Editor: Bóng
Beta: An Hiên
,
Thật lâu về trước, Linh kun nói với tôi anh đi làm khá mệt mỏi. Khi đó anh còn đang đi học, vẫn chưa có bằng cấp gì nên chỉ có thể làm công việc bán thời gian ở một cửa hàng người Trung. Khi thì anh làm nhân viên bán hàng, khi thì làm công nhân trong nhà máy hoa quả của Ý, một tiếng sáu bảy đồng Euro, phải làm việc liên tục không ngơi tay.
Một hôm tôi đi chơi với Linh kun thì tình cờ phát hiện trên đùi Linh kun có vết thương rất sâu.
Tôi sợ hãi hỏi anh: "Sao vậy anh?"
Linh kun nhìn thoáng qua, tựa như vừa nhớ ra rồi nhẹ nhàng đáp: "Chắc là bị quẹt vào khi khuân thùng gỗ ấy mà, không đau đâu."
"Làm sao mà không đau được? Chảy nhiều máu như vậy cơ mà..."
"Anh không sao, lần sau anh sẽ cẩn thận, ngoan."
Mặc dù người bị đau là anh nhưng anh không khóc, còn tôi lại ngân ngấn nước mắt.
Linh kun thích nhất ngày lãnh lương, một phần ba số tiền lương là dùng để hẹn hò với tôi, đi ăn cơm hoặc là đi dạo phố. Đôi khi nó lại dùng để mua đồ ăn vặt hoặc đồ chơi nhỏ để dỗ tôi vui.
Tôi rất đau lòng nên nói: "Tiền này anh để dành mà tiêu đi, mua cái này lãng phí mất ba tiếng làm việc của anh, anh phải vất vả ròng rã ba tiếng mới kiếm được số tiền này đấy."
Linh kun phì cười, xoa đầu tôi bảo: "Tiền là để tiêu, tiêu đến lúc hài lòng thì tiền mới có giá trị, nếu không thì tiền không còn ý nghĩa gì nữa."
Tôi ngu ngơ gật đầu, đây là lần đầu tiên tôi với anh nói về vấn đề vật chất.
Tôi nhớ rõ ngày còn trẻ, lúc ấy tôi rất ngây thơ, sợ Linh kun không có tiền ăn cơm sẽ bị đói chết nên mới nói với anh: "Mỗi ngày em sẽ trộm một lon gạo ở nhà mang cho anh nấu cơm, sẵn tiện cũng sẽ trộm cho anh vài món ăn và lén mang cho anh một ít dầu muối đường để dành ngày qua ngày, chắc chắn anh sẽ có cơm ăn no!"
Linh kun nghe tôi nói bỗng ngẩn người trong giây lát, sau đó bật cười.
Có chỗ nào buồn cười đâu hả? Tôi tức giận.
Tôi cảm thấy mình bị anh cười đến nỗi xấu hổ luôn rồi nên kiên trì bơ anh tận mười phút.
,
Ngày trước tôi học rất kém môn tiếng Anh, tới nỗi không nắm được cả ngữ pháp.
Linh kun đau đầu, quyết tâm dạy bổ túc môn tiếng anh cho tôi.
Khi đó, tôi chỉ học được duy nhất một câu đó là: "Do you love me?"
"Ừ." Linh kun nhìn như trả lời cho có, anh nghiêng đầu, khoé môi khẽ cong lên.
,
Xế chiều tôi đến nhà Linh kun, anh đang học bài.
Tôi biết một khi Linh kun bắt đầu đọc sách thì có gọi thế nào anh cũng sẽ không để ý. Con người này có tinh thần nghiên cứu rất cao với sách, một khi có sách ở đây thì tôi trở thành người thứ ba, tình cảm của bọn họ rất vững chắc, không thể phá vỡ được.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải làm nũng, cọ cọ mặt Linh kun, “Anh chơi với em đi được không? Hôn em một cái nào?”
Linh kun thờ ơ, tôi vẫn không ngừng cố gắng, “Anh chơi với em đi mà? Hôn em đi!”
Đột nhiên, anh đứng lên, đi tới bên cửa sổ rồi kéo rèm xuống.
Tôi sửng sốt, ngây ngốc hỏi anh: “Sao vậy?”
Trong bóng tối, ánh sáng len lỏi từ rèm cửa chiếu lên người Linh kun, không rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện.
Anh quay đầu lại, khẽ cười trả lời tôi: “Gió thổi vào nên hơi lạnh.”
“Ồ, vậy à?” Không đợi tôi gật đầu, Linh kun đột nhiên ghé sát vào…
Anh vịn tay lên bàn, hơi nghiêng người xuống hôn tôi… Anh là đồ lừa đảo, rõ ràng nói kéo rèm vào vì lạnh, hóa ra là sợ người ở tầng đối diện nhìn thấy, con người này đúng là lòng lang dạ sói!
,
Lúc tôi mới gặp Linh kun, vì nguyên nhân từ gia đình nên tính cách tôi hơi khép kín, không cởi mở vui tươi gì mấy.
Tôi cũng không biết nói như thế nào, lúc ấy tôi sống như một người câm điếc, tôi sợ hãi khi nghe thấy âm thanh. Bởi vì ngày trước khi di dộng tôi reo lên thì đã bị gia đình đập mất. Từ đó, tôi rất sợ khi phát ra tiếng động, điện thoại luôn ở chế độ im lặng, không nghe nhạc, khi xem phim cũng không bật âm lượng lớn, trái ngược hoàn toàn với sự năng động hoạt bát của Linh kun.
Có thể nói đây là duyên phận, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Linh kun thì đã có ấn tượng rất mãnh liệt, giống như thiêu thân muốn lao đầu vào lửa, nhìn anh mà tim cứ đập thình thịch.
Nói cách khác, khi đó Linh kun giống như ánh sáng chiếu vào cuộc đời tôi, làm cho vùng đất cằn cỗi trong lòng tôi sinh sôi nảy nở, tràn đầy sức sống.
Tôi tự ti, tôi cảm thấy tính cách u buồn này của mình không xứng với Linh kun. Anh nhiệt tình như ánh mặt trời, anh có quan hệ tốt với tất cả mọi người xung quanh. Tôi thì không, không có bạn bè, không biết làm sao để xã giao với người khác, tôi phải đeo cái mặt nạ giả tạo sống qua ngày và cũng không biết mình là ai.
Từ khi Linh kun cho tôi một vỏ bọc bảo vệ, ở trong này, tôi không cần phải tiếp xúc với bất kì ai, anh gánh thay tôi mặt trái của xã hội, anh sẽ chọn lọc tất cả tin tức rồi kể lại cho tôi nghe.
Đó là lí do ngày nào tôi sống cũng rất vui vẻ, bởi vì tôi có Linh kun che chở. Có anh ở bên, tôi không còn sợ hãi bất kì điều gì.
Cuộc sống của tôi kín như bưng trong thời gian thật dài như thế, có lẽ là nguyên nhân để tôi kể chuyện này cho các bạn.
Sẽ không bao giờ có hạnh phúc tuyệt đối, chỉ có hạnh phúc tương đối thôi. Tôi đã chịu rất nhiều đau khổ nên mới có dũng cảm để ôm chặt lấy Linh kun như thế, quả thật rất may mắn.
,
Nhìn bề ngoài Linh kun là một người hiền lành lương thiện, nhưng thật ra tâm hồn là một kẻ xấu xa có thói quen bắt nạt người khác.
Đêm nay anh mượn danh nghĩa luyện kĩ năng chơi game cho tôi, hai chúng tôi ngồi solo với nhau cả buổi tối.
Suốt cả buổi tôi không thắng được lần nào, thậm chí còn bị giết không biết bao nhiêu lần.
Anh chơi không biết chán, vừa cười vừa hỏi ở đầu dây bên kia: "Em bị bắt nạt đã đời chưa?"
"..."
"Ít nhất anh cũng phải cho em giết anh được một lần chứ..." Tôi không cam tâm.
Anh hiểu rõ, hơi gật đầu: "Em đừng có mơ."
Nói xong anh còn cười một cái.
Ai thèm cười với anh! Đồ đáng ghét!