Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy

chương 7: ngày thứ bảy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lữ

Beta: An Hiên

,

Tư tưởng của mẹ Linh kun vô cùng phóng khoáng, người bình thường đều ngăn cấm con mình yêu sớm, mẹ của Linh kun thì không những giúp sức mà còn tò mò nữa.

Tôi và Linh kun vừa yêu nhau chưa được bao lâu, anh liền dẫn tôi về gặp người nhà. Mẹ của Linh kun không chỉ không có ý kiến với tôi mà còn nấu đồ ăn ngon cho tôi ăn. Theo như lời Linh kun, buổi tối hôm trước khi bà biết tôi sẽ đến nhà còn đặc biệt đi siêu thị mua đồ, chọn rất nhiều thức ăn ngon, chỉ sợ tôi đến nhà anh ăn không quen.

Hồi trước, lớp học bổ túc tổ chức tiệc Giáng Sinh có mời phụ huynh tới tham gia. Em trai của Linh kun cũng tham gia lớp học bổ túc, mẹ của Linh kun mượn cớ, kiên quyết đến lớp bổ túc để gặp tôi.

Tôi đến trước thì nhìn thấy Linh kun và một cặp vợ chồng trung niên đang thì thầm với nhau. Tôi hỏi bâng quơ, anh nói: "Không quen."

"Ừm." Tôi cũng không để trong lòng.

Sau này mới biết đó là bố mẹ của Linh kun, mẹ của anh tò mò không biết trông tôi như thế nào nên mới đặc biệt đến xem tôi.

Lúc về nhà, mẹ của Linh kun nhìn anh đầy khinh bỉ, cất tiếng nói: "Không ngờ cái thằng này lại thích trẻ con cơ đấy, con bé mới tuổi thôi đúng không?"

Linh kun gượng gạo bẻ lại: "Cô ấy rồi mẹ."

"Không ngờ con lại thích mấy đứa nhỏ tuổi như vậy, chậc chậc chậc." Đây đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay mà.

"Mọi người đều nói cô ấy không nhỏ mà mẹ." Linh kun cáu kỉnh, không kìm lòng được nóng nảy đáp lại.

Mẹ Linh kun rất dễ nhìn ra, bà cảm thấy Linh kun đúng là kiểu người ra vẻ đạo mạo nên vẫn cố tình chọc ghẹo. Chỉ sợ bà không để ý thì Linh kun sẽ ức hiếp tôi, bắt tôi thế này thế nọ. Cho nên nếu mai sau tôi và Linh kun sống chung, bà sẽ kiếm chuyện chọc phá Linh kun, thường gây khó dễ cho anh.

Một lần nghỉ hè nọ, mẹ của Linh kun về nước chơi ba tháng.

Trong khoảng thời gian này, sức khỏe tôi không tốt cho nên kinh nguyệt không đều, tôi giận dỗi với Linh kun: "Bà dì của em vẫn chưa đến, bị trễ lâu lắm rồi."

Lỗ tai của mẹ Linh kun rất thính, nghe đến đây, bà hoảng hốt kêu lên một tiếng, chất vấn Linh kun: "Lúc mẹ về nước, con làm gì con bé rồi?"

Linh kun còn chưa kịp mở miệng giải thích thì đã nghe thấy mẹ anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Người đâu lớn thế này rồi mà còn không biết dùng biện pháp an toàn?"

Tôi rất xấu hổ, rõ ràng mình vẫn còn vô cùng trong trắng mà.

Linh kun cũng quýnh hết cả lên, nhất thời mặt đỏ bừng, nói không nên lời.

,

Bình nóng lạnh ở nhà bị hỏng. Tôi liền mang theo quần áo đi hỏi Linh kun có thể tắm nhờ ở nhà anh không.

Linh kun vừa gội đầu xong, anh xoa xoa mái tóc ẩm ướt, nói: "Có thể, em tắm đi."

Đợi tôi tắm xong, khi đang ngồi trên giường anh mặc quần thì... mẹ của Linh kun bất thình lình về nhà, bà ngẩn người, nhìn thoáng qua Linh kun đang lau đầu, lại thấy tôi mặc đồ trên giường, nhất thời không biết nên nói gì.

Tôi sợ bà hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Bình nóng lạnh nhà cháu bị hỏng nên mới đến nhà bác tắm ạ."

Mẹ của Linh kun thoải mái lên tiếng: "Đương nhiên là được rồi, cháu cứ tắm đi."

Sau đó, bà dứt khoát đóng cửa lại.

Tôi và Linh kun ngơ ngác nhìn nhau: "Có phải bác đang hiểu lầm gì không?"

Người bình thường chứng kiến cảnh này cũng có thể hiểu là: Tôi tắm xong thay quần áo. Nhưng nhìn phản ứng của mẹ Linh kun, rõ ràng bà cho cho rằng tôi và Linh kun vừa "xong việc", còn chưa tắm xong. Nhưng chứng kiến việc người lớn đã thấy rồi thì tự lừa mình dối người mặc quần áo làm gì chứ?

Tôi đỡ trán, thật là...

,

Khoảng thời gian trước, tôi phải đến thành phố A uống rượu mừng, còn Linh kun đến đó để ăn mừng năm mới. Tuy anh chỉ đi hai ngày mà đã sầu não không vui, nhớ tôi chịu không nổi đành tự mình quay về trước, mấy chuyện này đều đến tận sau này anh mới nhắc lại.

Trước khi đi, Linh kun trêu chọc mẹ mình: "Con cũng muốn đi thành phố A."

Mẹ của Linh kun rầu rĩ đáp: "Nhưng nhà chúng ta ở thành phố A không ngủ được, chỉ có bốn cái giường, nếu không thì..."

Khóe miệng Linh kun giật giật, rất sợ mẹ anh sẽ nói ra câu gì đó kinh khủng, ví dụ như để tôi và anh ngủ cùng giường chẳng hạn. Tuy rằng chuyện tôi và Linh kun cùng ngủ trưa trên một chiếc giường không còn lạ lẫm gì.

Vì vậy anh vội vàng ngắt lời mẹ: "Cô ấy chỉ đến nhà họ hàng uống rượu mừng thôi."

"Con bé có người thân à?"

Linh kun nghĩ thầm, cô ấy có người thân thì liên quan gì đến mẹ? Mẹ lo cho cô ấy đến nỗi chuyện họ hàng cũng muốn quản luôn ư?

,

Mùa đông ở nước Ý càng ngày càng lạnh, còn chưa đến khoảng thời gian lạnh nhất ở trong nước mà đã bắt đầu có tuyết.

Găng tay của tôi bị mất đến nay vẫn chưa mua cái mới. Nếu không vì lạnh đến nỗi chịu không nổi, sợ nứt da thì dựa vào thói lười nhác của tôi, không đến thời khắc sống còn thì tuyệt đối sẽ không mua cái mới.

Tôi run lẩy bẩy, nhắc nhở Linh kun: "Em lạnh quá, muốn mua găng tay. Anh có muốn không? Mua luôn cho anh một đôi nhé?"

Lời ra khỏi miệng, tôi nghĩ nhất định Linh kun sẽ giục tôi đi mua ngay, dù sao thì anh cũng lo tôi bị lạnh, chỉ hơi không khỏe một chút thì lòng đã như lửa đốt.

Nhưng lần này lại không như vậy, anh dừng lại hai giây mới nói: "Đồ trong cửa hàng không đẹp, em đừng mua."

Sao anh lại cản tôi? Chuyện này không phù hợp lắm với tính cách quan tâm lo lắng người yêu của anh, chắc chắn có vấn đề.

Tôi quan sát anh, xem xét một lúc mới lên tiếng: "Nhưng mà em lạnh!"

"Đừng mua vội."

"Có phải anh... mua cho em rồi đúng không?" Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng này.

Linh kun né tránh ánh mắt dò xét của tôi, đợi mãi anh mới chậm rãi gật đầu: "Vốn định khiến em ngạc nhiên."

"Đã đủ hài lòng rồi, vậy em sẽ chờ găng tay của anh!"

Tôi không ngờ tâm tư của người đàn ông này lại tinh tế đến vậy, bình thường luôn quan sát tôi cần gì, còn luôn bày ra một số trò vui và lãng mạn khiến tôi hài lòng.

"Ừ." Linh kun giơ tay, cưng chiều xoa trán tôi: "Nếu như em lạnh, hay là mua một đôi dùng trước đi, anh không nỡ để em bị lạnh."

,

Sáng sớm chỉ còn một miếng gà, Linh kun làm bánh mì cho tôi ăn.

Tôi tò mỏ hỏi: "Chỉ có một miếng, cho em ăn hả? Vậy còn anh?"

Linh kun xoa xoa gáy tôi, dịu dàng cất lời: "Em ăn no là được rồi, anh không sao."

,

Thỉnh thoảng Linh kun cũng cho tôi ăn vài chén súp gà: "Em thật hạnh phúc, nhiều người thích em lắm đấy em biết không?"

Tôi vẫn không ngẩng đầu lên, lí nhí nói: "Em biết mà, bởi vì dáng vẻ của em đáng yêu."

Linh kun im lặng một lúc mới hỏi: "Chuyện đó và dáng vẻ của em đáng yêu hay không đáng yêu thì liên quan gì?"

"..." Hừ.

,

Tôi là người cuồng kính mắt, lúc đầu cũng bị dáng vẻ đeo kính của Linh kun hấp dẫn, tôi luôn cảm thấy kiểu người này nhìn thật nho nhã, tính cách cũng rất điềm đạm.

Linh kun định đổi một cặp kính, anh đề cập đến vấn đề này với tôi.

Tôi cười gian, nói: "Anh từng nghe câu... chọn được kính tốt, vợ về nhà sớm chưa?"

"Em thật nhàm chán." Linh kun hơi khó chịu trước mấy từ ngữ thô bỉ của tôi, một lát sau miệng anh lại không ngay thẳng, van nài tôi: "Ngày mai anh đi lấy tiền, em... có thể đi chọn kính cùng anh không?"

,

Chuyện của Linh kun đến giờ nhắc lại vẫn bị tôi cười nhạo.

Mỗi tối trước khi ngủ tôi và Linh kun đều có thói quen nói chuyện điện thoại, lúc trước khi yêu nhau có từng nhắc đến chuyện nụ hôn đầu.

Tôi hỏi: "Anh đã từng hôn ai chưa?"

Linh kun ấp a ấp úng rất lâu rồi mới nói: "Rồi, với một cô gái, khi ấy nửa đêm lén đi lên núi xem pháo hoa, bầu không khí rất tuyệt nên cứ thể xảy ra."

Vẻ mặt tôi đầy ngưỡng mộ, cảm thán: "Nghe thật là hay, hôn có cảm giác gì vậy?"

"Chắc là giống như ăn lươn, hơn nữa cũng có gì hay ho đâu mà ngưỡng mộ." Chẳng biết tại sao mà giọng nói của anh hơi khó khăn.

Khi ấy tôi vừa ngốc vừa nói nhiều, không nghe ra sự mất mát trong giọng nói của Linh kun. Đợi đến sau này khi yêu nhau, tôi thường nhắc đến chuyện này, nói Linh kun chưa dứt tình với cô gái kia, nụ hôn đầu tiên cũng dành cho cô ấy.

Linh kun bị tôi dồn ép, không còn cách nào khác chỉ có thể thừa nhận: "Anh lừa em thôi, chẳng qua anh lớn thế này mà còn chưa từng hôn ai, nói ra quá mất mặt."

Tôi cười đến nỗi run cả người, lại có kiểu nói dối thế này à, hóa ra đây chính là lòng tự trọng của đàn ông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio