Editor: Hạ Vy Lam
Beta: An Hiên
,
Tôi còn nhớ có lần cãi nhau với Linh kun, tôi và anh không chỉ bỏ việc hỏi thăm qua Weibo mà đến bữa trưa cũng không chạm mặt nhau.
Tan lớp, điện thoại di động của tôi hết pin nên tự động tắt nguồn.
Thế là tôi chỉ có thể đi đến trạm xe lửa một mình, trên đường đi, tôi nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Linh kun, chỉ cần anh ấy đuổi theo, tôi sẽ không do dự mà tha thứ cho anh, chúng tôi sẽ lại vui vẻ như trước.
Nhưng tôi đợi rất lâu cũng không thấy.
Tôi không khỏi buồn bực, dần dần nghi ngờ những hành động này có phải là dấu hiệu của việc chia tay hay không.
Anh thật sự không cần tôi nữa sao? Nếu không thì sao lại như vậy chứ, về nhà cũng không đi chung đường là vì không muốn ngồi cùng chuyến xe lửa với tôi, sợ tôi sẽ do dự thiếu quyết đoán, muốn tiếp tục dây dưa với anh đây mà.
Tôi cũng không phải không có anh thì không sống được.
Một người đang tức giận nhưng vẫn không khỏi có cảm giác mất mát. Có thể do gió lạnh thổi qua nên tôi không mở nổi mắt, sống mũi cay sè, nước mắt rơi xuống.
Anh ấy thật sự không cần tôi nữa…
Cũng đúng thôi, tôi cho rằng anh sẽ luôn đối xử tốt với mình nên rất kiêu căng. Vô cớ giận dỗi, còn hay nói lung tung, không có chút lo lắng nào, làm gì có người nào sẽ thật sự chiều chuộng bạn gái cả đời chứ…
Sau khi yêu đương một thời gian, sự nhiệt tình cũng dần mất đi nên ngay cả chia tay cũng không có một chút lưu luyến nào.
Tôi nên hiểu được điều đó sớm hơn một chút, có lẽ bây giờ vẫn kịp.
Tôi vừa đi vừa lau nước mắt. May có mái tóc đen dài che được biểu cảm trên mặt tôi nên không bị người qua đường thấy, không bị người ta chê cười.
Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên có người ôm tôi vào trong lồng ngực rắn chắc.
Là Linh kun!
Anh cúi đầu, trán đầy mồ hôi, hơi thở rất gấp gáp, anh hổn hển hỏi tôi: “Em đã đi đâu vậy?!”
Trong giọng nói của anh ẩn chứa chút tức giận xen lẫn cả lo lắng.
Trong chốc lát, một bụng tủi thân của tôi như tìm được chỗ xả ra. Chóp mũi tôi cay cay, bật khóc thành tiếng: “Em nghĩ anh không cần em nữa!”
Có lẽ Linh kun chưa bao giờ thấy tôi khóc thảm thiết như vậy, anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Ai bảo điện thoại của em hết pin?" Anh lau nước mắt giúp tôi: “Sao lại không cần em nữa chứ? Không phải em nói có bài phỏng vấn sao? Bây giờ anh đang rảnh, anh sẽ giúp em. Được rồi, đừng khóc nữa, nước mắt có kiếm được tiền đâu chứ. Đừng khóc, khóc nữa chứng tỏ em rất thích anh.”
Tôi vừa khóc thút thít thở không ra hơi vừa lắp bắp trả lời: “Ai... ai thích anh chứ!”
,
Sau giờ học, tôi và Linh kun ngồi chung xe về.
Vì thời tiết ấm lên, lúc lạnh lúc nóng khiến tôi không biết nên mặc bao nhiêu quần áo cho vừa, buổi trưa tôi bị ánh nắng chói chang chiếu vào đến nỗi đổ mồ hôi đầy người.
Bên trong xe lửa rất nóng, cả người toàn mồ hôi, Linh kun muốn dựa vào vai tôi đều bị tôi đẩy ra.
Anh nhìn tôi, lên tiếng đề nghị: “Hay em về nhà anh tắm một chút nhé?”
Đúng với ý của tôi: “Có được không?”
“Tất nhiên.” Anh dừng một chút, nhìn phía trước rồi nói thêm: “Dù sao anh cũng đang muốn tắm.”
Nghe vậy, sống lưng tôi run lên: “Khoan đã, việc anh muốn tắm có liên quan gì đến em không?”
Anh nhếch môi trêu tôi: “Em nói xem?”
Bản năng của tôi cho thấy việc này không ổn!
,
Mẹ của Linh kun rất muốn có một đứa con gái, nhưng bà lại sinh ra hai đứa con trai.
Đối với hai đứa con trai của mình, bà không tình cảm gì mấy nhưng với tôi lại mới gặp mà đã thân.
Tôi: “?????”
,
Tôi nằm trên giường, không chịu thay vỏ chăn.
Linh kun nhíu mày nhìn tôi: “Đứng lên thu dọn đi.”
Tôi lười biếng từ chối: “Không muốn đâu, lát nữa anh hẵng giục em.”
Anh cúi người, ghé sát vào tai tôi: “Phù…”
Tôi vội vàng trốn vào trong góc, lúng túng nói: “Là giục chứ không phải thổi!”
,
Trong trò chơi, đội chúng tôi đi đánh quái. Linh kun đột nhiên rời đội, không biết đi làm nhiệm vụ gì, đồng đội gọi một lúc lâu anh ấy cũng không về.
Tôi tức giận gọi anh: “Nếu anh không về thì quỳ ván giặt đồ đi!”
Trong chốc lát anh liền trở về đội.
Các đồng đội đồng thanh khinh thường…
“Đồ hèn.”
“Nghe thấy ván giặt đồ liền quay về....”
“Hèn vậy sao?”
Linh kun trịnh trọng trả lời: “Không phải tôi.”
,
Tôi có thói quen ngồi trên giường chờ Linh kun tỉnh ngủ.
Nửa tiếng sau, đột nhiên có cánh tay duỗi ra từ trong chăn xoa đầu tôi.
Tôi sửng sốt một chút, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh chưa tỉnh ngủ à?”
Linh kun nhắm mắt lại, mỉm cười gật đầu.
“Vậy em sẽ chờ thêm chút nữa…”
,
Mới đây tôi và Linh kun đi xem một bộ phim kinh dị, trong phim nữ chính là ma, còn nam chính là một tên cặn bã nhưng nữ chính lại yêu anh ta, cô ấy đấu tranh tâm lý rất dữ dội, cuối cùng nữ chính lựa chọn đi theo anh ta cả đời.
Tôi nhìn Linh kun, nói: “Tên cặn bã, mỗi lúc trời tối em sẽ dính lấy anh!”
“Được.” Linh kun rất vui vẻ đồng ý, không sợ hãi vì ma nữ đi theo.
“...” Ặc, hình như có chỗ nào đó không đúng.
,
Đến mùa đông, tôi thích nhất là vùi trong chăn của Linh kun, lười biếng xem TV.
Lát sau, Linh kun cầm áo khoác đến, có lẽ sợ tôi bị cảm lạnh nên anh nghiêm giọng bắt tôi mặc vào.
“Em không muốn, như thế này rất thoải mái.” Tôi từ chối.
“Nhanh lên!”
Sự phản đối không có tác dụng, tôi dùng mỹ nhân kế để thuyết phục, hi vọng anh có thể thấy rằng tôi không mặc áo khoác có sức hấp dẫn cỡ nào.
Mấy phút sau, Linh kun liếc nhìn tôi: “Em cho rằng mình như thế này gợi cảm lắm à? Mau mặc áo vào đi!”
“Hừ.”
,
Sáng sớm đến căn tin trường, tôi nhìn qua quầy hàng, cất giọng nói yếu ớt: “Mua cho em một cái bánh mì gà rán đi, em đói.”
Linh kun hít một hơi thật sau: “Bữa sáng em ăn ở nhà anh không có ý nghĩa gì sao?”
Trong chốc lát tôi nghẹn họng: “Chí ít trên đường đến trường em không kêu đói đúng không?”
Linh kun rơi vào im lặng.
,
Tôi là người yếu bóng vía nên vào buổi đêm thường hay gặp ác mộng rồi tỉnh giấc.
Tỉnh dậy lại không dám gọi điện thoại cho Linh kun vì giấc ngủ của anh ấy không tốt, nếu như bị tôi đánh thức thì cả đêm sẽ trằn trọc khó mà ngủ lại.
Gối đầu lên cánh tay, tôi lo lắng ngủ thiếp đi.
Đột nhiên nhớ tới lúc trước, tôi rất nhát gan, lúc đó khoảng mười bảy tuổi. Bố mẹ bận việc nên không về nhà, cả căn nhà chỉ có một mình tôi. Vì phải tiết kiệm tiền điện nước nên đèn hành lang không bật, tôi chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ trong phòng rồi khóa chặt cửa.
Cũng may lúc đó trước khi đi ngủ đều gọi điện cho Linh kun nên nỗi sợ của tôi mới giảm đi. Đi vệ sinh cũng không xấu hổ mà nói chuyện với Linh kun vì sợ từ chỗ tối nào đó trong phòng vệ sinh sẽ có con quái vật chui ra.
Đi ngủ phải tắt đèn nhưng tôi không dám, chỉ có thể giải quyết bằng cách khác, để Linh kun chờ tôi lên giường, năm phút sau sẽ treo máy… Chỉ năm phút ngắn ngủi nhưng vì biết Linh kun luôn bên cạnh nên tôi rất an tâm ngủ.
Ngẫu nhiên có một lần, ngủ được khoảng hai mươi phút thì buồn đi vệ sinh nên tôi tỉnh dậy, chân không may đá vào điện thoại di động, màn hình vẫn sáng.
Trong lòng tôi nhói một cái, nhìn vào màn hình vẫn sáng đèn, khẽ thở nhẹ: “Linh kun?”
“Em chưa ngủ sao?” Anh trả lời lại rất nhanh.
Tôi á khẩu không trả lời được: “Không phải anh nói năm phút sẽ tắt máy sao? Lúc nào anh cũng đợi muộn vậy ư?”
Anh im lặng một chút rồi trả lời: “Sợ em một mình không dám ngủ nên đợi bên em không có động tĩnh gì nữa anh mới yên tâm đi ngủ.”
Tôi mấp máy môi, cảm thấy người đàn ông này trân trọng tôi còn hơn những gì tôi tưởng tượng, mũi cay xè, không biết thứ cảm xúc đang ngập tràn trong tim là gì nữa.
“Anh ngốc à?”
“Em ngủ sớm đi.”
“Vâng, em đi vệ sinh xong sẽ ngủ.”
Tôi đặt điện thoại sang một bên, bắt đầu ngủ thiếp đi lần thứ hai… Đêm đó, tôi mơ hồ nghe được anh nói qua điện thoại một câu rất nhỏ: “Ngủ ngon, anh yêu em.” Sau đó tắt máy.
Em nguyện cả đời này không làm tổn thương anh, quãng đời còn lại sẽ ở bên cạnh anh.
Ngủ ngon, em cũng yêu anh.
,
Tôi và Linh kun ngồi hàn huyên tâm sự với nhau, tôi để tay lên ngực anh hỏi: “Trái tim của anh có biết đau không?”
Linh kun kéo cổ tay tôi ra rồi nói đầy kiêu ngạo: “Đừng chạm vào tim anh.”
“...”
,
Sáng sớm, mẹ Linh kun vừa thức dậy đã dạy dỗ Linh kun một trận.
Bà quay người sang hỏi tôi: “Cô bé ăn sáng chưa?”
Tôi bị dọa nên trong chốc lát hơi sững sờ: “Cháu chưa ăn ạ, Linh kun chưa nấu…”
Bác gái hung dữ nhìn Linh kun: “Vậy bác nấu cho cháu ăn.”
,
Trong trò chơi, nhân vật của tôi là vú em, kĩ năng là hồi máu cho mọi người.
Có lần đó, tôi treo máy để gõ chữ, quên mất đồng đội đang chơi phó bản, đến lúc quay lại đã có đồng đội chết rồi.
Người kia rất hiếu thắng nên mở miệng mắng: “Cô là đồ bỏ đi à, mỗi việc hồi máu cũng không làm được?”
Linh kun không nói hai lời, đá người kia ra khỏi đội, sau đó xông tới đánh người kia.
Linh kun: “Tôi còn không nỡ nói một câu nặng lời với cô ấy, cậu là cái thá gì mà dám mắng cô ấy?”
,
Buổi tối tôi không chịu đi ngủ, Linh kun nói: “Tưởng tượng anh đang ở ngay cạnh em, nghiêng người là có thể ôm anh ngủ rồi.”
Tôi nghĩ một lát, Linh kun ở bên cạnh, nghiêng người là có thể chạm đến... khoan đã.
Tôi: “Tại sao em lại phải nghĩ đến anh?”
Khóe miệng của anh nhếch lên: “Không phải đó luôn là ước muốn của em sao?”
Hừ, con người này…
“...” Vu oan cho tôi! Rõ ràng là không hề!
,
Buổi sáng vừa ăn mì vằn thắn, tới căn tin trường tôi lại hỏi: “Anh có muốn ăn chút gì không?”
Linh kun liếc nhìn tôi, từ chối rất nhanh: “Không muốn.”
“Em cũng không muốn ăn, chỉ hỏi thế thôi…”
,
Em trai của Linh kun bắt xe đi Pakistan. Trên đường đi, người tài xế kia phanh gấp, xe trượt dài làm em trai của Linh kun bay ra ngoài cửa sổ, ngã gãy chân.
Em trai của anh vừa phẫu thuật xong, đang nằm ở bệnh viện điều trị, Linh kun đưa tôi tới thăm thằng bé.
Linh kun kéo chiếc chăn đắp trên người em trai mình lên, chỉ vào vết thương rồi dọa tôi: “Bình thường không cẩn thận thì sẽ nhận lấy kết quả này, biết chưa? Có sợ không? Nhớ cẩn thận vào, anh rất lo cho em đấy.”
Tôi lo lắng: “Anh cũng phải cẩn thận nhé, ngã như vậy có ngày gặp diêm vương thật đấy, nhất định phải chú ý an toàn.”
Em trai của Linh kun nhìn màn kịch này hồi lâu, lạnh lùng hỏi: “Hai người đến thăm em à?”
Tôi cảm giác có gì đó sai sai…
,
Tôi ăn bánh mì bị dính bơ lên mặt.
Tôi: “Lau giúp em đi.”
Linh kun đến gần, khẽ hôn vào má tôi, liếm hết bơ đi.
Ôi chao? Chuyện này…
,
Giữa trưa, nhân lúc Linh kun đang rửa bát, tôi uống trộm sữa đậu nành.
Anh ngầm đồng ý hành vi này của tôi, vẫn không quên nói: “Vào lúc này, người thông minh nhất định sẽ rót hai cốc, đưa cho người chồng vất vả một cốc.”
Vừa dứt lời, anh quay đầu lại đầy chờ mong, nhưng nụ cười trên mặt cứng ngắc trong nháy mắt khi thấy tôi vô cùng hốt hoảng giấu cốc nhựa ra sau lưng.
Linh kun nghẹn lời: “...”
,
Khi ngồi xe lửa về nhà, Linh kun đột nhiên nắm cổ tay tôi, mắt sáng như đuốc hỏi: “Em là mèo nhà ai mà sao hư vậy?”
Tôi hốt hoảng: “Không phải nhà ai cả…”
Anh trả lời đầy ẩn ý: “Là mèo hoang sao? Vậy có thể bắt về nhà rồi.”
“...” Cho nên từ nãy đến giờ anh chỉ mượn cớ để đưa em về nhà thôi hả?
,
Mỗi tháng con gái sẽ có mấy ngày gắt gỏng khó chịu, thỉnh thoảng không có lý do gì tôi cũng nổi giận với Linh kun.
Tôi nói: “Sau này kết hôn, em muốn chia phòng ngủ, dù thế nào cũng sẽ không ngủ với anh!”
Linh kun nghiêng đầu hỏi tôi: “Vậy em đá chăn thì phải làm sao?”
Anh cho rằng chỉ có chút chuyện vậy mà có thể uy hiếp tôi sao?
Tôi: “Anh không cần lo.”
Anh mỉm cười: “Vậy trong nhà không có lò sưởi…”
Khuôn mặt tôi hiện rõ vẻ lo lắng: “...”
Tôi khá giống loài mèo, sợ lạnh thích nóng. Vì để duy trì thân nhiệt vào đông, tôi thường tự động tìm đến nơi có nguồn nhiệt, điển hình là tay chân ấm áp của Linh kun.
Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, đó là khi trong nhà có lò sưởi.
,
Trong lúc rảnh rỗi, tôi cảm khái một câu: “Luộc sủi cảo cũng giống với việc gặp được người yêu, đều phải tùy duyên. Nếu có duyên thì sẽ chín, nếu không có duyên thì không chín.”
Linh kun nhìn tôi, khinh bỉ hỏi: “Em đang lấy cớ để che giấu tài nghệ kém cỏi của mình sao?”
,
Tôi rất trân trọng những món đồ mới, dịp Tết vừa rồi mua được một chiếc áo lông kiểu mới, tôi cất giữ rất cẩn thận.
Đợt trước, vì không muốn làm bẩn áo mới nên lúc ngồi xe tôi cố ý buộc ngang eo nhưng lại quên mất bánh xe dính bẩn, mũ áo quẹt trúng bùn.
Tôi tủi thân hỏi Linh kun: “Có thể giặt được không?”
Đôi khi con người này sẽ bất ngờ nảy ra ý định không tốt đẹp gì cho cam.
Anh như cười như không nhìn tôi, có lẽ rất chờ mong bộ dạng khóc lóc của tôi nên nói luôn: “À, không giặt sạch được rồi.”
Nếu tôi không kìm nén thì nước mắt đã rơi xuống thật rồi.
,
Thỉnh thoảng tôi sẽ có những tâm trạng tiêu cực: “Dường như cuộc sống của em mất đi niềm vui rồi.”
Linh kun gật đầu, nói đầy hàm ý: “Nhưng em chính là niềm vui sống của anh.”
Nghe vậy, đáy lòng tôi như nổ tung, chạy thẳng tới trái tim.
Khoan đã, tâm hồn thiếu nữ rung rinh sực tỉnh... Anh nói tôi là niềm vui chơi của anh ấy hả? Tôi cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó…
,
Lúc tôi đang làm bài, Linh kun không đọc sách mà nhìn tôi, tay anh chống đầu, hỏi: “Nếu anh muốn hôn em thì phải làm thế nào?”
“Không cần phải làm gì hết.”
“Vậy em cho anh hôn chứ?”
Tôi liếc anh, cất giọng đầy dữ tợn: “Em sẽ đánh anh.”
,
Sau khi em trai của Linh kun bị gãy chân, trong nháy mắt, vị trí của cậu ấy ở trong nhà được nâng lên rất nhiều. Cậu ấy được chơi game còn tôi chỉ có thể đọc sách, không thể chạm vào điện thoại; Linh kun tự tay nấu mì vằn thắn cho cậu ấy, tôi xin ăn gà KFC thì Linh kun không cho.
Tôi rất tủi thân nên đã nghĩ kế giả bệnh.
Tôi nằm trên giường mê man: “Linh kun, hình như em bị ốm rồi!”
Anh đến gần sờ trán tôi rồi cười khẩy: “Sốt à? Hay là rối loạn? Có muốn anh trị bệnh cho em không?”
Để anh ấy trị ư?
Tôi rùng mình một cái: “Không cần…”
“Vậy thì mau đi đọc sách đi!”
“Hừ!” Kế hoạch thất bại.
,
Hôm đó thím của Linh kun đến nhà ăn cơm.
Người bình thường nhìn thấy bạn gái cùng thế hệ thì đều sẽ khen xinh đẹp dịu dàng các thể loại nhưng thím chỉ nhìn tôi, câu đầu tiên là: “Tôi thấy dạo này Thảo Đăng lại cao lớn hơn rồi nhỉ? Mấy năm trước nhỏ hơn bây giờ nhiều.”
Cao lớn...
Tôi thật sự không có lời nào để nói.
,
Bạn Linh kun giục anh ấy đánh LOL, Linh kun từ chối: “Chờ một chút, tớ chơi với bạn gái đã.”
,
Linh kun kể với tôi chuyện về cô giáo cũ dạy Ngữ Văn thời cấp của anh.
Cô giáo dạy Ngữ Văn của anh quen biết chồng của cô ấy từ hồi cấp hai, cả hai yêu nhau từ đó đến lúc học xong đại học, tốt nghiệp rồi kết hôn. Nhưng lúc đó người nhà của họ vẫn nhất quyết phản đối, cả hai chưa từng được gia đình chúc phúc ủng hộ.
Linh kun nói: “Hai người họ vất vả chịu khổ nhiều năm như vậy, tính cách đã được mài dũa mà vẫn còn có thể tu thành chính quả, như vậy rất tốt.”
Tôi hỏi anh: “Vậy anh bị ảnh hưởng bởi hai người họ cho nên mới kiên trì giữ mãi mối tình đầu không chịu từ bỏ sao?”
“Đó chỉ là một phần thôi, với anh mà nói, gặp được đúng người rất khó, lúc ở bên người đó có phải chịu khổ thì nhịn một chút vẫn sẽ tốt hơn cuối cùng phải chia tay, nắm không nổi mà buông cũng không được.”
Tôi ngẩn người, rất lâu sau nói không nên lời.
Sẽ luôn có trường hợp như vậy, mấy năm sau khi chia tay người yêu, lúc nhìn lại đều sẽ cảm thán, nếu như lúc trước không buông tay đối phương thì bây giờ kết quả sẽ thế nào. Chúng ta nên nghĩ tới những điều này để không vì đánh cược mà buông tay rồi phải trả cái giá rất đắt, cắn chặt răng vì tình yêu mà chống lại cả thế giới.
,
Linh kun chỉ nhiệt tình với tôi, còn với những cô gái khác thì lúc nào anh cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững.
Hồi còn học cấp , có một cô gái Trung Quốc vì ngoại ngữ không tốt, muốn nhờ Linh kun dịch giúp nên đã lấy lòng anh.
Kết quả Linh kun lấy cớ việc học quá bận không thể giúp được để từ chối, anh không hề đến tất cả những bữa tiệc được mời.
Cũng nhớ lúc đó, không biết vì chuyện gì mà tôi và Linh kun cãi nhau, tôi nói lời “chia tay” rồi không liên lạc với anh ấy nữa.
Hôm sau, tôi cứ nghĩ là có thể làm lành.
Tôi xấu hổ đứng trước cổng trường chờ anh tan học, nhìn thấy anh, tôi vẫn không bỏ xuống được cái tôi của mình nên giả vờ như trùng hợp, đi trước anh với tốc độ rất chậm.
Tôi nhủ thầm trong lòng rằng chắc chắn anh sẽ lại chạy tới chỗ tôi như ngày thường.
Nhưng kết quả Linh kun chỉ nhẹ nhàng đi lướt qua tôi.
Vào khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra anh đối xử đặc biệt với tôi cũng chỉ vì lúc đó còn yêu nhau thôi, bây giờ không còn quan hệ gì nữa, tôi cũng không có gì khác biệt so với những bông hoa bên đường cả. Chẳng lẽ lần này anh muốn chia tay thật ư?
Không muốn, tôi không muốn như vậy!
Tôi nhìn bóng lưng đang bước đi phía trước, lo lắng đuổi theo sau.
Nhưng bước chân của người con trai này nhanh hơn tôi, tôi đuổi theo mãi cũng chưa thể chạy tới bên cạnh anh.
Trong giây lát tôi liền tỉnh ngộ: nếu như một người không muốn đợi bạn, người đó sẽ có một ngàn cách để không đi cùng bạn. Trước kia anh luôn đi bên cạnh tôi cũng bởi vì lúc đó còn yêu.
Vất vả lắm mới đuổi kịp anh tại đoạn ngõ nhỏ. Tôi thở hổn hển, níu ống tay áo của anh: “Anh không cần em nữa sao?”
“Đã chia tay rồi còn chạm vào tôi làm gì?” Linh kun nói chuyện với giọng điệu không hề hòa nhã, trước sau vẫn lạnh nhạt.
“Em không muốn chia tay, lúc đó em chỉ nói lung tung… Em thật sự không muốn chia tay…”
Anh không nghe, quay người bỏ đi.
Tôi tủi thân đến phát khóc, vừa đưa tay dụi mắt thì thấy Linh kun thở dài một hơi, anh xoay người, ôm tôi vào ngực, ôm rất chặt.
Não tôi trống rỗng, cằm anh đặt trên tóc tôi hơi cọ cọ, nhẹ giọng cảnh cáo tôi: “Lần sau còn nói mấy lời chia tay nữa thì anh sẽ cho em biết mặt.”
"Vâng!” Tôi níu chặt vạt áo sau lưng anh. Chỉ nhớ khi đó trái tim tôi nhảy loạn, đập thình thịch như con hươu hoảng sợ chạy trong rừng rậm.
Anh chưa hề có suy nghĩ sẽ bỏ mặc tôi, nhưng anh vẫn phải nghĩ cách để dạy dỗ cô gái không hiểu chuyện này biết như thế nào là trân trọng.
Chính vì anh hiểu cảm giác trân trọng một người cho nên không bao giờ coi thường việc chia tay. Dù gặp nhau như thế nào cũng đều rất đáng quý, lúc nào cũng có thể để lỡ nhau, trong thế giới này không chắc chắn có chuyện có duyên thì sẽ gặp lại.
,
Có một lần tôi đi xe lửa với Linh kun, anh đột nhiên giơ ngón trỏ lên nói: “Anh có một bí mật nhỏ nhưng anh rất ngại nên sẽ không nói cho em đâu.”
Nghe như vậy, tôi rất tò mò, cũng không để ý đến việc trong lời nói của anh có mấy phần quỷ quyệt: “Em cũng có một bí mật nhỏ, anh biết vết thương trên tay em do đâu không?”
“Em thật sự có bí mật ư? Không phải vì để lừa anh mà nói dối đấy chứ?”
Tôi: “Em có thật mà!”
“Ừ….” Anh kéo dài giọng: “Thật ra anh không có bí mật nào cả, nhưng em có thể nói bí mật của mình. Giữa hai người yêu nhau không nên có bí mật.”
“...” Hừ, coi như anh lợi hại.
,
Linh kun biết tôi ở nhà anh không tự nhiên, muốn để lại ấn tượng tốt cho mẹ anh nên tôi cố gắng thể hiện mình là một cô gái tao nhã, Linh kun cũng rất tích cực phối hợp diễn xuất với tôi.
Lần ấy tôi đang ở nhà anh ăn quả ô liu.
Vì Tết thanh minh nên làm bánh bao rất nhỏ, tôi không dám ăn cả cái, chỉ có thể rụt rè ăn bốn cái, sau đó không dám ăn nữa.
Vốn tôi đang chậm rãi ăn quả ô liu, lúc mẹ Linh kun xoay người, anh liền tranh thủ đút cho tôi một cái bánh bao: “Ăn đi, mẹ không thấy đâu.”
“...” Tôi ăn bánh bao mà trong lòng vô cùng cảm động: không hổ là người đàn ông của mình, quả nhiên rất tốt với mình.
Tất nhiên, cũng có lúc Linh kun có ý đồ xấu khác.
Thừa lúc tôi đang ngủ trưa ở nhà anh, anh cố ý dùng đầu ngón tay chọc vào má để trêu tôi.
Tôi bị trêu đến phát phiền nên há miệng cắn lấy ngón tay anh, đúng lúc đó tôi nhìn thấy mẹ của Linh kun đứng ngoài cửa ngó vào.
Tôi như bị sét đánh ngang tai, người đóng băng tại chỗ.
Rồi tôi từ từ nhả ngón tay anh ấy ra… Tạm thời để anh thắng lần này.
,
Linh kun mua cho tôi chiếc bánh pizza ô liu, tôi ăn hết pizza rồi để thừa mấy quả ô liu lại.
“...” Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, kén ăn không phải là việc đáng đánh.
,
Khá lâu trước đây từng xảy ra một việc cực kì mất mặt, mà với tôi những kí ức đó đến bây giờ vẫn như vừa mới xảy ra.
Ngày đó, tôi muốn thể hiện một chút sự quyến rũ của mình nên đã hôn Linh kun rất mãnh liệt, tôi ngồi trên đùi anh, anh để mặc tôi muốn làm gì thì làm…
Đúng lúc này, bà dì của tôi đến nên làm bẩn quần anh.
Tôi cực kì xấu hổ, hận không có cái lỗ ở đó để chui vào.
Cũng chỉ có con người không có lương tâm Linh kun này cứ nhìn tôi rồi hồi lâu lại khẽ cười một tiếng.
Tôi có thể làm gì nữa chứ? Thật sự rất bất đắc dĩ!
,
Linh kun luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để dụ dỗ tôi.
Anh mua kẹo rồi trêu tôi: “Gọi một tiếng “chồng ơi”, anh sẽ cho em một viên.”
“...” Tôi là loại người sẽ dễ dàng khuất phục vì chuyện này như thế sao?
Đối với chồng mình, đương nhiên là tôi phải như thế rồi…
,
Có một giáo viên có thói quen ăn bánh quy sẽ để lại một nửa bỏ trong ngăn kéo.
Những người khác chỉ trích giáo viên này không giữ gìn vệ sinh, chỉ mỗi thầy phó hiệu trưởng nhìn thấy thì không nói gì mà ăn hết nửa còn lại kia.
Tôi mỉm cười: “Thầy vui là được rồi.”
,
Vài ngày trước, tôi ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ xem Linh kun và những người con trai khác có điểm gì khác nhau.
Lúc mọi người ra sân chơi, mấy cậu con trai đi rất nhanh, tôi luôn bị tụt phía sau. Những lúc như vậy chỉ có Linh kun phát hiện ra rồi lùi lại mấy bước, đưa tay đến trước mặt tôi…
,
Trong trò chơi, tôi đảm nhiệm nhiệm vụ tăng máu.
Lần nào đó, tôi rút ra một kết luận: “Đối với người không quen, nếu như anh ta chết mà tôi không cứu, anh ta nhất định sẽ mắng tôi.”
Em trai Linh kun chết cứng nằm trên đất hung dữ bổ sung: “Quen cũng sẽ mắng!”
,
Tôi không giỏi dùng máy tính nên nhờ Linh kun tải một gói biểu cảm Qua Bì (tên của một con mèo).
Linh kun nhìn tên tệp liền hỏi: “Qua Bì là cái gì?”
“Ảnh của một người đàn ông.” Tôi trả lời.
Anh tụt hứng, khuôn mặt lộ vẻ không vui rồi hỏi tôi: “Em tải mấy cái này về làm gì, thật buồn nôn.”
“Tải về để ngắm chứ sao nữa.” Tôi trả lời.
Linh kun đột nhiên im lặng hồi lâu, không nói gì.
Tôi chọc anh, khẽ hỏi: “Cái này tải về như thế nào?”
Anh nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Anh sẽ không giúp em!”
Tôi không nghĩ Linh kun lại ghen tị, vội ho một tiếng: “Đó là tên một con mèo…”
Giọng nói của anh lập tức trở nên dịu dàng, vì muốn che giấu sự xấu hổ nên hỏi tôi một câu: “Không nhiễm virus chứ?”
“Không đâu.” Chỉ mấy giây sau tôi liền có được gói biểu cảm kia.
,
Lúc vui vẻ, Linh kun thích gọi tôi là vợ.
Anh hỏi: “Hôm nay vợ bé có ngoan không?”
Định nghĩa ngoan của anh ấy là: không ăn đồ chua cay, chăm sóc dạ dày cho tốt; lên lớp chú ý nghe giảng; ngủ đủ, không kén ăn, phải ăn thêm rau quả, không được ăn thịt không.
Vì muốn giấu việc ăn hai miếng gà rán nên tôi hỏi ngược lại anh: “Vậy vợ cả là ai?”
Cổ họng Linh kun tắc nghẹn, đầy buồn bực.
Tôi hung dữ uy hiếp anh: “Chỉ cho phép cưng chiều vợ bé, không được thích vợ cả, anh biết chưa?”
Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Tôi rất vui mừng vì giấu được việc ăn vụng kia. Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi cứ thấy có chỗ nào đó sai sai…
,
Tôi là dũng sĩ Thảo Đăng, muốn một mình xông vào sào huyệt của Đại ma vương Linh kun, hi vọng sẽ không bị anh bắt…
Giang hồ đồn thổi tên này là một ma đầu giết gà! ()
() Ở Trung Quốc, khi thắng một ván PUBG, người ta thường gọi là giết gà.
Vừa mới vào hang động, tôi đã bị ma vương tịch thu thiết bị liên lạc (điện thoại), không hổ là ma vương, liếc mắt một cái đã biết tôi giấu vũ khí trong quần áo, bây giờ anh bắt tôi cởi áo khoác ra… Chờ đó, tôi nhất định sẽ bình an trở về....
Hai tiếng sau.
Ngày mới tốt lành, tôi tỉnh dậy trong lồng ngực của ma vương.
Thật ghê tởm, suýt thì bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi!
Chính nghĩa và tà ác không thể đội trời chung!
Đại ma vương Linh kun hỏi: “Đứng lên đi, anh đi mua sườn lợn rán cho em, muốn ăn không?”
“Có có!”
Xin hãy cho phép dũng sĩ được sa đọa một lúc…
,
Mấy ngày gần đây, Linh kun hướng dẫn tôi chơi LOL.
Mỗi lần tôi học được một kỹ năng mới, anh liền xoa đầu cổ vũ, nếu không may chết thì anh sẽ an ủi bảo người mới chơi như vậy là bình thường.
Chơi LOL với Linh kun và bạn anh đến khuya, tinh thần tôi vẫn còn rất phấn chấn.
Bạn anh hỏi: “Chơi nữa không?’
Linh kun thản nhiên trả lời: “Không chơi nữa, muộn rồi, đi dỗ cô bé nhỏ ngủ đây.”
,
Đội chơi của chúng tôi tên là Âu Phục, hôm qua Linh kun phát hiện trong đội có người Trung Quốc vì đối phương nói: “Six fly."
,
Có một lần, tôi chơi LOL cùng với Linh kun và bạn anh ấy, tôi là trợ thủ, bạn anh ấy chơi ADC (), là dame vật lý tầm xa. Tôi trợ giúp gây trở ngại cho quân địch để ADC thuận lợi giết địch.
() AD carry: AD là viết tắt của Attack Damage. AD carry là những tướng thiên về khả năng tấn công vật lí.
Theo lý thuyết đáng lẽ là tôi hỗ trợ và bảo vệ ADC.
Vậy mà Linh kun nói: “Bảo vệ cho Thảo Đăng.”
Sau đó anh hiên ngang xung phong ra trận để bạn anh ấy đứng nguyên một chỗ, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Tớ là ADC mà cậu bảo tớ bảo vệ Thảo Đăng sao?”
Tôi: “...”
,
Một ngày nào đó, Dương nói với Linh kun: “Linh kun, cậu có mua mì ăn liền cho tớ không vậy?”
Cô ấy rất thích mì ăn liền Trung Quốc, loại nào cũng ăn được và đặc biệt thích mì chua cay.
Linh kun nhìn cô ấy, trêu chọc "À” một tiếng, bảo không mua.
Có lẽ ở lâu với Linh kun nên cô ấy hiểu người Trung Quốc thường nói một câu có hai nghĩa.
Lúc này có một bạn học hỏi mượn Dương đồ gì đó, Dương mỉm cười, “Tớ sẽ nói cho cậu biết bằng cách của Linh kun, à.” Ý là cút, không có đâu.
,
Đang đi bộ với Linh kun, tôi cúi đầu xuống thì phát hiện ra dây giày mình bị tuột.
Vì vậy tôi vừa nhấc chân lên vừa ra vẻ yếu ớt, nũng nịu hỏi: “Ôi, dây giày em tuột rồi, phải làm sao đây?”
Linh kun thờ ơ nhìn liếc tôi rồi lạnh lùng nói: “Tự mình buộc lại thôi, còn làm sao nữa?”
Tôi cứng họng, “À.”
Người này chẳng bao giờ hiểu phong tình gì cả.
,
Lần nào đó, tôi lên phòng thí nghiệm học.
Cô bạn thân của tôi đã đến nhà vệ sinh trước, còn tôi thì đợi cô ấy ở phòng thí nghiệm.
Một lúc sau, bạn nam học cùng lo lắng hỏi tôi: “Đã hai mươi phút rồi, cậu có chắc là cô ấy còn sống không?”
Tôi: “...”
,
Tôi không cẩn thận nên trượt mất môn mà Linh kun dạy cho tôi.
Tôi hoảng sợ, vừa nhìn thấy anh liền giả vờ ngoan ngoãn, “Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
Linh kun ngạc nhiên nhìn tôi: “Tin tốt.”
“Em có một cơ hội thi lại.”
“Nói đi, thi được mấy điểm?” Giọng của anh có vẻ không tốt cho lắm.
Tôi hoảng sợ, càng nói nhỏ hơn, “Bốn mươi (đã được quy về thang điểm trong nước).”
Anh hít một hơi thật sâu, im lặng suy nghĩ...
,
Trước kia ảnh nền QQ của Linh kun là bảng tuần hoàn nguyên tố, bây giờ lại đổi thành bảng chu kỳ kinh nguyệt phiên bản được viết bằng tiếng Ý.
Tôi không hiểu suy nghĩ của anh ấy cho lắm...
,
Trong lúc rảnh rỗi, Linh kun nói, “Em là một con cá nhỏ mặn mòi, rất mặn, cực kì mặn.”
Tôi: “Sao anh biết, anh liếm thử rồi à?”
Anh nhếch mép: “Ừ…”
Tôi nghẹn lời.
Mồm mép người này chẳng bao giờ chịu buông tha cho ai cả.
,
Hôm qua mẹ Linh kun định dọn lại tủ quần áo, dọn đến tủ quần áo của Linh kun, kết quả bên trong toàn là đồ bơi và các loại váy lolita mà tôi đã để quên ở nhà anh ấy.
Bà trợn mắt há miệng, sững người mất một lúc. Sau đó chỉ thấy Linh kun chạy nhanh từ xa đến, vội vàng đóng tủ lại, còn dùng lưng để chặn cửa tủ.
Mẹ Linh kun chế giễu: “Cái này là sao? Mẹ cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ này. Nhưng nhắc mới nhớ, bộ đồ ngủ mà con ôm đi ngủ hồi mùa hè hai năm trước đâu rồi?”
Hai năm trước tôi về nước chơi, Linh kun cô đơn một mình, ngày hè nóng bức giữa tháng sáu mà anh vẫn ôm chặt lấy quần áo của tôi không chịu thả ra, bị mẹ anh ấy trêu là biến thái.
Mặt Linh kun đỏ đến tận mang tai, không ngờ là gừng càng già càng cay, đâm thẳng một mũi tên vào tim anh.
,
Bình thường khi tôi nổi nóng với Linh kun, anh đều thở dài một hơi, “Em là mèo nhà, không phải mèo hoang, đừng ồn ào nữa được không?”
"..."
Tôi á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới phản ứng lại là có gì đó sai sai… Người này biết sự khác nhau giữa mèo hoang và mèo nhà ư? Có phải là anh ấy có một cô mèo hoang nhiệt tình như lửa ở bên ngoài rồi không? Không thể ở đây nữa rồi, không thể ở cái nhà này được nữa rồi!
,
Linh kun rất hưởng thụ lúc được tôi bóp vai, hôm qua tôi bảo là sẽ bóp vai cho anh mà anh nhớ đến tận hôm nay.
Buổi trưa tôi ra vẻ như một người vợ hiền bóp vai cho anh.
Anh nhìn tôi, xấu xa hỏi một câu: “Cô gái, có phục vụ đặc biệt không?”
“Không!” Tôi đứng đắn từ chối.
Chỗ chúng tôi là một nơi làm ăn sạch sẽ, nếu khách vẫn trêu đùa thợ xoa bóp như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát!
,
Linh kun chơi LOL nên không thể phân thân, tôi than phiền ở đầu dây bên này, “Anh chơi hết trận nhanh lên, còn nói chuyện với em nữa.”
Anh vừa cười đồng ý vừa ung dung nói, “Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi. Anh phụ trách việc truyền đạo, giảng dạy về nghề nghiệp, giải đáp thắc mắc.”
Tôi sửng sốt mất một lúc rồi mới kịp phản ứng lại… Giọng điệu này, là… hòa thượng bá đạo đang yêu tôi ư?
,
Trong trò chơi, tôi cướp đồ với những người khác xem tốc độ bấm chuột của ai nhanh hơn.
Kết quả là nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim () cướp hết đồ của tôi.
() Trình Giảo Kim ý nói giữa đường xuất hiện người phá rối.
Tôi rất tức giận, đang định nổi điên lên thì Linh kun lại đưa tay ra chặn lại, khuyên nhủ tôi: “Em đừng so tốc độ tay với mấy chú chó độc thân làm gì.”
Tôi sửng sốt mất một giây rồi lập tức hiểu ra… Người này đúng là không cần nói tục câu nào mà vẫn mắng được người khác.
,
Thật sự tôi gặp Linh kun vào một khoảng thời gian rất tình cờ.
Khi đó anh mới ra nước ngoài khoảng một, hai năm, về mặt ngôn ngữ thì anh ấy hơn người khác rất nhiều, cũng có thể đến làm phiên dịch viên ở lớp bổ túc ngôn ngữ được rồi.
Linh kun bị ép ra nước ngoài, vì theo đuổi mơ ước nên anh đã học lại cấp ba ở Ý, mà bố mẹ thì lại hy vọng rằng anh sẽ từ bỏ việc học, giúp họ về lĩnh vực làm ăn. Doanh nhân thường chỉ để ý đến chuyện lời lãi, có một số người còn rất bảo thủ, coi thường người có học. Nhưng Linh kun lại không chịu, anh phản kháng, vẫn tiếp tục đi học. Bố mẹ anh nổi giận vì sự phản kháng nên đã cắt hết viện trợ, muốn anh biết khó mà lui.
Đó chính là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh ấy, vừa mệt mỏi lại vừa bị áp lực về mặt ngôn ngữ lẫn kinh tế. Anh bắt đầu tự trách móc bản thân, có lúc trốn học, ngồi một mình ở công viên nhỏ trên núi cả ngày nghĩ về tương lai, nghĩ về mọi chuyện, không có phương hướng, cũng chẳng có mục tiêu, giống như một người lữ hành đang lạc lối trong màn đêm, lún sâu vào bùn lầy, vì không có ánh sáng nên thậm chí anh còn để mặc cho thủy triều cuốn đi, chìm sâu xuống đáy hồ, bị phù sa nhấn chìm trong những suy nghĩ tuyệt vọng.
Mà đúng lúc ấy anh lại gặp tôi ở lớp bổ túc.
Lúc ấy tôi rất ngây thơ, cảm thấy mặc dù tiếng Ý của Linh kun rất tốt nhưng vì bùng học nên anh là một học sinh tồi. Thế mà chẳng hiểu sao tôi lại thân thiết với anh hơn mức bình thường, có lúc còn hứng lên cười hỏi anh: “Anh giúp em học nhé? Có rất nhiều người Ý không học đại học, nhưng người Trung Quốc chúng ta rất coi trọng bằng cấp, nên anh giúp em nhé? Được không?”
Lúc ấy chúng tôi cũng không quá thân với nhau, Linh kun nhìn tôi một lúc, cái nhìn ấy rất sâu, ẩn chứa khá nhiều tầng nghĩa. Tôi bị anh nhìn đến mức hơi rợn gáy, không hiểu rốt cuộc trong ánh mắt nghiêm túc ấy đang ẩn chứa điều gì. Dù sao thì đây cũng chỉ là một câu nói đùa, không thích thì từ chối là được, nào ngờ là anh lại nghiêm túc gật đầu, ngoéo tay cam kết với tôi, “Anh học cùng em.”
Từ đó Linh kun không hề có thái độ chán học nữa, anh bắt đầu làm việc vào kỳ nghỉ, tự chi trả toàn bộ tiền học phí và tiền sinh hoạt, cứ thế ở bên cạnh tôi từng chút một đến tận bây giờ.
Cũng từ lúc đó tôi mới nhận ra rằng Linh kun rất giỏi, anh không phải là loại học sinh tồi như tôi vẫn nghĩ. Năng lực học tập và năng lực quản lý bản thân của anh mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ trong vòng vài tháng, anh đã xếp thứ nhất ở tất cả các môn, thậm chí ngay cả khi ngôn ngữ của anh vẫn còn thiếu sót. Một khi người này đã nghiêm túc thì sẽ tạo ra được kỳ tích.
Ký ức đáng nhớ nhất của tôi đó là đến tận bây giờ, ở trường cấp ba anh ấy từng học, vẫn có thầy giáo hỏi các học sinh Trung Quốc mới đến: “Các em có biết một người tên Linh kun đến từ Trung Quốc không? Cậu ấy chính là học sinh giỏi nhất mà tôi từng dạy.”
Ừ, bây giờ nghĩ lại thì cũng có thể hiểu đại khái hàm ý trong ánh mắt của anh năm đó: Nếu em không từ bỏ anh trong khoảng thời gian anh đang đau khổ nhất thì sau này, dù là chân trời góc biển, dù gian nan hiểm trở đến mấy anh vẫn sẽ mãi ở cạnh em.