Editor: Bóng
Beta: An Hiên
,
Tôi chơi game với Linh kun, đang đánh hăng say thì Linh kun giở trò đùa tôi: "Anh biết là em rất muốn bảo vệ chồng mình nhưng em để đó tự bơm máu cho mình đi."
Tôi đành đáp lại ánh mắt trìu mến của anh bằng một câu: "Em cũng định bơm máu cho mình mà."
"..."
Linh kun cạn lời, đây có phải là bạn gái của anh không vậy?
,
Tôi rất hay bị viêm mũi dị ứng, một năm bốn mùa ra ngoài đều phải mang theo khăn giấy.
Lúc tôi bị nghẹt mũi thì giọng nói cũng bị nghẹt theo luôn.
Linh kun nghe thấy liền tỏ thái độ: "Hầy, em bị sổ mũi nữa rồi."
Đứa em họ đến chơi ngạc nhiên đáp: "Em không bị sổ mũi!"
Anh cười khẩy: "Em nghĩ em bị sổ mũi thì anh quan tâm chắc?"
Tôi không dám hé nửa lời, còn cậu em họ thì đã bị Linh kun làm tổn thương trái tim bé nhỏ rồi.
,
Em họ của Linh kun phải về đi công tác, trước khi đi, cậu đứng đối diện với Linh kun, nói nhỏ: "Em sắp đi rồi, anh không muốn ôm một cái tạm biệt sao?"
Linh kun: "Không, biến đi."
"..."
Chuyện này làm tôi suy nghĩ rất lâu, có phải do cậu em họ độc thân quá lâu, thiếu thốn tình cảm nên tính tình mới như vậy không?
,
Lúc đứng chờ xe, tôi tranh thủ gọi điện thoại cho Linh kun.
Bỗng anh nhỏ giọng nói: "Anh phải đi vệ sinh, đợi chút nhé."
Tôi ậm ừ đáp lại, chợt trong đầu loé lên suy nghĩ, vội lên tiếng: "Nhà vệ sinh công cộng rất bẩn, anh đừng ngồi xuống đấy!"
Ở đầu bên kia, Linh kun im lặng một lúc, sau đó khéo léo trả lời: "Anh không phải con gái, không cần ngồi..."
"... Hả?" Tôi sững sờ tầm một phút mới phản ứng lại, sau xấu hổ ho một cái coi như trả lời anh.
,
Tôi cấm Linh kun làm bữa sáng cho mình vì muốn anh có thể ngủ nhiều thêm một lúc nữa.
Vì sức khỏe của anh rất kém, bác sĩ ra lệnh anh phải ngủ nhiều hơn người bình thường, nếu không sẽ rất dễ bị bệnh.
Linh kun bất đắc dĩ đáp: "Vậy em ngủ sớm với anh đi không phải là được rồi à?"
Tôi lắc đầu từ chối: "Tối chúng ta còn có chuyện phải làm."
Anh nhướng mày, thích thú lặp lại: "Hửm? Có chuyện phải làm?"
Tôi nhìn ánh mắt đầy hàm ý của con người này thì đã biết anh nghĩ chuyện đen tối gì trong đầu rồi.
Vì vậy, tôi trả lời rất nghiêm chỉnh và đứng đắn: "Viết chữ!"
Khoan đã, anh nghĩ ra cái gì vậy?
,
Đôi khi Linh kun cũng không biết lãng mạn.
Tôi thấy ven đường có một quả táo đỏ rất đẹp liền chỉ cho anh: "Quả táo độc!"
Anh nhìn tôi đầy khinh bỉ: "Xem ít "Công chúa Bạch Tuyết" thôi, xem mãi rồi em nghĩ mình là công chúa luôn hả?"
"Em vốn dĩ là công chúa rồi."
"..." Ừ ừ, em là công chúa nhỏ của anh.
,
Tôi rất thích đăng này nọ về cuộc sống của mình lên Weibo, thậm chí chỉ là túi bánh quy anh tuỳ ý mua cho tôi, tôi cũng muốn chụp lại đăng Weibo.
Có một hôm tôi vừa đăng lên Weibo xong, không hiểu sao lại hơi lo lắng. Bởi vì cái tôi đăng lên chỉ là gà nướng và bánh quy rất tầm thường, nó quý giá cũng chỉ ở chỗ đó là do Linh kun cẩn thận chọn lựa rồi mua về. Chắc sẽ có vài người nghĩ cuộc sống của tôi quá nhạt nhẽo, đến cái này cũng muốn đăng lên.
Linh kun nhìn tôi, đột nhiên nghiêm túc giải thích với tôi: "Em vui vẻ đăng mấy thứ kia lên là bởi vì đó là đồ do người em yêu mua cho em, người đó lúc nào cũng nhớ đến em, biết rõ em thích món gì, những cái đó thuộc về tình cảm, không liên quan gì đến giá tiền hết."
Anh chỉ nói vài câu đã khiến tôi hiểu ra vấn đề.
Linh kun rất xứng đáng là người thầy dạy tôi về cuộc đời mà.
,
Trời đổ mưa, rõ ràng chúng tôi có hai cái ô, vậy mà Linh kun cứ khăng khăng là chỉ có một cái, sau đó bước đi trong màn mưa.
Tôi hơi do dự, vẫn còn đứng ở bậc thang.
Anh hờ hững nói: "Em ra đây đi cùng anh đi kẻo ướt hết."
"..." Tôi muốn lên tiếng cãi lại nhưng rồi thôi, rõ ràng có hai cái ô mà!
Hừ, đồ tâm cơ!
,
Đến giờ lên lớp, tôi với Linh kun phải tách nhau ra nhưng tôi vẫn còn muốn nói chuyện với anh.
Vì vậy tôi kéo quần áo anh, không cho anh đi.
Linh kun lườm tôi: "Em mà còn như vậy anh sẽ gọi người đấy."
"..." Bỏ đi, coi như anh thắng.
,
Linh kun phải chuyển ra vùng khác ở, tôi không nỡ xa anh chút nào, cũng lo anh sẽ thích một cô gái quyến rũ nhiệt tình nào đó.
Vì vậy, đêm đó tôi phải "tâm sự mỏng" với anh, dặn dò anh: "Anh phải nhớ, một người con gái cho dù tốt cỡ nào mà luôn thể hiện bản thân trước mặt hoa đã có chủ thì đều là bạch liên hoa, lục trà biểu () chắc luôn!"
() Bạch liên hoa (hoa sen trắng): dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Lục trà biểu (green tea bitch): chỉ vẻ ngoài thì thanh thuần thoát tục nhưng bên trong lại thối nát, rất giỏi tâm kế.
Linh kun sững sờ, sau đó cười: "Thôi xong, bảo bối nhà anh coi anh là thằng ngốc rồi, anh biết mình là người có vợ mà."
Tôi ngu người, mặt đỏ lên.
Vợ... vợ hả?
Đồ không biết xấu hổ này!
,
Thỉnh thoảng tôi lại nằm ăn vạ ở nhà Linh kun mãi không chịu về, lúc sau tôi phải đạp xe về trên con đường tối thui.
Linh kun lo lắng nên bèn doạ tôi: "Nếu bây giờ em không về nhà thì lát nữa sẽ không thể về đâu."
"... Hả?" Tôi ngẩn người trong giây lát, sau đó hiểu ra. Không được, con người này rất gian xảo, vẫn nên về nhà thì hơn.
,
Linh kun bị khô da, mặc dù bình thường anh thích sạch sẽ nhưng cũng không chú ý dưỡng da.
Vì vậy, tôi phải ra tay giúp anh bôi kem dưỡng ẩm.
Tôi nói: "Bây giờ da anh tốt hơn nhiều rồi."
Anh cười: "Em là công thần, trẫm phải ban thưởng."
"Hả?"
Vừa dứt lời, anh kề sát vào mặt tôi, hôn chụt một cái.
,
Mới đây, tôi nói với Linh kun: "Ngày mai anh gọi video cho bà ngoại nhé, nhớ nói em là bạn gái sáu năm của anh, à quên còn chín tháng nữa..."
Linh kun ngắt lời tôi: "Nhà anh ai cũng biết em hết."
"Cái gì cơ?" Tôi câm lặng.
Anh im lặng, một lúc sau mới đáp: "Mẹ anh về nước, em hiểu rồi đó."
,
Tôi được ăn gà nướng tẩm vị thơm phức nên vui vẻ reo lên: "Ăn ngon quá!"
Linh kun ở bên cạnh thái rau đáp: "Nếu như không có người chồng cực khổ bôn ba cho em ăn ngon..."
Tôi hoảng sợ: "Anh nói gì thế?"
"Cà rốt anh mới mua, em nghe thành cái gì?"
Đâu... em...
,
Linh kun không bao giờ tiêu tiền vào game. Nhưng bỗng dưng hôm nay anh nói muốn mua bản Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện rất đắt.
Tôi thắc mắc: "Tại sao?"
Anh tránh ánh nhìn của tôi, nhìn ra xa: "Có tặng kèm móc khoá cặp đôi rất đáng yêu."
À... thì ra là thế.
,
Thỉnh thoảng tôi rất thích để Linh kun cảm nhận được cái gọi là tôn nghiêm của đàn ông.
Tôi nói: "Anh có biết tại sao em luôn kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện không?"
Linh kun: "Hửm? Vì sao?"
"Bởi vì anh là người để em dựa vào."
Anh cười với tôi, đôi mắt sáng rực.
,
Linh kun: "Chồng em làm việc mệt quá."
Tôi không vui đáp: "Em không có chồng."
"Vậy thì là tiên sinh () vậy."
() Tiên sinh (先生) cũng có nghĩa khác là chồng.
"..."
,
Tôi hỏi Linh kun: "Em có phải là nàng tiên nhỏ không?"
Linh kun đáp: "Đúng rồi."
"Vậy anh có sợ một ngày nào đó em sẽ về trời không?"
Anh nham hiểm đáp: "Em nằm trong tim anh rồi, không chạy thoát đâu."
Ồ.
,
Lúc tan học, tâm trạng tôi không tốt nên không thèm để ý đến Linh kun.
Anh lại gần tôi: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"
Tôi không trả lời.
"Ồ, chuyện lớn đời người cơ đấy."
"..."
Anh cho rằng cái gì cũng là anh đấy hả?
,
Tôi đứng chờ xe ở nhà ga cùng Linh kun. Khi xe tới, Linh kun bỗng dưng làm tư thế mời, anh nói: "Cô chủ, xe của em đến rồi."
"..." Khụ.
,
Bữa sáng hôm nay của tôi là mì vằn thắn, nhưng tôi ăn không đủ no nên lại ra tủ lạnh cầm thêm hai quả chuối nữa.
Tôi vừa đi vừa bóc chuối ăn.
Linh kun đưa mắt dõi theo tôi, còn mỉm cười, không biết anh muốn gì nữa.
Chờ lúc tôi ăn xong một quả, anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt rất kỳ lạ.
Tôi lắp bắp hỏi: "Sao thế anh?"
"Em cầm hai quả, vậy mà không có quả nào dành cho anh à?" Anh nghiến răng hỏi.
Tôi sợ hãi đáp: "Một quả em ăn sáng, còn một quả em để dành trưa ăn..."
,
Lúc rảnh rỗi không có gì làm thì Linh kun sẽ xoa đầu tôi, còn khen lấy khen để: "Tóc em mượt quá đi, da cũng mềm, em dậy thì thành công ghê."
Mặt tôi đần ra, sau đó nổi giận... Thành công hay không cũng không liên quan tới anh!
,
Khi Linh kun xem tiểu thuyết tôi viết, anh nói: "Nam chính dưới ngòi bút của em đều dựa trên hình tượng của anh mà viết hết à?"
"Anh nói vậy mà không biết ngại sao?" Tôi đáp.
"Ngại ngùng thì sao mà trêu em được?"
,
Tôi bước xuống xe, ấp úng nói với anh: "Bình nóng lạnh nhà em hỏng rồi..."
Linh kun đáp: "Vậy thì tới nhà anh tắm đi."
Anh dừng một lúc, sau đó mới nói tiếp: "Em có lừa anh không đó? Thật ra không phải là bình nóng lạnh hỏng mà là em muốn đến nhà anh tắm chứ gì?"
“…” Anh cho rằng em là anh sao?
,
Trước khi ngủ, tôi gây gổ với Linh kun một trận.
Cuối cùng thì cũng làm hoà với nhau, nhưng mà bầu không khí giữa hai người vẫn không được tự nhiên. Tôi quát anh: "Anh hôn em một cái thì em mới đi ngủ."
Linh kun hơi sững sờ, vẻ giận lẫy ban nãy tự dưng biến đi đâu mất tiêu, không quan tâm chuyện xấu hổ ngượng ngùng gì nữa, hôn chụt chụt hai cái vào điện thoại, sau đó còn hỏi tôi: "Vậy còn nụ hôn của anh đâu?"
Rõ ràng một phút trước còn cãi nhau, vậy mà bây giờ lại nói lời ngọt ngào như vậy, chính tôi cũng cảm thấy không chịu nổi nữa rồi.
Tôi xấu hổ hôn chụt một cái rồi nhanh tay cúp máy.
Tôi... tôi còn có thể giận thật lâu nữa đó! Chắc chắn sẽ không mềm lòng!
,
Tôi nhìn Linh kun, nghĩ là anh bị cảm rồi nên khuyên anh uống nhiều nước, ăn nhiều đường vào để mau khỏi bệnh.
Nhưng cuối cùng lại là Linh kun bị say nắng, anh trách móc: "Người bị cảm không thể uống nhiều nước ăn nhiều đường.”
Tôi biết Linh kun rất hay bị say nắng nên đã mua sẵn đồ cạo gió để trong nhà.
Sau đó tôi bảo anh cởi áo cạo gió, Linh kun đau khổ hỏi: "Em biết cạo gió thật hả?"
"Em biết."
Sau đó tôi bắt đầu làm, qua một lúc lâu thì cảm thấy có hiệu quả rồi.
Linh kun thở phào nhẹ nhõm: "Sau này em đừng cạo gió cho người khác nhé."
"Tại sao?"
"Sẽ chết người đó."
Tôi đờ ra: "Em làm được lắm mà."
"Với lại anh không thích em nhìn lưng trần của người khác." Đây mới là mục đích chính của anh chứ gì?
Một lúc sau, tôi hỏi: "Anh không hôn em một cái à?"
Linh kun đáp: "Đùa giỡn với bệnh nhân là không nên đâu."
Tôi ở nhà anh chơi đến chiều rồi cũng phải về, Linh kun kéo tay tôi lại dưới lớp chăn, anh giận dỗi: "Em chắc chắn không ở lại chăm sóc anh à? Không sợ đêm hôm anh ngất xỉu sao?"
"Không."
"Em không muốn ngồi ở đầu giường một lát sao?"
Tôi thắc mắc: "Để nhìn anh ngủ hả?"
Linh kun bị tổn thương, cuộn vào một góc, nhìn có vẻ hơi khủng bố.
Sau này, có người bạn hỏi: "Thảo Đăng, cậu có biết cạo gió không?"
Bởi vì tôi nổi tiếng là vụng về nên bọn họ không tin tôi biết làm cái này.
Không biết nhớ tới chuyện gì, Linh kun cười mỉa: "Mấy chuyện nghiêm chỉnh thì cô ấy không biết đâu, còn mấy chuyện kia thì biết hết đấy."
Tôi nghẹn lời: "..."
,
Linh kun muốn hát cho tôi nghe, tôi từ chối.
Anh nói: “Vậy thì anh hát ru em ngủ nhé.”
Tôi gật đầu, mở mắt nhìn thì anh đang tìm kiếm “Tình ca hát ru bạn gái ngủ”.
,
Tôi đang ngủ ngon thì bị Linh kun đánh thức, tôi mơ màng nói: "Em thèm bánh ngọt, đang ăn trong mơ mà."
Anh lườm tôi một cái: "Trong mơ ăn rồi, vậy thì bây giờ nghỉ ăn nhé."
,
Tôi ở nhà Linh kun ăn mặc rất thoải mái, tôi thường lấy áo anh mặc thành váy ngủ, không mặc quần ngủ, sau đó vào phòng anh nằm ngủ trưa.
Một hôm nào đó, tôi đang ngủ thì nghe Linh kun gọi điện thoại: "Anh vừa đi ra khỏi cửa thì gặp chú, anh nhớ em còn ngủ trên nhà nên anh khóa cửa luôn rồi, anh nói với chú là mình ra ngoài mua chút đồ."
Tôi: "..."
Mong là chú của anh sẽ không nghi ngờ gì chúng ta...
,
Tôi muốn chụp hình cưới nhưng lại không muốn kết hôn. Bởi vì khi kết hôn rồi, tôi sẽ là… không được, mị còn trẻ, mị muốn đi chơi.
Thỉnh thoảng khi rảnh, tôi sẽ dắt Linh kun đi dạo các cửa hàng váy cưới hỏi thăm giá cả, sau đó nói với anh: "Em viết xong bản thảo này là đủ tiền chụp hình cưới rồi đó."
Linh kun đáp: "Tiền váy cưới anh sẽ trả."
"Nhưng em chưa muốn kết hôn..."
Anh nghe vậy thì nụ cười dịu dàng trên môi chợt tắt, rút cái tay đang nắm lấy tay tôi ra.
,
Tôi đang tán gẫu với Linh kun thì xe đến. Tôi kéo tay anh trêu ghẹo: "Đi thôi, chúng ta đi tìm một căn phòng nhỏ rồi từ từ tâm sự."
Linh kun liếc tôi một cái, sau đó bước lên xe không chút do dự.
Tôi cạn lời: "..."
Kịch bản sai sai chỗ nào phải không?
,
Tôi rất vui vẻ: "Bọn họ bảo em ngây thơ đáng yêu đó."
Linh kun nói: "Phải là ngu ngốc mới đúng."
"Hả?"
"Cho nên em phải ở bên cạnh anh, để anh bảo vệ em."
"Ồ."
,
Tôi lặng lẽ đến bên cạnh Linh kun: "Em nói cho anh nghe một bí mật."
Linh kun quay đầu: "Hả?"
"Em thích anh."
Anh cười đáp: "Anh cũng nói cho em nghe một bí mật."
Tôi mong chờ: "Hửm?"
"Anh đã có người mình thích rồi."
"Cái gì?"
Anh cười: "Chính là em đó."
,
Linh kun có một chiêu rất độc: Khi tôi mệt mỏi duỗi người một cái, anh sẽ nhân cơ hội đó mà hôn vào hai bên hông tôi một cái.
Chiêu đó của Linh kun làm trái tim thiếu nữ của tôi rơi mất tiêu.
,
Linh kun mới thả tôi ra một lúc thì tôi đã bị người khác bắt nạt.
Linh kun: "Em lớn như vậy rồi mà còn bị người khác bắt nạt, anh nhìn mà thấy đau lòng."
Tôi: "Anh đang đứng về phía em đó hả?"
"Em là người yêu của anh, không bênh em thì bênh ai?"
,
Tôi hỏi Linh kun: "Anh cưới em là tại vì yêu em phải không?"
Linh kun cười khẩy: "Không phải."
"Vậy là tại vì em có tiền sao?"
Anh cười: "Em có tiền hả?"
Tôi ấp úng: "Không... không có."
Một lúc sau, Linh kun lại gần rồi hôn vài cái.
Tôi ngạc nhiên: "Anh làm gì vậy?"
Anh đáp: "Thân mật với vợ còn cần lí do à?"
"..."
,
Bữa trưa nay chỉ có khoai tây sợi và bắp cải.
Thân là vua của một nước, tôi tủi thân kêu: "Chúng ta không có thịt ăn hả? Sao mà nghèo thế."
Đại thần Linh kun nhếch môi cười: "Ừ, chúng ta không mua nổi thịt ăn nữa rồi."
"..." QAQ mau đầu hàng địch đi, thà chịu cảnh mất nước chứ trẫm không sống nổi những ngày tháng như thế này nữa rồi.
,
Linh kun mua bánh quy mặn cho tôi, tôi lên tiếng: "Em muốn ăn bánh vị ngọt cơ, bánh ngọt ý."
Linh kun trả lời: "Hết tiền rồi."
"Anh nói dối!"
"Em không tin thì lục soát đi, không lục ra tiền thì hôn anh mấy cái nhé."
"..."
,
Đôi khi tôi rất bận tâm đến tầm quan trọng của mình trong lòng Linh kun, tôi sợ anh vì cái gọi là trách nhiệm trong tình yêu nên mới quan tâm chăm sóc tôi như vậy, nếu bạn gái là người khác thì anh cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy y như tôi bây giờ thôi.
Nội tâm tôi đấu tranh rất lâu, bèn ủ rũ hỏi Linh kun: "Anh sẽ chiều chuộng tất cả những cô gái là người yêu của anh sao?"
Anh cười: "Chỉ chiều chuộng mình em thôi."
Ôi chao? Coi như anh thức thời!
,
Tôi đến thăm Linh kun làm việc ở vùng khác, ngồi trong phòng làm việc chờ anh.
Anh lái xe đi đón bạn nhưng dọc đường đều nghĩ đến tôi.
Bạn anh trêu: "Hôm nay cậu có thù với phanh tay à? Hay là nhớ đến cô gái nào rồi?"
Linh kun câm nín: "..."
Lúc anh về còn hung dữ mắng tôi: "Sau này anh sẽ không dẫn em theo nữa, khiến anh phân tâm chả làm được việc gì. Anh cứ lo em ở đây buồn chán, lo em phá phách bị người ta đuổi ra, lo em chạy lung tung, anh không tìm thấy thì biết phải làm sao..."
Tôi trợn mắt há mồm, trách, trách em à?
,
Tôi bước đi quá vội nên va phải ô tô đỗ bên đường.
Linh kun kéo tôi: "Em cẩn thận chút đi, va vào xe rồi tính sao?"
Tôi vội vàng đáp: "Ừ em biết rồi, nhỡ làm hỏng xe người ta thì phải bồi thường nữa."
"Là anh lo em va vào bị đau."
,
Tôi nói với Linh kun là những kỉ niệm của chúng tôi sẽ in ra sách.
Anh xem qua những câu chuyện đó, cảm thấy chúng khá chân thật và ngọt ngào, có thể giữ lại sau này cho con gái của chúng tôi xem.
Tôi nằm trong lòng anh hỏi: "Lúc trước anh cứ khăng khăng chờ em lớn hả?"
Linh kun cười: "Ừ, bởi vì em còn bé."
Đúng vậy, khi đó còn bé.
Khi đó tuổi còn nhỏ, gió thổi qua đầu cành, chim yến quay về tổ.
Chúng ta ngồi bên nhau dưới mái hiên, không biết tại sao lại ngủ thiếp đi. Trong mơ, biết bao cánh hoa rơi xuống.
Năm tháng vô tình nhưng tôi mong thời gian sẽ thiên vị chúng tôi: hãy đóng băng những trắc trở, để những điều tốt đẹp được hiện diện từng phút từng giây trong cuộc đời.
TOÀN VĂN HOÀN