Một cơn rùng mình ớn lạnh,một sự run rẩy ở mức độ tinh tế nhất chạy dọc theo sống lưng Elena.Mục đích của Damon không phải là những nụ hôn.
Thế này không ổn.
“Không” – cô thì thầm.
“Chỉ một thôi.”
“Tôi sẽ không hôn anh,Damon.”
“Không phải hôn ta.Hôn hắn ta kìa.” – Damon vừa ám chỉ “hắn ta” vừa nghiêng đầu về phía Matt – “Một nụ hôn giữa em và tên cựu hiệp sĩ của em.”
“Anh muốn điều đó?” – mắt Matt thình lình mở to và cậu tuôn ra những lời đó trước khi Elena kịp mở miệng.
“Ngươi sẽ thích nó” – giọng của Damon đã rớt xuống tông mềm mại nhất,du dương nhất – “Ngươi muốn hôn cô ấy.Và ở đây không có ai để ngăn cản ngươi.”
“Damon..” – Matt đấu tranh để thoát khỏi vòng tay của Elena.Không phải hoàn toàn nhưng trông cậu có vẻ đã hồi phục được tám mươi phần trăm, Elena có thể nghe thấy trái tim cậu đập mạnh.Elena tự hỏi cậu đã giả vờ bất tỉnh được bao lâu để có lại sức mạnh dường này – “..Điều cuối cùng tôi biết là anh đã cố để giết tôi.Điều đó đã thể hiện anh không đứng về phe tôi .Thứ hai,con người không đi dạo vòng quanh để hôn những cô gái chỉ vì trông họ thật xinh đẹp hay vì bạn trai họ đang đi nghỉ.”
“Chúng không làm thế ?” – Damon nhướng một bên mày trong sự ngạc nhiên – “Ta thì có.”
Matt chỉ lắc đầu vẻ choáng váng.Dường như cậu đang cố giữ cho tâm trí mình ổn định – “Anh có thể di chuyển chiếc xe của anh để chúng tôi rời đi được không?” – cậu lên tiếng hỏi.
Elena có cảm giác như cô đang quan sát Matt từ một nơi rất xa ,và như thể cậu đang bị giam cùng một lồng với một con hổ nhưng không hề biết điều đó.Bãi đất trống bỗng trở nên thật đẹp,hoang dại và tràn đầy nguy hiểm và Matt không biết cả điều đó. “Bên cạnh đó” – cô quan tâm ngẫm nghĩ – “ cậu ấy đang cố tỏ ra kiên cường.Chúng ta cần rời khỏi đây thật nhanh trước khi Damon kịp làm bất cứ điều gì nữa với cậu ấy.”
Nhưng đâu là con đường thoát thân thật sự ?
Mục đích của Damon là gì ?
“Các người có thể đi” – Damon đáp – “Ngay khi cô ta hôn ngươi.Hoặc ngươi hôn cô ta.” – anh thêm vào như đang ngỏ lời khuyến mại.
Dàn dà,như thể đã nhận ra ý nghĩ của chuyện đang xảy ra,Matt nhìn Elena rồi lại quay lại nhìn Damon.Elena cố gắng giao tiếp trong thầm lặng với cậu nhưng Matt không chú ý đến.Cậu nhìn vào mặt Damon và nói : “Không đời nào.”
Damon nhún vai như muốn nói “Ta đã làm tất cả những gì có thể” và gỡ bỏ miếng mồi câu.
“Không” – Elena kêu lên – “Damon,tôi sẽ làm.”
Damon nở nụ cười và giữ nụ cười đó trong một giây cho đến khi Elena quay đi và tiến về phía Matt. Khuôn mặt cậu vẫn tái mét và ngỡ ngàng.Elena áp má vào má cậu và thì thầm bằng một giọng gần như không thể nghe thấy vào tai cậu : “Matt, mình đã từng thỏa thuận với Damon trước kia.Và cậu không thể chối từ anh ta.Từ giờ hãy cùng nhau chơi trò này đến cùng.Sau đó,có thể chúng ta sẽ tìm được cách thoát ra.” Và rồi cô bắt bản thân phải lên tiếng – “Hãy vì mình được không?Làm ơn mà?”
Sự thực là cô quá hiểu về những tên con trai cứng đầu và cách khiến bọn hắn nghe lời. Đó là một trong những đặc điểm về bản thân cô khiến cô căm ghét,nhưng giờ cô đang quá bận rộn để nghĩ cách cứu mạng Matt nên tạm gạt bỏ mớ lý luận về chuẩn mực đạo đức đó.
Cô ước gì người đang có mặt ở đây là Meredith hoặc Bonnie thay vì Matt.Không phải cô muôn đau đớn xảy ra cho bất kì ai mà vì Meredith luôn có những kế hoạc C và D ngay cả khi Elena đã chuẩn bị kế hoạch A và B.Và Bonnie luôn có một đôi mắt nâu ngập nước mắt ,ai nhìn vào trái tim cũng muốn tan chảy để đối phó với Damon.
Đột nhiên Elena nghĩ đến ánh flash màu đỏ cô đã nháng thấy phía sau cặp kính hiệu Ray-Bans và cô thay đổi suy nghĩ.Cô không chắc cô muốn Bonnie loanh quanh bên Damon lúc này.
Trong tất cả những gã trai cô từng biết.Damon là tên duy nhất Elena không thể thắng được.
Ờ thì,Matt cũng cứng đầu và đôi khi Stefan cũng thế.Nhưng bên trong cả hai người họ đều có một cái nút sáng màu nằm đâu đó dán miếng nhãn :“Hãy ấn tôi đi”,và bạn chỉ cần nhấm nháy nó một xíu theo một cơ chế nhất định(ờ thì,đôi lúc là hơn cả “một xíu”) ; và cuối cùng, kể cả tên giống đực cứng đầu nhất cũng sẽ bị bạn thu phục.
Ngoại trừ một người…
“Được rồi,các nhóc,hết giờ.”
Elena cảm giác được Matt bị kéo khỏi vòng tay của cô và bị dựng lên – cô không biết là bằng cái gì,nhưng cậu đang đứng .Có cái gì đó đã giữ cho cậu ấy đứng ngay ngắn ở đó và cô biết đó không phải cơ bắp của cậu.
“Vậy chúng ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ?” – Damon đang đi tới đi lui với cành thông Virginia nắm trong tay phải và vỗ vỗ nó vào lòng bàn tay trái. – “Ờ đúng rồi..” – anh thốt lên như thể đó là một phát hiện vĩ đại – “..cô gái và chàng hiệp sĩ dũng mãnh sắp hôn nhau.”
Tại phòng Stefan,Bonnile lên tiếng : “Lần cuối cùng nè Meredith,bồ đã tìm thấy file lưu trữ lời nhắn của Stefan hay là không ?”
“Không” – Meredith trả lời bằng một giọng ngang phè .Nhưng ngay khi Bonnie bắt đầu đổ sụp xuống giường một lần nữa,Meredith nói : “Mình đã tìm được một lời nhắn hoàn toàn khác.Thực ra là một bức thư.”
“Một lời nhắn hoàn toàn khác?Nó nói gì?”
“Bồ chịu khó đứng lên được không?Bời vì mình nghĩ tốt hơn bồ nên lại đây nhìn.”
Bonnie-người vừa mới lấy lại được hơi thở,khó nhọc lê người tiến về phía chiếc máy tính.
Cô đọc văn bản nguyên vẹn trên màn hình ,ngoại trừ những từ ngữ có vẻ là những lời cuối của nó và thở hổn hển.
“Damon đã làm gì đó với Stefan!” – cô nói và cảm thấy trái tim mình rớt xuống cùng với tất cả các cơ quan nội tạng khác.Vậy là Elena đã nhầm. Damon là kẻ xấu,luôn luôn và luôn luôn là vậy.Có thể bây giờ Stefan đã…
“Chết” – Meredith lên tiếng,rõ ràng là tâm trí của cô cũng cùng xuôi theo cùng một dòng với tâm trí của Bonnie.Cô đưa đôi mắt đen láy nhìn đôi mắt của Bonnie.Bonnie biết rằng đôi mắt của chính cô giờ đây đã hoen ướt.
“Đã bao lâu kể từ khi bồ gọi cho Elena hoặc Matt ?” – Meredith hỏi.
“Mình không biết nữa;mình không biết lúc đó là mấy giờ.Nhưng mình đã gọi hai lần sau khi chúng ta rời khỏi nhà Caroline và một lần ở nhà Isobel ; và sau đó khi mình thử lại,mình toàn nhận được tin báo hộp thư của họ đang đầy hoặc số máy này hiện không liên lạc được.”
“Đó cũng chính xác là những gì mình gặp phải.Nếu họ đã đến gần khu rừng cổ – ừm,bồ biết những gì nó ảnh hưởng đến đường dây điện thoại mà.”
“Và giờ,kể cả nếu họ đã ra khỏi khu rừng, chúng mình cũng không thể gửi tin nhắn cho họ được bởi chúng mình vừa làm đầy hộp thư thoại của họ—”
“E-mail” – Meredith nói – “E-mail vẫn tốt nhất , chúng ta có thể dùng nó để gửi tin nhắn cho Elena.”
“Ừ ha!” – Bonnie đấm vào không khí rồi lại ỉu xìu.Cô ngập ngừng trong một khắc và suýt thì thở ra một tiếng “Không”. Những gì viết trong lời nhắn thực sự của Stefan vẫn vang vọng trong tâm trí cô : Tôi tin tưởng vào bản năng bảo vệ em của Matt ,quyết định của Meredith và trực giác của Bonnie.Hãy khiến họ luôn ghi nhớ về điều đó.
“Bồ không thể nói cho cô ấy biết những gì Damon đã làm” – cô nói ,ngay cả khi Meredith đang bận gõ chữ – “Có thể cô ấy đã biết – và nếu cô ấy không biết,việc này chỉ làm mọi thứ rắc rối thêm.Cô ấy đang ở cùng với Damon.”
“Matt nói với bồ thế à?”
“Không.Nhưng Matt đang loạn trí cùng sự đau đớn”
“Có phải là do những con…bọ ấy không?” – vừa nói Meredith vừa cúi xuống ngó mắt cá chân của mình nơi mà những vệt máu bầm vẫn ẩn hiện dưới làn da mịn màng màu ôliu.
“Có thể ,nhưng hình như không phải.Nó cũng không giống do bị những cái cây gây nên.Đó chỉ là…một cơn đau thuần túy.Mà mình cũng không biết nữa , không thể chắc được điều gì,mình chỉ biết là Damon đang gây ra điều đó.Mình chỉ là..biết vậy thôi.”
Cô nhìn thấy sự không tập trung trong đôi mắt Meredith và biết rằng bạn cô cũng đang suy nghĩ về những lời của Stefan.
“Ưm,quyết định của mình bảo mình phải tin tưởng bồ” – cô nói . “Ầ mà,Stefan đánh vần từ ‘quyết định’ (judgment) giống với người Mỹ hơn” – cô nói thêm –“Damon thì đánh vần nó thêm một âm “e” (judgement).Có lẽ đó là thứ đã khiến Matt lưu ý.”
“Cứ như Stefan sẽ thực sự để Elena lại một mình với tất cả những gì đang diễn ra ấy.” – Bonnie bực tức nói.
“Ừm,Damon đã lừa tất cả chúng ta và khiến chúng ta nghĩ như vậy.” – Meredith chỉ ra.Meredith có xu hướng chỉ ra những việc như thế.
Bonnie đột nhiên bắt đầu – “Mình tự hỏi anh ta có ăn cắp số tiền đó không?”
“Mình nghi ngờ điều đó, xem nào” – Meredith vừa nói vừa đẩy chiếc ghế dựa – “đưa mình cái mắc áo”
Bonnie lấy một cái từ tủ quần áo và cùng lúc tháo khỏi mắc một cái áo thụng của Elena.Vì nó là áo thụng của Meredith cho Elena nên nó rất lớn,nhưng ít nhất nó cũng ấm áp khi mặc.
Meredith đang sử dụng hết cỡ độ dài cái móc áo để dò dẫm trên phần sàn nhà trông có vẻ hứa hẹn nhát.Ngay khi cô đang cố nạy nó lên thì có tiếng gõ vang lên từ phía chiếc cửa mở.Cả hai người đều nhảy dựng lên.
“Ta đây” – giọng nói của Mrs.Flower vang lên từ phía sau một chiếc túi vải thô lớn và một khay đầy băng gạc,cốc,bánh sandwich và một túi vải tỏa ra thứ mùi nặng y hệt thứ bà đã dùng trên cánh tay Matt.
Bonnie và Meredith trao đổi với nhau một cái liếc mắt và rồi Meredith lên tiếng : “Bà vào đi và để chúng đỡ bà .” Bonnie đã đón lấy cái khay và Mrs.Flower đặt chiếc túi vải thô xuống sàn nhà.Meredith tiếp tục mò mẫm nạy tấm ván lên.
“Đồ ăn!” – Bonnie reo lên đầy hứng khởi.
“Ừ, bánh sandwich kẹp thịt gà và cà chua.Các cháu cứ tự nhiên.Ta xin lỗi vì để các cháu chờ lâu nhưng chúng ta không thể sơ sài trong việc đắp thuốc lên những chỗ sưng phồng được.” – Mrs.Flower nói .
“Ta vẫn còn nhớ,rất lâu trước kia,em trai ta lúc nào cũng nói :‘Ôi chúa ơi tuyệt quá!’ ” – bà đang nhìn chằm chằm vào nơi mà mới đây tấm ván sàn còn tại.Một chỗ rỗng khá lớn vừa hiện ra, lấp đầy bởi những cọc tiền đô được bọc cẩn thận trong các gói với dấu hiệu của ngân hàng bao xung quanh.
“Wow” – Bonnie lên tiếng – “Mình chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vầy!”
“Ừm” – Mrs.Flower xoay người lại ,bắt đầu chia phần cacao và bánh sandwich.Bonnie ngấu nghiến cắn một miếng sandwich .
“Người ta thường đơn giản giấu các thứ đằng sau những viên gạch trong lò sưởi.Nhưng ta có thể thấy chàng trai trẻ này cần nhiều không gian hơn.”
“Cảm ơn bà vì cốc cacao và những chiếc bánh sandwich.” – Meredith cất lời sau vài phút vừa ăn ngấu nghiến vừa làm việc trên máy tình – “Nhưng nếu bà muốn điều trị những vết bầm tím và những thứ khác trên người chúng cháu – well,cháu e là tụi cháu không thể chờ được.”
“Oh,đến đây nào” – Mrs.Flower dí tới mũi Meredith một miếng vải nhỏ mà theo Bonnie nó có mùi như trà – “Cái này sẽ giúp những vết sưng xẹp xuống trong vài phút.Còn cháu,Bonnie – cũng lấy một cái ,đó là cho cục u trên trán của cháu.”
Một lần nữa ánh mắt của Meredith và Bonnie gặp nhau.Bonnie nói : “Ưm,cũng chỉ tốn vài phút thôi mà , đằng nào cháu cũng không biết kế tiếp tụi cháu nên làm gì” – cô nhìn đống thuốc đắp trước mặt và chọn một miếng tròn tỏa ra mùi của hoa và xạ hương để đắp lên trán.
“Chuẩn đấy.” – Mrs.Flower nói mà không cần quay đầu lại nhìn – “Và đương nhiên,cái dài mảnh này là dành cho mắt cá chân của Meredith.”
Meredith uống nốt chỗ cacao của cô rồi cúi xuống ,cẩn thận xem xét những vệt màu đỏ – “Cháu ổn mà…” – cô vừa bắt đầu thì Mrs.Flower đã ngắt lời.
“Cháu sẽ cần cái mắt cá chân đó hoàn toàn phục hồi khi chúng ta ra ngoài.”
“Chúng ta đi đâu ạ?” – Meredith nhìn bà .
“Đến khu rừng cổ” – Mrs.Flower đáp lại rõ ràng – “để tìm những người bạn của các cháu.”
Trông Meredith có vẻ kinh hoàng – “Nếu Elena và Matt đang ở trong khu rừng cổ thì cháu đồng ý là chúng cháu phải đi tìm họ.Nhưng bà thì không thể Mrs.Flower à.Và hơn nữa chúng cháu cũng không biết hiện giờ họ ở đâu.”
Mrs.Flowr đang uống cacao trong chiếc cốc của bà,nhìn xuyên qua một ô cửa sổ không được đóng vẻ suy tư.Trong một giây , Meredith những tưởng bà đã không nghe thấy hay không muốn trả lời.Rồi bà lên tiêng một cách chậm rãi : “Ta dám chắc tất cả các cháu đều nghĩ rằng ta chỉ là một mụ già gàn dở , kẻ không bao giờ lộ diện khi đụng phải rắc rối.”
“Tụi cháu không bao giờ nghĩ thế” – Bonnie quả quyết đáp , nhưng cô lại đang suy nghĩ trong hai ngày qua,họ đã hiểu thêm về Mrs.Flower còn hơn trong suốt tháng kể từ khi Stefan dọn đến đây.Trước đây,tất cả những gì cô được nghe là những chuyện về hồn ma và những tin đồn về một bà già điên sống trong khu nhà trọ.Cô đã nghe thấy những điều đó kể từ khi cô biết ghi nhớ.
Mrs.Flower mỉm cười – “Thật không dễ dàng khi có sức mạnh nhưng không bao giờ được người khác tin tưởng khi bạn sử dụng nó.Hơn nữa,ta đã sống quá lâu rồi – và người ta không thích điều đó.Nó khiến họ lo lắng.Họ bắt đầu thêu dệt những câu chuyện về hồn ma và những tin đồn—”
Bonnie cảm giác được mắt mình đang mở lớn.Mrs.Flower chỉ mỉm cười lần nữa và nhẹ gật đầu . “Có một anh chàng lịch sự như vậy sống trong căn nhà này là một vinh hạnh thực sự..” – bà vừa nói vừa lấy một mảnh băng thuốc dài từ cái khay và quấn nó quanh mắt cá chân của Meredith – “..Tất nhiên ta đã phải tự vượt qua những định kiến của chính mình.Mẹ thân yêu luôn nói rằng nếu ta muốn giữ lại nơi này,ta sẽ phải cho người khác thuê ,và đảm bảo rằng không cho người ngoại quốc vào.Và đương nhiên,anh chàng này lại còn là một vampire.”
Bonnie thiếu chút đã phun cacao ra ngoài.Cô sặc rồi bắt đầu ho.Meredith thì trưng ra một biểu hiện không-có-cảm-giác-gì .
“—nhưng sau một khoảng thời gian ,ta hiểu hơn về cậu ta và thông cảm với những rắc rối của cậu ta.” – Mrs.Flower tiếp tục nói,làm lơ đợt tấn công bằng cơn ho của Bonnie. – “Và giờ,cả cô gái tóc vàng cũng dính dáng vào chuyện này…cô gái trẻ tội nghiệp.Ta vẫn thường nói chuyện với Mẹ..”- bà tiếp tục nói nhấn mạnh âm tiết thứ hai –“…về chuyện này.”
“Mẹ của bà bao nhiêu tuổi rồi?” – Meredith hỏi.Giọng của cô toát lên vẻ lịch sự nhưng đôi mắt đầy kinh nghiệm của Bonnie chỉ ra rằng biểu hiện của cô ấy là một trong những biểu hiện tò mò bệnh hoạn bậc nhất.
“Ồ,bà ấy đã mất từ đầu thế kỷ.”
Có một khoảng lặng và rồi Meredith lấy lại tinh thần.
“Cháu xin lỗi.” – cô nói – “Bà ẩy hẳn đã sống rất thọ.”
“Ta nên nói rõ là đầu thế kỷ trước.Khoảng những năm ,vầy đó.”
Lần này đến phiên Meredith sặc.Nhưng cô ấy tỏ ra yên lặng hơn.
Mrs.Flower dịu dàng liếc nhìn hai người – “Ta đã có tuổi rồi.Các cháu biết đấy,thật khó để bộc lộ khả năng trước một phòng đầy nhóc người.Nhưng ta đúng là một phù thủy thiện.Ta có sức mạnh.Và giờ,nếu các cháu đã uống cacao xong ,ta nghĩ đã đến lúc chúng ta đi đến khu rừng cổ để tìm các bạn của bọn cháu.Mặc dù giờ là mùa hè nhưng các cháu thân yêu à,hai cháu nên mặc thiệt ấm vào.” – bà bổ sung .
“Cháu mặc rồi.”