Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Ninh không biết mình đã bị gắn cho cái tên “Khó Thả Thính”, cô vẫn còn thảo luận về liên hoan phim tiếp theo với Nặc Nặc.
Trước khi bị toàn bộ cư dân mạng anti, cô bước vào giới giải trí này vẫn xem như khá suôn sẻ.
Vừa mới nhập học đại học hai tháng, lúc đó cô vừa tròn tuổi, được Khưu Hồng săn đón vào vai nữ thứ tư trong phim truyền hình 《Đông Chí Đã Đến》, bước khởi đầu không hề thấp.
Sau đó, cô lại tiếp tục vào vai phụ suốt nửa năm thì một cơ hội lớn rơi xuống đầu cô. Đạo diễn nổi tiếng Phùng Nam đã chỉ định cô vào vai nữ chính trong 《Bài Sonnet Thời Tuổi Trẻ》. Một bộ phim điện ảnh thường được quay trong ba tháng, nhưng bộ phim này được quay kỹ lưỡng hơn nửa năm, thêm nửa năm sản xuất, cuối cùng mới được khởi chiếu. ——
Sonnet: là thể thơ gồm câu với luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định, được sử dụng chủ yếu vào thời đại của Shakespeare. Chủ đề xuyên xuất trong chuỗi thơ Sonnet của Shakespeare là tình yêu dành cho tuổi trẻ và cái đẹp.
Dư luận và phòng bán vé bùng nổ là chuyện nằm trong dự đoán. Dù sao thì chỉ mỗi kịch bản 《Bài Sonnet》 đã kéo dài tới ba năm, tìm kiếm nữ chính khắp nước cả một năm mới quyết định. Cuối cùng Kỷ Ninh được xem là sao nữ trẻ mới vào nghề đã được mọi người nhớ mặt.
Tiếc là chỉ mới nổi lên có bốn tháng đã gặp phải chuyện của Tôn Hà, sau đó là thời kỳ tối tăm bị cư dân mạng anti. Một quãng đường thay đổi nhanh chóng như một giấc mơ.
Loại khó khăn này như là một bài kiểm tra tố chất tâm lý con người. Nhưng chuyện đáng sợ này cũng không phải là lần đầu Kỷ Ninh trải qua.
Trường cấp Ba cô theo học là một trường trọng điểm, tiếng Anh là lớp hàng đầu không bao giờ thay đổi. Gia đình luôn ngập tràn hy vọng sau này cô sẽ vào khoa tiếng Anh thuộc dự án . Thế nhưng khi vào lớp , Kỷ Ninh bỗng thông báo: “Con muốn học diễn xuất.”
Dự án : được Bộ Giáo Dục Trung Quốc quyết định vào ngày tháng năm để hỗ trợ trường đại học trong nước thành lập các trường đại học đẳng cấp thế giới và đại học cấp cao.
Lúc đó là gần tới thời gian thi tuyển sinh nghệ thuật, cô chỉ có vài tháng học. Tất cả người nhà, thầy cô đều phản đối, nhưng không ai có thể chịu đựng được cô dùng thái độ vừa đánh vừa xoa nên đành gật đầu. Thế nhưng bọn họ vẫn cho rằng cô không thể làm được gì, bảo cô đăng ký thi lấy chứng chỉ giáo viên, không đóng phim được thì quay về làm cô giáo dạy tiếng Anh.
Lúc đó không có ai ủng hộ cô, nhưng cô vẫn xông ra ngoài thế giới. Có lẽ càng thất bại, càng phải can đảm đã trở thành từ khóa khắc sâu vào lòng cô.
Không được coi trọng thì sao, cô cũng chẳng phải sinh ra đã được người ta định đoạt. Chứng minh bản thân lần nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Liên hoan phim lần này mời chúng ta từ rất sớm, tác phẩm đưa chị vào giới là 《Bài Sonnet Thời Tuổi Trẻ》.” Nặc Nặc không lấy làm lạ, “Em có thể hãnh diện với Úy Lam của chị cả đời.”
Có người nói nữ chính Úy Lam trong 《Bài Sonnet》 là đỉnh cao diễn xuất của Kỷ Ninh. Từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều thu hút cảm xúc, giữ chân người xem. Ánh mắt nhìn xa xăm khi vẫy tay từ biệt người yêu dưới tán cây hải đường, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, đó là người tình trong mộng nhớ mãi không quên của rất nhiều người.
Cây hải đường: một loài hoa có màu đỏ thắm, tươi tắn, rực rỡ tạo cảm giác ấm áp nhưng không hề chói mắt, thu hút mọi ánh nhìn đó là loài hoa hải đường.
Cây hải đường (hình minh họa)
Ngược lại, Kỷ Ninh cảm thấy kỹ năng diễn xuất lúc đó quá non nớt. Nếu như lại được nắm giữ một vai diễn xuất sắc, cô chắc chắn sẽ hoàn thành tốt hơn, dù sao không thể phí công ra nước ngoài bồi dưỡng và các giờ học diễn xuất lời thoại.
Đúng lúc không bận gì trong liên hoan phim lần này, cô lên ý tưởng nhận diện khuôn mặt quen thuộc rồi chuẩn bị đi.
Kỷ Ninh nghĩ đến ê kíp đằng sau mình do Tôn Hà khống chế, “Có cần chị đi nói chuyện về lễ phục lần này không?”
Về cơ bản, quần áo của nữ minh tinh đều chỉ mặc một lần, vả lại không cần tự mua từng món đối với những bộ lễ phục đắt tiền. Trừ khi bắt gặp món đồ mình rất thích, còn không thì mọi người đều mượn từ stylist hoặc từ thương hiệu thân quen.
“Chị đợi xíu, em đi hỏi thử.”
Nặc Nặc cầm điện thoại đi ra ngoài, phút sau quay trở lại, “Bọn họ nói là không cần. Bọn họ sẽ giải quyết chuyện lễ phục, ngày mai em đi lấy là được.”
“Thật sao?” Kỷ Ninh ngả người ra sau, “Chị có thể tin tưởng bọn họ không?”
Mặc dù Nặc Nặc biết rõ chuyện của Hoàng Miểu, nhưng không quá lo lắng, “Dù gì đó cũng là ê kíp của chị, sẽ không đến mức gài bẫy chị đâu! Yên tâm đi, chuyện lễ phục này cũng không phải là thứ chị cần quan tâm đến, bọn họ có thể làm tốt việc đó.”
Cũng có lý.
Kỷ Ninh gật đầu, xem như là đồng ý.
Hôm sau Nặc Nặc hỏi về chuyện lễ phục, bên kia nói là đã mượn được rồi nhưng muốn thay đổi kiểu dáng mới, bảo ngày mốt cô tới lấy.
Nặc Nặc hơi lo lắng, “Tối ngày mốt liên hoan phim sẽ khai mạc, tới lấy kịp không?”
“Cầm lấy rồi đi, chắc chắn là kịp.” Lúc đó bọn họ nói như vậy.
Sự thật chứng minh, quả thật vẫn còn kịp. Vài tiếng trước khi khai mạc, Nặc Nặc ngồi máy bay đi tới rồi đi về, cuối cùng đã lấy được lễ phục.
Bộ lễ phục không phải là không đẹp, phần eo được túm lại, thoạt nhìn rất có khí chất thần tiên.
Nhưng Kỷ Ninh càng nhìn càng thấy quen mắt. Tại sao bộ váy này lại giống với cái bộ mà hai ngày trước cô lướt Weibo thấy vậy?
Cô tìm được một bài viết của người nào đó từ lượt thích trong tài khoản phụ. Trong bài viết đó giới thiệu đây là phong cách mới của nhà L, lấy cảm hứng từ mây và màu sắc. Từ trước đến nay, quần áo của nhà L luôn rất khó xin. Cho dù xin được thì cũng chỉ gửi đến các nữ nghệ sĩ có hợp tác mặc. Làm sao một người không được coi trọng là cô có thể lấy được nó?
Sự thật chứng minh, suy xét của cô rất thiết yếu.
Sau một hồi so sánh, cô nhận ra lễ phục này là hàng nhái. Có vài chi tiết không giống với bản gốc, cách tán nhạt màu sắc cũng quá cẩu thả.
Sao chép là từ nhạy cảm trong giới giải trí. Nghệ sĩ nào dám mặc hàng nhái, mọi người đều dám đóng họ vào cây cột ô danh và chế nhạo họ cho đến chết. Không chỉ vậy, tài nguyên thời trang của nghệ sĩ đó cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Cô sẽ không bao giờ tự đẩy mình vào hố.
Cây cột ô danh: đây là một hình phạt xuất hiện từ lâu đời. Ngày nay, mọi người thường dùng ý nghĩa mở rộng của cây cột ô danh để miêu tả một số sự kiện hoặc món đồ dùng đáng xấu hổ.
Nhưng nếu đi tìm một bộ váy hàng hiệu thì không còn kịp nữa rồi, bởi vì khoảng cách đến giờ khai mạc liên hoan phim ——
Chỉ còn lại một tiếng rưỡi.
///
Kỷ Ninh bình tĩnh lại, mở điện thoại lên bắt đầu tìm một cửa hàng quần áo ở gần đây.
May mà có một cửa hàng sườn xám thủ công trên đường đến liên hoan phim, thoạt nhìn là một thương hiệu nhỏ chính gốc, đánh giá cũng khá tốt.
Trên đường đi ngang qua cửa hàng sườn xám, cô kêu dừng lại: “Dừng lại ở đây một lát, tôi đi thử quần áo rồi quay lại.”
Nặc Nặc giật mình, quay đầu lại nhìn cô, “Không lẽ chị muốn mặc quần áo của nhà này đi thảm đỏ đấy chứ?”
“Nếu không thì chị mặc cái gì đây?” Kỷ Ninh mở cửa xe ra, “Bây giờ đã bị mắng chửi rất gắt, chị còn phải mặc hàng giả để bị chửi lên top hot search à?”
“Nhưng, nhưng chị mặc sườn xám của nhà này cũng sẽ bị mắng chửi đó.” Nặc Nặc cũng rất rối rắm, sắp bật khóc, “Bọn họ chắc chắn nói là Kỷ Ninh luộm thuộm đến nỗi không có thương hiệu nào bằng lòng hợp tác. Ngay cả các thương hiệu bình thường cũng không tài trợ, chỉ có thể mặc quần áo của các xưởng nhỏ.”
Kỷ Ninh xoa đầu em ấy, “Vậy thì cũng tốt hơn là mặc hàng giả. Ít ra bây giờ chị cảm thấy rất trong sạch, công khai chính mặc hàng gốc, có gì lố bịch chứ?”
Một khi đến thảm đỏ sẽ ganh đua, so sánh xem quần áo của ai đắt tiền hơn. Đối với loại trò chơi nông cạn, nhàm chán đó, cô đã không muốn chơi từ lâu.
Nặc Nặc bật phát ra giọng mũi: “Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả. Giá trị không phải do giá cả quyết định, phù hợp mới là quan trọng nhất.”
Cô bước vào cửa hàng, chị gái bán hàng nhiệt tình giới thiệu cho cô vài kiểu dáng, sau đó mới hỏi nhỏ cô có phải là Kỷ Ninh không.
Cô nở nụ cười tỏa sáng, thẳng thắn thừa nhận.
Cuối cùng Kỷ Ninh thử một bộ sườn xám màu đỏ. Không ngờ bộ sườn xám lại rất vừa người, ôm lấy vóc dáng thướt tha của cô, lại còn làm tôn lên làn da trắng sáng của thiếu nữ, vừa thuần khiết vừa tuyệt đẹp.
Vài người trong cửa hàng đều ngây người khi thấy cô kéo màn bước ra ngoài, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Kỷ Ninh nhìn về phía Nặc Nặc, “Thế nào?”
Nặc Nặc luôn không muốn cô mặc sườn xám cũng cắn ngón tay, thở phào nhẹ nhõm, gò má sắp ửng đỏ, “Em cảm thấy… rất đẹp.”
“Không đẹp cũng không còn kịp nữa rồi.” Kỷ Ninh liếc nhìn sơ trong gương, “Sắp khai mạc rồi.”
Đi thảm đỏ khai mạc rất suôn sẻ. Kỷ Ninh không cảm thấy có gì đáng xấu hổ, vẫn thoải mái, mỉm cười tự nhiên trước ống kính. Có lẽ hôm nay không có nữ minh tinh nào mặc sườn xám, cô cảm thấy giới truyền thông dành nhiều sự nhiệt tình cho cô hơn.
Đi hết thảm đỏ chưa đầy một tiếng, Kỷ Ninh mới vừa lên xe tẩy trang đã thấy Nặc Nặc ngồi ở đó xem điện thoại với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cô nghiêng người liếc nhìn, top hot search là —— sườn xám của Kỷ Ninh.
“Thực sự bị giễu cợt trên hot search rồi à? Vậy mà em lại đoán đúng…”
“Em sai rồi.” Nặc Nặc ngây ngô ngẩng mặt lên, nói ngỡ ngàng: “Em sai quá rồi.”
Kỷ Ninh cảm thấy kỳ lạ, cầm điện thoại lên định xem thử kết quả thì nghe thấy giọng nói kích động của Nặc Nặc, “Đã năm rồi, cuối cùng thì hot search chất lượng đầu tiên đã tới!!”
Thì ra hôm nay trên thảm đỏ, đi đằng sau Kỷ Ninh là một hotgirl mạng có rất nhiều fan. Mặc dù có nhiều fan trên Weibo, thế nhưng tác phẩm điện ảnh của hotgirl mạng vừa gây sốc vừa dở tệ. Hơn nữa, vừa so sánh người thật với Kỷ Ninh là đã phân được cao thấp.
Khuôn mặt của hotgirl mạng đầy axit hyaluronic, cứng đơ và sưng phù, hai mí mắt dày như có thể chèo thuyền. Kỷ Ninh xinh đẹp thuần khiết, nhìn thuận mắt và tự nhiên. Đây cũng là lần đầu xuất hiện các bình luận khen ngợi thiên về một phía.
Axit hyaluronic: là phân tử dạng gel có khả năng giữ nước rất tốt, có chức năng làm chất đệm và lấp đầy khoảng trống giữa những tế bào. HA là chiếc đệm êm ái cho những mấu nối xương khớp, giữa những dây thần kinh, dưỡng ẩm cho da, tóc và lấp đầy hốc mắt. Vì vậy, những ích lợi của HA không chỉ giúp cho da bạn đẹp hơn, căng mịn hơn mà còn rất quan trọng đối với sức khỏe xương khớp, mắt…
【Đây chính là sự khác nhau giữa minh tinh và hotgirl mạng… Hình của Nghê Vãn đẹp như vậy mà khi truyền hình trực tiếp lại bị Kỷ Ninh đánh bại không còn mảnh giáp. Gái thẳng như tôi còn phải thốt lên rằng Kỷ Ninh thực sự rất xinh.】
【Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Ninh kìa, tỉ lệ đầu và vai kìa, xương vai kìa, xương quai xanh và đôi chân kìa. Sau khi ông trời thưởng cho một bữa cơm lại không yên lòng, cho nên cho thêm vài muỗng nữa. Xin lỗi, tối nay tôi sẽ không ăn cơm!】
Cả câu ý nói là trời cho nhan sắc mỹ miều, rồi còn được cho thêm vóc dáng đẹp nữa.
【Hotgirl mạng hàng đầu mà lại không thể đấu lại một nghệ sĩ kém nổi. Hotgirl mạng mãi mãi là hotgirl mạng, vẫn thua xa minh tinh.】
【Chắc là đầu óc của người phía trên có vấn đề. Kỷ Ninh là cô gái nắm giữ , tỷ doanh thu phòng vé và có tỉ lệ người xem vượt qua %. Nghệ sĩ kém nổi nhà cô làm được như vậy thì xem như tôi chưa nói gì.】
【Tin sốt dẻo đây, trong vòng tròn bạn bè của tôi có một studio bán đồ nhái. Trước lễ khai mạc còn khoe khoang, quảng cáo là minh tinh họ Kỷ nào đó sẽ mặc quần áo của bọn họ đi thảm đỏ, không ngờ lại bị Kỷ Ninh vứt đi, ha ha ha ha.】
【Chắc chắn phát hiện ra đó là hàng nhái [thật không đơn giản tí nào]. Woa, đúng là một chị gái có tam quan đúng đắn. Em chọn chị.】
【Đây chẳng phải là màn biểu diễn tuyệt vời của ca khúc Mưa Gió Bến Thượng Hải sao? Tôi muốn xem phim dân quốc, có ai đến tìm Kỷ Ninh đóng phim không?】
Thậm chí bên dưới còn dậy sóng giới thiệu quần áo. Kỷ Ninh không ngờ đánh giá thương hiệu này lại cao đến vậy:
【Tôi đã từng mặc sườn xám của nhà này! Chất lượng rất tốt, tất cả đều là hàng gốc, nhà thiết kế có nhiều ý tưởng. Sườn xám trong nước đang rất được yêu chuộng, thành tâm giới thiệu cho mọi người.】
【Đã tìm thử một hồi, giá cả cũng rất ổn. Cám ơn Kỷ Ninh đã giới thiệu cho tôi.】
【Á đù, vậy mà chỉ có tệ. Mẹ ơi, con có thể mua được đồ cùng kiểu dáng với minh tinh rồi!!】
【Bộ lễ phục chưa đến một nghìn tệ được cô ấy mặc vào trông như thời trang cao cấp. Quả nhiên mức độ hoàn hảo thời trang phụ thuộc vào khuôn mặt.】
Mặc dù Kỷ Ninh vẫn thấy có một số bình luận giễu cợt, nhưng cô không phải là đồng Nhân Dân Tệ, không ai có thể được tất cả mọi người yêu thích.
Cho dù được một lần nổi lên dựa vào hot search chất lượng, cô nhận ra mọi người cũng không hẳn bài xích cô, tâm trạng của cô cũng tốt lên theo. Thậm chí hôm sau khi đi quay 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》, cô vẫn còn trong trạng thái vui vẻ.
Sáu giờ sáng hôm sau, lúc Kỷ Ninh đến phòng trang điểm, Kỷ Thời Diễn đã ngồi ở một bên uống trà và đọc kịch bản.
Cô cũng rất tò mò nội dung kịch bản, không nhịn được nên lặng lẽ liếc nhìn qua. Kết quả là bị người ta bắt quả tang, anh đang lặng lẽ nhìn về phía cô.
Ban đầu cô không chào hỏi anh là vì cho rằng anh đang làm việc. Lúc này Kỷ Ninh cúi đầu chào đàng hoàng: “Đàn anh, chào buổi sáng.”
“Chào.” Giọng nói của người đàn ông chậm rãi, lạnh nhạt. Anh liếc nhìn túi đựng đồ màu hồng trên bàn, “Cho em.”
Kỷ Ninh được yêu thương đâm ra lo sợ, “Em sao?”
Hình như anh cảm thấy hơi buồn cười, “Ở đây cũng không còn người nào khác.”
Kỷ Ninh mở túi giấy ra, bên trong là bánh quy việt quất ít béo.
Ôi má ơi, tuần trước cô còn nói là đồ ăn duy trì vóc dáng đều ít béo. —— Có điều cô là nghệ sĩ, có những nỗi lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Kỷ Ninh khẽ nói: “Cám ơn.”
Người đàn ông lật một trang kịch bản, “Không có gì.”
Bề ngoài anh vẫn luôn thờ ơ, lạnh lùng. Nhưng trên thực tế, anh đang quan sát nét mặt cô ăn bánh quy. Nhìn thấy nét mặt khá ổn của thiếu nữ, lúc này hàng lông mày của người đàn ông hiện ra chút vui sướng.
Phòng trang điểm hơi ồn ào, Kỷ Ninh không biết tại sao anh phải đọc kịch bản trong hoàn cảnh này.
Nhân viên trang điểm đang trò chuyện với stylist, nhìn thấy Kỷ Ninh vẫn không quên cười nói: “Hôm qua cô mặc sườn xám trông rất đẹp. Tôi xem bài viết xong đã mua ba bộ.”
“Nhưng chủ yếu vẫn là do người đẹp.”
Kỷ Ninh ngồi trên ghế vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa để nhân viên trang điểm. Vừa nhắm mắt lại, thính giác trở nên nhạy bén hơn. Cô nghe thấy nhân viên trang điểm còn đang khẽ thảo luận gì đó.
“Tại sao bên dưới xương quai xanh của Kỷ Thời Diễn lại có một cái dấu vậy, chẳng lẽ có bạn gái rồi sao?”
“Đùa gì vậy, nhìn giống như là bị cúc áo ngủ đè lên.”
“Cúc áo ngủ à? Cũng có thể.”
“Sao có thể được?” Kỷ Ninh hơi thả lỏng người, buột miệng nói ra: “Anh ấy luôn ngủ khỏa thân mà.”
…
Kỷ Ninh vừa nói xong đã nhận ra họa từ miệng mà ra, ngồi thẳng lại, duỗi thẳng lưng theo bản năng. Cô cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ chỉa tới từ mọi phía, giống như đang hỏi —— Sao cô lại biết? Hai người từng ngủ chung hả? Mới bấm máy không lâu mà hai người quyến rũ nhau từ lúc nào??
Ngay cả người đàn ông luôn lạnh lùng, trầm tĩnh dựa người vào tường uống trà cũng ngước mắt lên, đôi mắt sáng rực nhìn về phía côHẾT CHƯƠNG