Editor: Lữ
Beta: An Hiên
,
Tôi không thích ca nhạc, nguyên nhân có lẽ vì tâm trạng dễ bị ảnh hưởng bởi các bài nhạc buồn.
Khi gọi điện thoại cho Linh kun đúng lúc anh đang chơi game, tôi nghe thấy anh đang bật một bài nhạc buồn thì bèn hỏi: "Bật loại nhạc chia tay này không sợ em không cần anh nữa à?"
Linh kun ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng có lý, anh thì thầm: "Phải mau đổi bài thôi."
,
Linh kun thuộc loại người tiền bạc phải rõ ràng, tuyệt đối không phung phí bất cứ xu nào.
Ngay cả trong game, lúc anh gửi tiền vào tài khoản ngân hàng cũng cảnh báo tôi không được tiêu bậy tiêu bạ, số tiền này được dùng vào việc đào tạo con gái sau này.
Trong lúc rảnh rỗi, tôi hỏi anh: "Nếu như anh sinh ra ở thế giới võ hiệp, anh muốn trở thành người thế nào?"
Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ hăng hái chọn hiệp khách, hoặc là nho sinh vui vẻ.
Kết quả là Linh kun suy nghĩ một chút mới thốt lên: "Người vơ vét của cải."
Vẻ mặt tôi không thể tin được... lẽ nào tên này định gây đại nạn cho ngân khố quốc gia? Không hổ là con người nham hiểm xảo trá!
,
Hôm nay trong lúc chơi trò nhập vai với Linh kun, tôi đề nghị: "Em muốn làm hoàng thượng, vậy anh làm thừa tướng nhé."
Linh kun bối rối hồi lâu rồi chỉ ra điểm sai lầm: "Cụ thể là triều đại nào? Có vài triều đại không có thừa tướng đấy."
Tôi thẹn quá hóa giận, thốt lên: "Anh là cảnh sát Thái Bình Dương à? Quan tâm nhiều thế... Em mặc kệ, bất kể thế nào em cũng là hoàng thượng."
"Được được được." Anh bất đắc dĩ đáp.
"Thế thì làm sao anh quen được em? Làm sao lừa được em?"
Linh kun nhíu mày: "Quan hệ của anh và hoàng thượng tốt thế à? Đừng làm khó anh, làm sao anh có thể lấy hoàng thượng được, nên sẽ không làm chuyện mờ ám với em."
"Nhưng anh thích em mà."
Thời khắc này Linh kun vô cùng cứng nhắc, giống như một độc giả lớn tuổi: "Không có khả năng. Ngoại trừ công việc ra thì anh sẽ không tiếp cận em."
"Tại sao thích em lại không tiếp cận em?" Tôi không hiểu.
"Không biết, dù sao thì anh cũng không tiếp cận em." Anh nhìn bộ dạng vô cùng mất mát của tôi, lại mím môi bổ sung: "Nếu quả thật phải tiếp cận như lời em nói thì có thể lợi dụng việc công để tiếp cận em, ví dụ như gặp chuyện lớn, em truyền anh vào điện, hai người ở trong điện cũng đã là việc rất tốt rồi."
,
Một lát sau, tôi hỏi Linh kun: "Nếu như ở thời cổ đại, anh nhặt được một cô bé năm tuổi, thu nhận làm đồ đệ rồi một tay nuôi lớn. Không sai, cô bé kia chính là em, kết quả khi mười sáu, mười bảy tuổi em thích anh, anh sẽ làm thế nào?"
Linh kun hoảng sợ: "Không thể đâu, em là đồ đệ của anh, anh lại còn tự tay nuôi lớn, sao có thể xuống tay được. Nếu như anh là em, em có thể xuống tay với đồ đệ mình nuôi nấng được không?"
"Em sợ anh chê em già, chỉ là xuống tay thôi mà, không có vấn đề gì cả."
"Em đúng là cầm thú... Em xuống tay được nhưng anh không làm được."
Tôi gian trá cười hai tiếng: "Nếu như em cứ thầm thương trộm nhớ thì sao?"
Linh kun khẽ cười: "Vậy thì còn chưa biết."
"Cho nên?"
"Anh sẽ từ chối trước..."
"Hả, lại còn vờ vịt từ chối trước?"
Linh kun bất đắc dĩ nói: "Cái gì mà vờ vịt, từ chối đương nhiên là thật."
"Nếu như em khăng khăng hiến thân thì sao?"
"Vậy thì anh hết cách rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi."
Tên này đúng là cầm thú mà!
,
Tôi lại hỏi Linh kun: "Nếu như ở thời cổ đại, anh là cấp trên của em, em là thuộc hạ của anh thì sao?"
"Em là nữ, không thể vào triều làm quan được, bị phát hiện sẽ phiền phức lắm." Linh kun trịnh trọng lên tiếng.
"Nếu như em là nữ cải nam trang, vậy đây là bí mật của em đúng không? Anh sẽ giúp em giữ bí mật chứ?"
"Sẽ, nhưng điều kiện tiên quyết là em có hiến thân không? Nếu em không hiến vậy thì anh giúp để làm gì?" Linh kun vô cùng hứng thú hỏi.
Tôi hỏi: "Vậy anh biết em là nữ, anh định nói bóng gió với em rằng anh đã phát hiện ra như nào?"
"Sẽ nói một vài câu ám chỉ, ví dụ như "Ngươi có biết làm vậy sẽ bị chém đầu không? Đây là tội khi quân đấy.", hoặc là đưa em về nhà uống rượu, uống say rồi thì bạn bè tương thân tương ái cùng nhau đi ngủ, khụ, sẽ giúp em cởi áo ngoài các kiểu. Hôm sau, không cần anh lên tiếng, em cũng sẽ biết mình đã bị anh phát hiện."
Tôi khó hiểu: "Tại sao em sẽ biết?"
"Bởi vì quần áo của em bị anh thay, giày cũng do anh thay luôn, em nói xem?"
Nếu như vậy, tôi nhất định sẽ chột dạ, dính lấy Linh kun rồi truy hỏi đến cùng: "Có phải anh đã phát hiện ra điều gì rồi không?"
Linh kun thần thần bí bí trả lời: "Hử, anh không phát hiện ra gì cả."
Sau đó, anh còn nói: "Nếu như em cũng không nhìn ra được vậy thì quá chậm rồi, anh hết cách."
Tôi nói: "Còn gì nữa không? Anh còn định thế nào?"
Linh kun ung dung nói: "Nếu như phải nói thật, nhất định anh sẽ dùng trăm phương nghìn kế bắt em từ quan, có thể sẽ giở chút thủ đoạn. Đến lúc đó em thân cô thế cô, anh sẽ giả vờ làm người tốt thu nhận em về nhà, trên thực tế thì trong lòng rất vui vẻ vì đã hoàn thành từng bước trong kế hoạch. Cuối cùng bắt em về nuôi, khụ, em nhất định sẽ cảm thấy thừa tướng đại nhân là người tốt nhất. Chờ một chút, nói như vậy hình như hơi đạo đức giả."
"Anh vốn như thế đấy!"
"Hoặc là, khi ấy anh và em cùng với những người khác đến nơi rượu thịt để hưởng thụ. Thời gian ở cùng mọi người, em hết lần này đến lần khác đều tỏ ra mất tự nhiên rồi lòi ra manh mối. Lúc ấy anh là kiểu người giữ mình tương đối trong sạch, thấy em gặp nạn, nhất định sẽ từ chối giúp em. Cuối cùng em biết đã bị anh phát hiện ra bí mật, anh liền khuyên em từ quan, rời khỏi triều đình. Bởi vì anh cứu em, cho nên em nhất định cảm kích vô biên, liền lấy thân báo đáp."
Tôi: "..."
Tên gian trá đầy bụng này, đúng là đại ma vương Linh kun!
,
Trước đây rất muốn ở gần Linh kun, có lẽ vì anh quá mức dịu dàng và ấm áp khiến tôi như thiêu thân lao đầu vào lửa, không ngừng xông đến.
Khi ấy tôi cực kỳ muốn gần gũi với Linh kun nhưng tiếc rằng không có số điện thoại nên liền nghĩ ra một chiêu xấu xa: xin toàn bộ số điện thoại của các bạn trong lớp, cuối cùng mới đi hỏi số của Linh kun.
Tối hôm đó, tôi hít sâu vài hơi, tạm thời nghĩ ra một cái cớ, lập tức gọi điện cho Linh kun: "Em muốn hỏi một vấn đề trong sách, chỉ năm phút thôi."
Có lẽ vì giọng nói của Linh kun trong điện thoại quá êm tai cho nên lần đầu tiên tôi gọi đến đã nói chuyện rất lâu, dài hơn năm phút, thế nào cũng không chịu cúp.
Mà khi ấy tâm lý của Linh kun lại hoạt động: "Tại sao vừa có số của anh đã gọi cho anh?"
Ngừng một chút, anh nói thêm: "Cũng thấy hơi sợ một chút, bởi vì không quen gọi điện thoại với con gái."
"Vậy có phải anh rất vui không? Khi ấy có ấn tượng tốt với em không?"
"Vừa bắt đầu thì em và những cô gái khác cũng không khác mấy, đều là trẻ con. Nhìn qua thì rất dịu dàng ít nói, trên thực tế lại khá to gan, dám gọi điện cho anh."
"Lúc đó, trong điện thoại em nói muốn hỏi anh vấn đề trong sách, anh cảm thấy thật không hay là viện cớ?"
Linh kun khẽ cười một tiếng: "Anh cảm thấy là viện cớ."
Hóa ra đã bị anh bắt thóp... Tôi còn tưởng rằng lí do này hoàn mĩ biết bao.
"Mấy vấn đề này rõ ràng có thể hỏi trên trường, không có lý nào lại về nhà mới hỏi, mục đích thực sự là không muốn người khác biết. Chỉ là rất thú vị vì đột nhiên em gọi điện cho anh."
"Vậy là anh không ghét nói chuyện phiếm với em phải không?"
"Không ghét mà hơi khẩn trương. Bởi vì em là bé gái cho nên không thể từ chối yêu cầu này."
Chỉ xét điểm này thì Linh kun đúng là chàng trai ga lăng.
Tôi hơi bất mãn: "Bé gái, tại sao lại là bé gái!?"
"Bởi vì khi ấy em quá nhỏ, trong mắt anh em chính là em gái."
Tôi cười châm chọc: "Vậy mà anh có gan biến em gái thành vợ đấy!"
Linh kun im lặng một lúc mới lên tiếng: "Không dám."