Hồng Bích vội vã chạy đến phòng nhạc trong trường học sau khi nhận được cuộc gọi của Hải Nam, nghe hắn bị thương thì lòng cô ta lo lắng vô cùng. Vừa mở cửa bước vào cô ta đã lên tiếng hỏi.
"Hải Nam, cậu bị sao vậy bị thương ở đâu"
khi nhìn lại tất cả mọi thứ thì thấy Hải Nam hoàn toàn khỏe mạnh đứng tựa tường, bên đó còn có những người khác.
"Cậu cuối cùng cũng đến"
Hải Nam bước đến đứng đối điện với Hồng Bích và nói. Thấy hắn không bị gì Hồng Bích mới bình tỉnh lại, cô ta hỏi khẽ.
"Sao cậu lại lừa tớ"
Hoàng Minh với tay dóng cửa kính lại để người ngoài không nghe thấy cuộc nói chuyện này, anh bước đến nói.
"Là chủ ý của tớ đấy, nếu không thì sao cậu chịu đến đây liền được chứ?"
Hồng Bích dùng ánh mắt tức giận liếc nhìn Hoàng Minh và lớn tiếng hỏi.
"Minh, rốt cuộc cậu muốn giở trò gì đây hả?"
Hải Nam vội nói.
"Ngọc Lâm sáng nay đã bị Tuấn Phi bắt rồi"
Hồng Bích nghe mà cũng giống không nghe gì cả, cứ ung dung hỏi.
"Rồi sao, có liên quan gì đến tớ chứ?"
Hoàng Minh nhìn và nói
"Bọn tớ muốn cậu đi cùng cứu Ngọc Lâm, vì chỉ có một mình Hồng Bích cậu nói thằng Phi mới chịu nghe thôi"
Phương My đứng phía sau Hoàng Minh lúc này cũng lên tiếng nói.
"Chị Bích, em xin chị hãy cùng tụi em đi cứu Lâm Lâm đi, em cầu xin chị mà"
Hồng Bích khoanh tay lại để trước ngực với thái độ bình thản.
"Mắc gì tôi phải đi cùng với mấy người đi cứu con nhỏ Ngọc Lâm đó chứ?"
Vũ Trí nhíu mày nhìn thẳng Hồng Bích, khuôn mặt cô ta xinh đẹp như tiên nữ nhưng tại sao lòng dạ lại của ác quỷ chứ? Anh ấy khẽ bước đến và yếu ớt nói.
"Tôi không biết trái tim cô màu gì, là đỏ hay đen. Nhưng tôi...biết rõ...có một người con trai hết lòng yêu cô, có thể vì cô làm tất cả..."
anh ấy bỗng thở cấp, giống như muốn ngất đi. Ngọc Hùng vội chạy đến đỡ và lo lắng hỏi.
"Ken, mày không sao chứ?"
Vũ Trí lắc đầu và nhìn về phía Hồng Bích cố nói tiếp lời.
"Tuấn Phi đã vì cô mà đi đến buớc đường này có thật cô chẳng chút động lòng không? Tôi xin cô hãy đi cùng bọn tôi đến đó...coi như không phải vì Lâm Lâm mà vì NGƯỜI YÊU CÔ THẬT LÒNG ĐI"
câu cuối anh ấy cố ý nói lớn lên để có thể làm rung động người con gái kia.
Hồng Bích lúc này nhìn mọi thứ đều mờ đi bởi màn hơi nước, cô ta vì những lời của Vũ Trí đã có chút rung động. Từng mảnh ký ức đã có với Tuấn Phi dần dần hiện ra trước mắt cô ta, đúng là Tuấn Phi trước giờ không phải người tài giỏi gì nhưng cũng không xấu xa như hiện giờ, bày mưu hại người khác, bắt cốc người ta. Những gì hắn ta đã làm thật sự chưa bao giờ vì lợi ích của bản thân, tất cả mọi chuyện Tuấn Phi đã làm chỉ vì Hồng Bích cô ta. Muốn cô ta được bên người con trai mà cô ta mong muốn, chẳng muốn để cô ta khóc...
"Đừng nói nữa"
Hồng Bích bỗng dùng hai tay bịt kín tai mình lại quát lên, rồi vội quay lưng đi muốn trốn chạy cảm xúc thật trong lòng. Nhưng khi cô ta vừa chạm tới cửa thì...
"HỒNG BÍCH, TỚ CẦU XIN CẬU"
hai đầu gối quý giá của một người con trai tiến thẳng xuống sàn nhà, không chút do dự. Mọi người ở đó đều ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên. Phương My suýt chút nữa đã thét lên nhưng cô dùng tay bịt miệng mình kịp lúc. Nghe tiếng giống như quỳ gối Hồng Bích liền hốt hoảng quay nguời lại, cô ta lúc này không muốn tin cảnh tượng mình đang nhìn thấy là thật chút nào.
đại thiếu gia của một tập đoàn lớn, hoàng tử Hải Nam được tất cả cô gái yêu mến mà hiện giờ đang quỳ xuống trước bao nhiều người như thế này, đúng là một cảnh tượng quá sốc.
Hải Nam quỳ dưới sàn và nói
"Tớ trước giờ chưa bao giờ cầu xin bất cứ ai nhưng lần này tớ cầu xin cầu cậu mà Hồng Bích, nể tình chúng ta đã là bạn thân từ nhỏ mà hãy đi cứu Ngọc Lâm cùng bọn tớ đi, được không?"
từ nãy giờ Hồng Bích cố cầm nước mắt của mình để không rơi trước mặt nhiều người. Nhưng khi nghe những lời của Hải Nam vừa nói thì đã không thể nữa, nước mắt cô ta tuôn rơi như mưa.
"Cậu đang làm gì thế hả Hải Nam...sao cậu có thể vì con nhỏ Ngọc Lâm đó mà quỳ xuống cầu xin như thế này chứ?"
Hồng Bích quả thật không thể giữ bình tỉnh được nữa, cô ta như hoá điên vậy.
"Không lẽ con nhỏ Ngọc Lâm đó thật sự quan trọng với cậu như vậy sao?"
nhìn cô ta vừa khóc vừa hỏi như vậy nói thật mà nói thì trong lòng Hải Nam cũng khó chịu lắm. Nhưng chuyện tình cảm không thể lừa dối được, ngay lúc này càng không được. Hắn không chút do dự gật đầu.
"Phải, em ấy rất quan trọng với tớ...nếu em ấy có chuyện gì thì tớ thật không muốn sống nữa đâu"
hắn cầm nắm tay Hồng Bích và nói giọng hơi nghẹn ngào.
"Bích, tớ cầu xin cậu mà, hãy giúp tớ đi"
Vũ Trí nhìn thấy hình cảnh này không thể thừa nhận rằng, Hải Nam đúng thật yêu thương nó không kém mình. Rồi anh ấy quay sang qua nhìn Hoàng Minh và tự hỏi, tại sao ông trời lại thích trêu đùa con người ta đến vậy chứ? Rõ ràng người có hôn ước với nó là Hải Nam nhưng người trái tim nó lựa chọn lại chính là Hoàng Minh. Nếu như có thể thì Vũ Trí thật sự muốn đưa nó rời khỏi đây, đến một nơi không có đau buồn. Nhưng đáng tiếc, bây giờ cả anh ấy cũng chẳng biết mình còn có ngày mai nữa không?
Hồng Bích vuốt mái tóc ngắn ngược ra sau và miền cưởng gật đầu.
"Được rồi, tớ đồng ý... Hải Nam, cậu mau đứng dậy đi"
Hải Nam nở nụ cười vui mừng, rồi đứng dậy và nói.
"Tớ cảm ơn cậu, Bích"
Hoàng Minh hiểu tính tình của Phương My, nếu bảo cô ở nhà chờ thì chắc chắn cô không chịu đâu nên anh nắm chặt tay cô và nói khẽ.
"Em hãy luôn ở sau lưng bọn anh"
Phương My thoáng ngạc nhiên nhìn anh, rồi gật đầu.
"Dạ vâng em hứa"
....
Thế là Ngọc Hùng và Hồng Bích mỗi người chạy một chiếc xe, chạy thẳng ra khỏi thành phố.
trên xe Vũ Trí đang liên lạc với cảnh sát, lên kế hoặc cứu nó và bắt Tuấn Phi nhanh nhất có thể.
Ngọc Hùng thì đang hết sức tâm trung lái xe, cố gắng để bản thân mình giữ được bình tỉnh.
còn Phương My thì cầm điện thoại Ngọc Hùng để liên lạc với tụi người Hoàng Minh.
nói chuyện với cảnh sát xong thì Vũ Trí bỗng lấy con dao nhỏ trong túi ra đâm vào tay mình một dao, máu đỏ tươi theo đó tuôn ra. Phương My hoảng hốt thét lên.
"Ken, anh đang làm gì vậy"
nghe Phương My thét lên như vậy Ngọc Hùng giật mình liền nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy Vũ Trí tự đâm vào tay mình, anh ta tức giận hỏi.
"Mày khùng rồi phải không Ken"
vết thương trên tay vẫn chảy máu nhưng Vũ Trí không hề hộ ra vẻ đau đớn gì mà ngược lại còn nhếch môi cười nhẹ.
"Chỉ như thế tao mới không ngất đi, mới đủ tỉnh táo thôi"
Phương My thoáng ngạc nhiên, hoá ra anh ấy muốn chìm trong đau đớn để đủ tỉnh táo đi cứu nó. Cô vừa khâm phục anh ấy vừa sợ hãi, thật không biết nên làm gì bây giờ nữa.
Ngọc Hùng qua kính chiếu hậu nhìn Phương My, anh ta giờ rất hối hận vì để cô ngồi bên cạnh Vũ Trí, làm cho cô sợ hãi như thế này.
Ngồi ghế sau Hoàng Minh nãy giờ vẫn để ý đến những động tác và vẻ mặt của Hồng Bích, anh chính là không tin tưởng cô ta lại dễ dàng chịu giúp mọi người đi cứu Ngọc Lâm nó. Nhất định cô ta có tính toán gì trong lòng, anh nên cẩn thận chút sẽ tốt hơn.
Hồng Bích đang lái xe chạy theo sau xe của Ngọc Hùng, trong lòng cô ta thật sự không can tâm, nó tựa vào đâu mà được Hải Nam yêu thương và bảo vệ như vậy chứ? Cô ta đã yêu thương, đã luôn bên cạnh hắn nhiều năm như vậy mà lại chẳng được gì, dù chỉ một ánh nhìn thôi cũng không hề có.
Hoàng Minh đã nhìn thấy những ngón tay Hồng Bích gõ nhẹ lên vô lăng, giống như đang bày mưu tính kế gì đó! Anh lên tiếng hỏi khẽ
"Bích à, chắc cậu không muốn Nam hận cậu cả đời này chứ?"
Hải Nam đang ngồi ghế phụ nghe vậy liền quay qua nhìn Hồng Bích với ánh mắt nghi ngờ.
Hồng Bích khẽ giật mình, tay bỗng cầm chặt vô lăng hơn.
"Cậu đang nói bậy bạ gì thế Minh"
cô ta cố giữ bình tỉnh, rồi nói tiếp.
"Sức khỏe của Hải Nam từ nhỏ tới giờ vẫn yếu không được lái xe. Còn cậu thì bận liền lạc với bọn người kia rồi nên tớ mới dành lái xe thôi"
Hoàng Minh quả thật khâm phục sự bình tỉnh và tài ăn nói của cô ta, anh lạnh lùng gật đầu.
"Tốt nhất là cậu đừng làm gì bậy"
Hồng Bích cười nhẹ.
"Tớ đã đồng ý rồi mà, sao có thể làm gì bậy nữa chứ?"
miệng cười nhưng trong lòng cô ta đầy tức giận, ban đầu cô ta dành lái xe vì tính cho xe dụng vào chỗ nào đó, để xe hư không đi được nữa. Nhưng nào ngờ lại bị Hoàng Minh phát hiện.
Hai chiếc xe chạy được nửa giờ thì dừng lại ở cách xa ngôi nhà hoang một đoạn đường.
khi mọi người đến nơi thì cũng vừa lúc cảnh sát đến. Vũ Trí lúc này thật sự không giống người bệnh chút nào cả, anh ấy không chỉ bình tỉnh mà còn sáng suốt bàn kế hoặc với cảnh sát nữa. Vì lần trước cũng chính anh ấy cùng Ngọc Hùng đến cứu nó nên anh ấy đã nắm rõ đường đi rồi, không có gì khó nữa. Sau khi bàn kế hoặc xong anh ấy lạnh lùng nói.
"Các anh nhớ phải giữ an toàn cho con cưng, nếu cô ấy có bất cứ tổn hại nào thì các anh cùng cấp trên của mình về ăn cơm nhà luôn đi"
nghe những lời như vậy thì tất cả mọi người đều giật mình. Hải Nam hết sức tò mò về thân phần thật của Vũ Trí, rốt cuộc anh ấy là ai đây sao lại có thế sức lớn như thế. Trắng hay đen gì cũng phải nghe lời anh ấy cả?
Hoàng Minh bước tới gần Hải Nam và nói nhỏ.
"Mày phải coi chừng Bích đấy, tao sợ cô ta giở trò"
Hải Nam nhẹ gật đầu.
"Ok, tao biết rồi..."
Tất cả đều bắt đầu hàng động, những cảnh sát đi trước bù quanh ngôi nhà hoang ấy một cách cẩn thận. Hoàng Minh và Vũ Trí khẽ đi vào ngôi nhà, vì cả hai đều giỏi võ và rất nhanh trí nên đi thăm dọ là một việc không hề khó. Trong nhà có dám người cao lớn đang đánh bài với nhau. Hoàng Minh để ý thấy ở sau lưng mỗi người đều có súng, anh thật không biết sao lần này Tuấn Phi lại chơi lớn như vậy. Không lẽ hắn ta thật sự muốn ở trong tù hết đời này sao? Vũ Trí cẩn thận quan sát tìm nó nhưng chẳng thấy đâu mà chỉ thấy một căn phòng, anh ấy vỗ nhẹ lên vai Hoàng Minh rồi ra dấu hiệu bảo nhanh ra ngoài.
cả hai rất cẩn thận, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng như gió không dám gây ra tiếng động nhỏ nào. Ra tới ngoài hợp mặt với những người khác. Vị cảnh sát trưởng lên tiếng hỏi.
"Bên trong có bao nhiều người"
Vũ Trí trả lời nhanh.
"Khoảng người"
Hoàng Minh nói thêm.
"Tất cả họ đều có súng"
nghe tới đó Hồng Bích giật mình, cô ta không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế. Ngọc Hùng lo lắng nhìn Phương My và nói.
"My, em hãy luôn ở sau lưng anh đó biết không?"
Phương My khẽ gật đầu một cái, trong mắt cô hiện giờ thứ thấy rõ nhất là vẻ mặt lo lắng của Hoàng Minh. Dù cho anh cố gắng giữ bình tỉnh và vẻ lạnh lùng như thường ngày nhưng sự lo lắng dành cho Ngọc Lâm nó vẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh giờ khiến tim cô đau nhói quá. Vì nó mà anh không bận tâm đến an toàn của cô, người yêu của anh...
Hải Nam cũng lo lắng hỏi.
"Thế còn Ngọc Lâm đâu"
Hoàng Minh thở dài.
"Chắc bị nhốt trong căn phòng bên trong"
Vũ Trí nãy giờ im lặng suy nghĩ gì đó, chẳng ai đoán được. Rồi anh ấy bỗng lên tiếng nói.
"Tôi nhớ hình như có cửa sau"
anh ấy quay sang qua nói vị cánh sát trưởng.
"Các anh ở phía trước bắt mấy tên côn đồ lại đi, còn bọn tôi sẽ đi đường sau vô. Chúng ta chặn hai phía như vậy dù Lý Tuấn Phi có cánh cũng khó thoát được"
trước khi đến đây cấp trên đã cặn dò rất kỉ, mọi chuyện đều phải nghe theo lời của người tên Dương Vũ Trí nên giờ vị cảnh sát trưởng chỉ biết gật đầu làm theo thôi.
Hoàng Minh và Vũ Trí dẫn đầu đi trước, còn những người khác đi theo sau. Cũng không biết sơ ý hay cố tình mà Hồng Bích đạp phải lon nước dưới đất phát tiếng động lớn. Hải Nam vội quay đầu lại nhìn thì Hồng Bích tỏ vẻ sợ hãi.
"Tớ không cố ý..."
thấy thế Hoàng Minh và Vũ Trí chỉ có cách cùng cong vào nhanh nhất có thể, mong Tuấn Phi sẽ trở tay không kịp. Nhưng mọi thứ đã không như họ mong muốn, vừa nghe tiếng động bên ngoài thì Tuấn Phi đã nhanh tay ôm lấy nó và chỉ súng thẳng vào đầu nó.
"Tất cả đứng yên, nếu không tôi sẽ nổ súng"
Tuấn Phi nhìn trước sau và quát lên.
"Lâm Lâm"
mọi người đều lo lắng gọi tên của nó. Vũ Trí vội nói.
"Được được, bọn tôi sẽ không bước tới nữa. Cậu đừng làm hại Lâm Lâm, dù cậu muốn gì cũng được"
nó đang bị Tuấn Phi giữ rất chặt, nó rung rung nước mắt nhìn Vũ Trí.
"Ken, cứu em với"
Tuấn Phi cầm chặt ổ súng và nói.
"Mau bảo dám cảnh sát ra ngoài"
đối với Vũ Trí có bắt được Tuấn Phi hay không chẳng quan trọng gì, anh ấy chỉ muốn nó được an toàn thôi. Anh ấy nhìn cảnh sát và nói lớn.
"Các anh mau ra ngoài hết đi"
cả dám cảnh sát liền làm theo, họ từ từ lùi ra ngoài. Hoàng Minh nhíu mày lại và nói.
"Tuấn Phi, mày bình tỉnh lại. Cảnh sát đã ra ngoài hết rồi, mau thả Ngọc Lâm ra đi"
Tuấn Phi kéo nó đi, cố giữ một khoảng cách lớn với tụi người Vũ Trí. Hắn cười nừa miệng và nói.
"Vũ Hoàng Minh, mày thật không uổng từng là bạn của tao. Chỉ có mình mày mới nghĩ ra, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất"
không cần phải hỏi gì thì Tuấn Phi cũng đoán ra được chính là Hoàng Minh đã dẫn mọi người đến đây, vì chỉ có anh hiểu rõ con người hắn ta. Hải Nam lúc này lên tiếng nói.
"Khoan đã, mày xem ai nè Phi"
hắn vội kéo Hồng Bích ra đến trước mặt Tuấn Phi và nói tiếp.
"Bích đã đến rồi đây mày mau buông súng xuống đi"
vừa thấy Hồng Bích thì tay cầm súng của Tuấn Phi buông hỏng ra một ít, hắn buột miệng hỏi.
"Bích, sao cậu lại ở đây"
rồi hắn ta quay sang qua nhìn Hải Nam với ánh mắt tức giận và quát lên.
"Mày có còn là con người nữa không Kim Hải Nam. Bích, cô ấy đã yêu thương mày suốt mấy năm qua sao mày lại nhẫn tâm đưa cô ấy đến nơi nguy hiểm như thế này"
Hồng Bích thoáng ngạc nhiên, trong tình hình này Tuấn Phi vẫn còn lo lắng cho cô ta sao? Tuấn Phi bỗng chỉ súng qua người Hải Nam và nói.
"Mày dám lợi dụng Bích để đối phó tao, tao sẽ không tha thứ cho mày đâu"
Hoàng Minh bước tới đứng trước Hải Nam và đối điện với ổ súng có thể bắn bất cứ lúc nào, anh kiên định nói.
"Đưa Bích đến là chủ ý của tao"
Phương My và nó lo lắng gọi khẽ.
"Anh Minh"
nó bỗng cắn vào cánh tay Tuấn Phi đang giữ mình một cái thật đau và định bỏ chạy. Nhưng không, Tuấn Phi lại thêm một lần nữa nhanh tay bắt giữ nó. Ánh mắt hắn ta đầy tức giận và muốn tát tay nó.
"Khoan đã, cái tát này tao sẽ chịu thay cô ấy"
Hoàng Minh vội nói, rồi tự tát vào mặt mình một cái hết sức mạnh. Nhìn anh tự đánh mình như thế thì trong lòng Phương My và nó đều nhói đau, cả hai đã cùng bật khóc vì một người con trai...
tình hình lúc đó không chỉ hồi hợp mà còn có khó xử nữa, ba cô gái đều mong muốn được sống thật với cảm xúc của mình vào lúc này. Vì không ai biết hay đoán trước được một phút tiếp theo đây sẽ có chuyện gì xảy ra nên họ không muốn tự dối lòng nữa. Hồng Bích rung rung nước mắt nhìn Tuấn Phi và nói khẽ.
"Phi, cậu hãy dừng lại đi...đã quá đủ rồi"
Tuấn Phi hơi ngạc nhiên khi thấy Hồng Bích rơi nước mắt.
"Tớ thật sự không đáng để cậu hy sinh như vậy đâu Phi à"
Hồng Bích vừa khóc vừa nói. Tuấn Phi vội lắc đầu.
"Không đâu...cậu là một cô gái tốt...chính là cậu đã khiến tớ thấy ấm lòng...bằng nụ cười của cậu"
giọt lệ của người con trai như hắn ta đã nhẹ nhàng rơi.
"Đã từ lâu rồi tớ muốn nói với cậu một câu... Tớ thích... À KHÔNG?"
hắn ta lắc đầu và nghẹn ngào nói tiếp.
"Anh yêu em, Bích à"
nghe câu nói ấy cảm xúc Hồng Bích vỡ oà lên, cô vừa khóc vừa gật đầu. Vũ Trí nhân lúc này lấy con dao nhỏ từ túi ra ném thẳng vào tay Tuấn Phi đang giữ nó. Vì quá bất ngờ Tuấn Phi đau đớn buông nó ra...nhưng không biết vì điều gì mà hắn ta vẫn cố chấp nổ súng phía nó.
"LÂM LÂM"
"Pằng. Pằng"
hai tiếng súng vang lên cùng lúc, khiến cho tất cả hoảng sợ đều ôm lấy nhau...
tới khi bình tỉnh nhìn lại thì thấy Tuấn Phi đã ngã xuống vì bị cảnh sát bắn ngay đầu, hắn ta đã cắt thở, không kịp nói thêm một lời nào.
còn Vũ Trí đang ôm lấy nó dưới sàn nhà, lưng anh ấy đầy máu...
Ngọc Hùng và Phương My với nó mở to mắt và thết lớn lên.
"KEN"
nó cố đỡ Vũ Trí dậy, cho anh ấy nằm trong người mình.
"Ken, anh đừng bỏ em mà"
nó ôm chặt Vũ Trí và vừa khóc vừa nói. Ngọc Hùng giống phát điên mà thét lớn lên.
"MAU GỌI CẤP CỨU. MAU GỌI CẤP CỨU. NHANH"
rồi anh ta ngồi bên Vũ Trí và nói.
"Mày hãy cố gắng lên Ken"
Phương My vừa khóc vừa gật đầu.
"Đúng đó Ken, anh hãy cố lên...xe cấp cứu sắp đến rồi"
Vũ Trí cố đưa tay lên lau nước mắt nó và nói khẽ.
"Lâm Lâm, em đừng khóc nữa...sớm muộn anh cũng đi mà...giờ chỉ đi sớm hơn thôi..."
nó lắc đầu tiếp tục,
"Không, em không cho anh đi đâu hết. Không có anh em biết làm sao...Ken, anh đừng bỏ rơi em mà"
Vũ Trí cũng rơi lệ.
"Em dừng như thế mà Lâm Lâm...anh sẽ ở trên trời dõi theo và bảo vệ em...hãy hứa với anh...em sẽ sống thật tốt..."
Ngọc Hùng nhìn nó và nói.
"Lâm Lâm, em hãy hứa với Ken đi đừng bướng bỉnh nữa"
nó đau khổ gật đầu.
"Em hứa với anh, Ken...em sẽ sống thật tốt...sẽ không làm anh lo lắng nữa đâu"
Vũ Trí mỉm cười, rồi đưa mắt nhìn xung quanh muốn tìm ai đó.
"Minh...cậu đâu rồi"
Hoàng Minh đang đơ người ra ở một gốc vì quá bất ngờ, khi nghe Vũ Trí gọi mình thì vội chạy tới.
"Tôi ở đây"
Ngọc Hùng đứng dậy cho Hoàng Minh ngồi xuống. Vũ Trí cầm tay Hoàng Minh và nói.
"Tôi xin cậu hãy dũng cảm lên đối mặt với tình cảm thật trong lòng mình đi, được không?"
Hoàng Minh bối rối nhìn nó và Phương My, rồi nhẹ gật đầu.
"Tôi hiểu rồi..."
lưng Vũ Trí chảy máu càng lúc càng nhiều hơn, anh ấy nhìn về phía Phương My mà nói khẽ.
"Em hãy tha thứ cho anh nha"
Phương My vừa khóc vừa lắc đầu.
"Em hiểu tất cả mà anh Ken..."
có lẽ trong tất cả mọi người chỉ có một mình Hải Nam nghe không hiểu những gì Vũ Trí nói thôi.
Vũ Trí quay lại nhìn nó với ánh mắt đầy tình cảm như mọi khi, anh ấy cố đưa tay lên sờ mặt nó và nói khẽ.
"Anh yêu em, Lâm Lâm..."
ngọn lửa mong manh cuối cùng cũng bị thổi tắt. Đôi mắt đầy yêu thương khẽ nhắm lại và bàn tay ấm áp của người con trai từ từ rơi xuống, bất động... Ngọc Hùng và Phương My đau khổ thét lên.
"KHÔNG KEN, TỈNH LẠI ĐI"
nó thì như nguời mất hồn, không khóc không la thét lên, cứ im lặng ôm chặt lấy Vũ Trí. Rồi nó cũng ngất đi, không còn biết gì nữa...