Editor: Hạ Vy Lam
Beta: An Hiên
,
Vì sự “biết hối cải” trước đó của tôi nên người nhà tôi chắc chắn sẽ không thả tôi ra.
Nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, vì người nhà mà cuối cùng tôi đã từ bỏ rất nhiều việc. Tôi vào học ở một ngôi trường bình thường theo sắp xếp của họ, vì họ muốn gò ép cho tôi một cuộc sống theo khuôn phép nên tôi đã từ bỏ việc học ở học viện phép thuật.
Nếu không gặp Linh kun thì có lẽ lần này tôi cũng sẽ tiếp tục từ bỏ. Nhưng khi thấy anh vì không muốn nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà rời khỏi nhà ra bên ngoài lang bạt, dù chịu đựng bão táp mưa sa cũng không đầu hàng… tôi lại hơi dao động.
Đêm đó, chờ trăng máu dần lên cao. Linh kun xuất hiện lặng lẽ như cái bóng, không biết đã đứng ngoài cửa sổ từ bao giờ.
Tôi vui mừng, hạ thấp giọng gọi: “Linh kun?”
“Cô còn bị giam ở bên trong sao?”
“Tôi không được đi ra ngoài.”
“Vậy cô suy nghĩ thế nào rồi?”
“Muốn thì muốn nhưng người nhà của tôi sẽ không đồng ý…”
Linh kun nhíu mày, không hiểu: “Tại sao phải được sự đồng ý của người nhà cô?”
“Bởi vì…” Tôi há to miệng, vậy mà lại không nói ra được lý do nào, “Bởi vì tôi sợ họ tức giận, sợ họ giận chó đánh mèo với tôi.”
“Cô sợ bị đánh, bị chửi sao? Sẽ khóc, sẽ bị đau ư?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Cái này tôi không sợ, đánh cũng được, mắng chửi gì cũng được, tôi đều không để tâm. Chỉ là tôi sợ họ tức giận…”
“Suy nghĩ này của cô không đúng rồi. Cô sợ họ không vui nhưng họ lại không lo lắng cho những khổ sở mà cô trải qua, tình thân như vậy không phải là yêu. Hơn nữa, cô là cô, cô có cuộc sống của cô, vì sao phải cần người khác đồng ý chứ?”
Anh là người đầu tiên nói với tôi những lời như vậy, tôi suy nghĩ một chút, những lời này rất có lý, nhưng tôi vẫn không phục hồi tinh thần được.
“Chưa nghĩ thông suốt sao?” Linh kun hỏi tôi, từ đầu đến cuối anh đều nở nụ cười, nhưng lần này trong nụ cười lại có chút không bình thường.
“Tôi thoát ra khỏi đây như thế nào? Còn nữa, tôi vẫn rất sợ, không muốn để họ phát hiện ra.”
“Yên tâm, bình minh lên tôi sẽ đưa cô về.” Linh kun hứa hẹn, lại nói thêm: “Ừm… Tôi từng học ở học viện phép thuật nên biết chút phép thuật. Nhưng lúc tôi thi triển phép thuật cô cần nhắm mắt lại, tuyệt đối không được nhìn lén, được không?”
“Được.” Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng cách mí mắt tôi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy… ánh trăng bị cái bóng che phủ, tia sáng trở nên vô cùng u ám.
Không biết qua bao lâu, có một đôi tay vòng qua eo, ôm tôi vào trong ngực, quẩn quanh bên mũi là mùi thơm cỏ cây thanh đạm của anh.
Tiếng gió rít gào, âm thanh của cánh chim đập truyền vào tai tôi.
Chẳng lẽ Linh kun mọc cánh?
Chẳng lẽ anh là con cháu Thần tộc cao quý trong truyền thuyết… Là thiên sứ sao?
Tôi có bạn là thiên sứ?
Vì quá hưng phấn, tôi không kìm nén được niềm sung sướng trong lòng, vội mở mắt ra, hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo của Linh kun trước đó.
Vừa mở mắt ra, tôi liền ngây như phỗng.
Đúng Linh kun là có hai cánh, lông dày dặn mềm mại, dang rộng sải cánh lên trời, tỏa ra một vùng ánh sáng đen… Chỉ là đôi mắt màu đỏ tươi của anh đã làm bại lộ sự thật anh là ma vương.
Anh không phải thiên sứ mà là ma vương.
Linh kun nhíu mày nhìn tôi: “À, bị phát hiện rồi.”
Tôi rất hối hận vì không nghe lời người nhà, một mình bỏ trốn, lại không có chút võ thuật phòng thân, có lẽ tôi sắp thành bánh nhân thịt người vàng rụm thơm ngon rồi… Quên đi, có lẽ vẫn nên xin tha trước nhỉ? Dũng sĩ chủ động hiến thân giống như tôi có lẽ từ trước đến giờ đều chưa có ai.
“Trước khi anh ăn tôi, cho tôi nói một câu nhé.” Tôi rất có khí thế, không khuất phục.
“Nói đi.”
“Anh bỏ ít cay thôi, tôi bị dị ứng với ớt.”
“...” Linh kun nói: “Vừa khéo, tôi cũng thế.”
Tôi hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt, chúng ta đã đạt được nhận thức chung, anh ăn đi.”
“Ăn cô?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thích lời giải thích trắng trợn như thế sao, còn phải sử dụng từ "dùng cơm" à? Anh đúng là ma vương tao nhã nhất mà tôi biết, ặc, thật ra đây là lần đầu tiên tôi thấy ma vương.”
Linh kun nói thêm: “Hẳn là cô cảm thấy vinh hạnh lắm, còn được ma vương ôm nữa. Nhưng mà tôi sẽ không ăn cô ở đây đâu.”
“Vậy anh định đi đâu.”
“Ý tôi là tôi sẽ không ăn cô.”
Tôi hoảng sợ: “Chẳng lẽ anh định tra tấn tôi?”
“Tra tấn?”
“Trong sách đều viết như thế, ma vương bắt dũng sĩ đi, nướng trên lửa rồi sau đó sẽ ăn.”
Linh kun sửa lại: “Thực chất, ma vương mới là người yếu thế, dũng sĩ ham muốn có được vật báu và pháo đài của ma vương nên dốc toàn bộ lực lượng săn giết ma vương. Sau khi cướp được của cải, lại lấy danh là người chính nghĩa về thành tranh công, xây dựng quê hương.”
“Sao trong lịch sử không nói như vậy?”
“Có phải lịch sử nói cái gì cũng đúng đâu? Đa số mọi người đều thế, sống như vậy rồi cho rằng là đúng sao? Vậy cô muốn trở về với họ, sống cuộc sống “đúng đắn” ư?”
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên là không muốn! Tôi không thích cuộc sống như vậy.”
“Ước mơ của cô là gì?”
“Làm dũng sĩ, săn giết ma vương.”
Linh kun lùi về sau một bước: “...”
“Nhưng anh đừng lo lắng, tôi không có ác ý gì với anh hết, huống hồ tôi cũng không đánh lại anh, vậy ước mơ của anh là gì?”
“Ừm… trước kia không có nhưng bây giờ có rồi.”
“Là gì?”
“Bí mật không nói được.” Anh nhìn tôi: “Hay tôi giúp cô thực hiện ước mơ nhé.”
“Ước mơ của tôi?”
“Không phải cô muốn đấu với tôi sao? Vậy cho cô thử đột nhập vào sào huyệt của ma vương, săn giết ma vương một lần, thế nào?”
Tôi hưng phấn: “Thật chứ? Anh sẽ không bị thương chứ?”
“Cô đánh không lại tôi đâu.”
“Ừm.” Tôi bình tĩnh nghĩ lại thì đúng là thế thật.
“Leo lên lưng tôi đi, tôi đưa cô đến pháo đài của ma vương.”
Tôi hơi do dự: “Sao lại phải leo lên lưng anh để tới pháo đài của ma vương?”
Anh nghẹn họng, nghĩ ra một lý do: “Bởi vì đường đến pháo đài của ma vương có thể phân biệt được con người, cô đi như vậy sẽ gặp nguy hiểm.”
“Thì ra là vậy, anh đúng là một ma vương tốt.”
Linh kun ngượng ngùng cười.
Trên đường đi, tôi luôn ở trên lưng anh, vì là một người đàn ông lạ, hơn nữa lại là ma vương nên tôi không dám quá gần anh, vẫn luôn giữ một khoảng cách.
Sào huyệt của ma vương đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, không những không có đầm lầy hôi thối, cũng không có những núi đồi bốc mùi bao quanh. Mà còn được trang trí rất sạch sẽ, thoải mái, điều không được hoàn hảo duy nhất là chỉ có một cái giường, ngay cả phòng cho khách cũng không có.
Khoảng một giờ nữa trời sẽ sáng, tôi nhất định phải về nhà nên vội giục Linh kun: “Mau cõng tôi ra ngoài đi.”
“Gấp lắm à?”
“Rất gấp.”
Anh suy nghĩ một chút rồi vạch một cánh cửa trên tường, mở ra chính là căn phòng nhỏ u ám kia.
Tôi mắt chữ A mồm chữ O, khen Linh kun: “Ma vương thật lợi hại.”
Anh rất đắc ý.
“Thế sao lúc nãy anh lại cõng tôi đến pháo đài? Không phải chỉ cần vẽ một cánh cửa thế này là có thể nhanh chóng đến nơi sao?”
Linh kun ho một tiếng: “À, tôi quên mất.”
Tôi nhíu mày, chợt phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa… Thì ra trí nhớ của ma vương không được tốt lắm!