay đi.
Căn phòng trống rỗng, để họ được riêng tư. Bonnie đang nghịch lo lắng với cái nơ bướm đính sequin ngang thắt lưng. “Sau cùng có lẽ đó không phải là chuyện quá tệ,” cô nói êm ả. “Ý mình là, cậu đã không nghĩ về bất cứ gì khác ngoại trừ anh ta trong mấy tuần rồi. Gần cả tháng. Vậy nên có lẽ thế này là tốt nhất và cậu có thể tiếp tục với những thứ khác, thay vì… ừm, đuổi theo anh ta.”
Et tu, Brute? () Elena nghĩ. “Cám ơn cậu rất nhiều vì đã ủng hộ,” cô nói to.
“Giờ thì, Elena, đừng như thế chứ,” Meredith chen vào. “Cậu ấy chỉ cố không làm tổn thương cậu thôi, cậu ấy chỉ nghĩ…”
“Và mình tin rằng cậu cũng nghĩ vậy, đúng không? Ừm, tốt thôi. Mình sẽ chỉ cần ra ngoài và tìm cho bản thân vài thứ khác để tiếp tục. Như mấy người bạn thân khác chẳng hạn.” Cô để họ nhìn chằm chằm phía sau cô.
Bước ra ngoài, cô ném mình xoay tít trong màu sắc và âm nhạc. Cô đang tỏa sáng hơn bất kỳ vũ hội nào trước đó. Cô nhảy với tất cả mọi người, cười quá to, tán tỉnh mọi anh chàng trong tầm ngắm của cô.
Họ gọi cô lên và trao vương miện cho cô. Cô đứng trên sân khấu, nhìn xuống những hình dáng hình bướm sáng chói phía dưới. Ai đó tặng hoa cho cô, ai đó đặt vương miện tiara lên đầu cô. Có những tiếng vỗ tay. Tất cả trôi qua như trong một giấc mơ.
Cô ve vãn Tyler chỉ vì anh ta đứng gần nhất khi cô bước xuống sân khấu. Rồi cô nhớ đến những gì anh ta và Dick đã làm với Stefan, và cô bứt một trong những bông hồng từ bó hoa và tặng nó cho anh ta. Matt đang nhìn từ ngoài rìa, miệng nghiến chặt lại. Bạn gái bị lãng quên của Tyler xém khóc òa lên.
Cô có thể ngửi thấy mùi rượu hòa lẫn với mùi bạc hà trong hơi thở Tyler lúc này, và mặt anh ta thì đỏ. Bạn bè anh ta đang đứng xung quanh cô, một đám đông cười nói, la hét, và cô trông thấy Dick đang đổ thứ gì đó từ môt túi giấy màu nâu vào cái ly rượu punch của anh ta.
Cô chưa từng đi với nhóm này trước đó. Họ hoan nghênh cô ngưỡng mộ cô, họ tranh nhau sự chú ý của cô. Những trò đùa tuôn ra và cứ thế, và Elena cười to kể cả khi họ không đùa cợt. Cánh tay Tyler vòng quanh eo cô, và cô chỉ cười nhiều hơn. Khuất ngoài khóe mắt cô thấy Matt lắc đầu và bỏ đi. Những cô gái thì lanh lảnh, còn con trai thì om sòm. Tyler đang hít vào ướt át nơi cổ cô.
“Tớ có ý này,” anh ta thông báo với cả nhóm, ôm chặt Elena hơn nữa. “Chúng ta hãy đến chỗ nào đó vui hơn đi.”
Ai đó hét lên, “Như đâu nào, Tyler ? Nhà bố cậu à?”
Tyler đang nhe răng, một cái nhe răng khing thường, say xỉa, và lớn nữa. “Không, ý mình là nơi nào đó chúng ta có thể để lại dấu vết. Như nghĩa trang chẳng hạn.”
Mấy đứa con gái kêu ré lên. Mấy đứa con trai thì thúc tay nhau và nốc rượu.
Bạn gái Tyler vẫn còn đang đứng ngoài vòng tròn. “ Tyler , thật điên rồ,” cô nói, giọng cô cao và loãng. “Anh biết chuyện gì xảy ra với ông già đó mà. Em không đến đó đâu.”
“Tuyệt, được, em ở đây đi.” Tyler rút mấy cái chìa khóa ra khỏi áo khoác và vẫy chúng về phần còn lại của đám đông. “Ai không sợ nào?” anh ta nói.
“Hey, tớ tham gia,” Dick nói, đồng thanh hưởng ứng.
“Mình nữa,” Elena nói, rõ ràng và bướng bỉnh. Cô cười với Tyler , và anh ta hầu như nhấc bổng cô lên.
Và rồi cô và Tyler dẫn đầu một đám ầm ĩ, ồn ào ra ngoài hướng về bãi để xe, nơi họ chất đầy lên những chiếc xe hơi. Và rồi Tyler hạ mui xe và cô leo vào, với Dick và một cô gái tên Vickie Bennet ép chặt ở ghế phía sau.
“Elena!” ai đó hét lên, ở phía xa, từ cánh cửa sáng đèn của trường.
“Lái đi,” cô nói với Tyler , tháo bỏ vương miện, và động cơ xe gầm lên. Họ đốt cháy lốp cao su trên bãi giữ xe, và cơn gió đêm lạnh buốt thổi vào mặt Elena.
() “Et tu, Brute?” (“Cả anh nữa ư, Brutus?”): câu nói nổi tiếng bằng tiếng Latin của nhà độc tài đế chế La Mã Julius Caesar với người bạn thân chí cốt của mình Brutus khi thấy Brutus cũng nằm trong đoàn quân của những kẻ phản bội đã nổi dậy lập đổ ông nhằm khôi phục lại nền cộng hòa, và đây cũng là những lời cuối cùng của ông trước khi phó mặc cho số phận.