Slocker nói hết mọi chuyện ra, Bạch Nhiên sau khi nghe xong thì hai mắt ướt nhẹp, thật ra cậu vẫn luôn để ý việc này, cậu sợ mình già đi chỉ còn một bộ xương, mà Lyga vẫn luôn đẹp như vậy, cậu cũng sợ chính mình chết đi sống lại, lãng phí tám lần hồi sinh của Slocker.
Cậu sợ nhiều lắm, sợ tới nỗi không dám nghĩ đến, cậu luôn cho rằng Lyga không để ý, lại không ngờ rằng hắn vậy mà nghĩ đủ mọi cách giúp mình...
"Sao ngươi lại khóc a?" Slocker mở to hai mắt lúng túng.
Bạch Nhiên cong cong khóe miệng, lau nước mắt: "Ta đang rất vui."
Slocker có chút không hiểu, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được Bạch Nhiên bây giờ đang rất vui vẻ, chỉ một lát sau, bọn Bạch Lan trở về, miệng tha rất nhiều thịt.
Bạch Nhiên coi như mình cái gì cũng không biết, đem đám thịt rửa sạch sẽ, nướng chín, sau đó bọc lại bỏ vào hộp có chức năng làm lạnh, bọn họ bây giờ phải ra biển, ngộ nhỡ không có cái ăn, còn có cái này để lót bụng.
Sắp xếp đồ dùng xong, trời đã tối đen, những vì sao trên trời như đặc biệt sáng, thậm chí còn như có màu sắc rực rỡ, trong Khu rừng Ma Thú Bạch Nhiên rất ít khi nhìn thấy ánh sáng của những vì sao, không nghĩ tới, phong cảnh ở bờ biển cũng thật đẹp.
Bạch Lan cọ cọ Slocker, hai thú chạy vào trong rừng, Bạch Nhiên nhìn bóng lưng hai thú biến mất, càng tựa sát vào Lyga một chút, kéo đuôi hắn, Lyga quay lại, nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
"A. . . . . . Cám ơn anh." Bạch Nhiên nhẹ giọng nói.
Lyga chớp mắt, cũng không biết Bạch Nhiên cám ơn cái gì, đầu lông xù tiến đến, lưỡi lớn liếm Bạch Nhiên vài cái: "Vợ, em thích đu lịch sao?"
Bạch Nhiên tựa vào người Lyga, da lông dày đặc cực kỳ thoải mái, sờ sờ, lông hồ ly đỏ rực bị làm rối hết lên: "Thích, nhưng em vẫn thích Khu rừng Ma Thú hơn."
Lyga đột nhiên cảm thấy hôm nay Bạch Nhiên thật dụ hoặc nha, tuy rằng trời rất tối, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của Bạch Nhiên, thật sự là so với thịt hươu còn ngon miệng hơn, thật sự là muốn ăn cậu quá đi.
Bạch Nhiên dùng tay vuốt ngược lông của Lyga lên, hồ ly đẹp trai bây giờ nhìn xù xù lông như vậy, đặc biệt đáng yêu, Lyga bị vuốt lông hơi ngứa ngáy, run lên hai lần, lông mao có chỗ xẹp xuống, nhưng vẫn bông xù .
"Chờ Tiểu Qua lớn hơn, đem nó đuổi ra ngoài, chúng ta lại đi du lịch nhé?" Lyga hỏi.
Bạch Nhiên gật gật đầu, nói: "Cũng được, nhưng vẫn phải về Khu rừng Ma Thú a, nơi đó có rất nhiều bạn bè."
Lyga nói: "Anh hi vọng Tiểu Qua sẽ sang núi khác xưng bá, sau đó chúng ta lại sinh thêm vài tiểu hồ ly, chúng nó đều sẽ trở nên thật mạnh mẽ, chờ già rồi, chúng ta sẽ đến nhà con trai ở, anh cũng không đi săn nữa, để cho bọn chúng đi săn, đem thịt xé ra cho chúng ta ăn."
Bạch Nhiên cười, nhẹ nhàng kéo tai Lyga: "Thôi đi, anh không thèm nuôi con anh, còn chờ già rồi chúng nó nuôi anh sao? Em thấy hay là thôi đi, chờ già rồi em nuôi anh, mỗi bữa ăn chút cháo, hay ăn rau củ quả em vẫn nuôi được, hơn nữa ăn thanh đạm không lo bị cao huyết áp, tăng đường huyết, rất có lợi cho sức khỏe"
Lyga cuống quít lắc đầu, nói thật: "Không được, ma thú không ăn thịt, lông sẽ không sáng."
Bạch Nhiên nói: "Anh già rồi lông đều rụng hết, còn bận tâm nó sáng hay không à?"
Lyga hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, như đang tưởng tượng khi mình già rồi sẽ thành hồ ly trọc như thế nào, hầm hừ biến thành Thú Nhân, đè Bạch Nhiên dưới thân mình: "Không cho nghĩ."
Bạch Nhiên cười lộ ra hàm răng trắn, thật sự rất buồn cười, hồ ly Lyga xinh đẹp như vậy, nếu như thật sự già đi, rụng hết lông, ặc... Trông thật kỳ quặc a
Bạch Nhiên cười như thiếu đánh, Lyga hầm hừ cắn Bạch Nhiên mấy cái, hơn nữa còn đặc biệt ác ý để lại một hàng dấu răng cùng dấu hôn, ngay sau đó, gặm cắn đã biến thành hôn môi, Bạch Nhiên ôm cổ Lyga, cùng hắn dây dưa.
Dọc đường đi hai người cũng thân thiết không ít, lúc bắt đầu vì có Slocker và Bạch Lan nên cũng có chút ngại, sau đó thì cũng quen dần, năm nay cậu đã tuổi, sau khi sinh Tiểu Qua Bạch Nhiên vẫn tiếp tục cao hơn, nhưng Lyga thật sự quá cao, mình cố lắm mới cao đến cằm hắn, thấp hơn một cái đầu, nhưng như vậy cũng rất tốt.
Bạch Nhiên dù phơi nắng ra sao đi nữa vẫn không bị đen, phơi nắng phơi gió tầm hai tháng, da dẻ vẫn trắng nõn như cũ, có thể là do ở trong Khu rừng Ma Thú ăn nhiều loại thực vật cao cấp, thành ra có chức năng chống nắng.
Hôn môi âu yếm đã không còn thẹn thùng như trước, Bạch Nhiên bây giờ rất thoải mái, người đã sinh hài tử chính là không giống như trước, lúc được sờ đến thoải mái cũng sẽ không cố chịu đựng, nhưng vẫn kêu vài tiếng khiến Lyga hưng phấn.
Lyga chỉ cần một tay là có thể ôm hết eo Bạch Nhiên, thật nhỏ, nhưng mông lại rất đầy đặn, co dãn rất tuyệt, Lyga sờ sờ rồi nhào nặn, vân vê qua lại, chỉ lát sau, cả mông đã trở thành màu phấn hồng, Bạch Nhiên rên rỉ một tiếng, hai chân quấn qua eo Lyga, lồng ngực trắng nõn phập phồng.
Lyga hôn xương quai xanh của cậu, tiếp đó đến lồng ngực, ngay sau đó liền ngậm hút lấy điểm phấn hồng trước ngực cậu, Bạch Nhiên rên rỉ liên tục: "A. . . . . . A. . . . . ."
Thanh âm Bạch Nhiên như tiếng mèo nhỏ cào cào vào tim Lyga, Lyga duỗi một tay đến an ủi gậy nhỏ phía trước của Bạch Nhiên, vô cùng thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Bạch Nhiên vòng lấy cổ Lyga tiếp tục cùng hắn hôn môi, rồi chính mình lặng lẽ duỗi một tay xuống, chậm rãi cho một ngón tay vào thăm dò, mặt sau lỗ nhỏ vô cùng chặt, nóng hầm hập, lúc này mới đi vào một cái, Bạch Nhiên ở đỉnh đã hưng phấn đến ướt nhẹp, Lyga hiển nhiên phát hiện Bạch Nhiên đang lén lút làm mặt sau, cực kỳ không vui bắt lấy tay Bạch Nhiên giữ ở hai bên, không cho cậu chạm.
Mặt sau không được thỏa mãn, vô cùng đói khát, thậm chí lộ ra chất lỏng óng ánh, Bạch Nhiên cọ cọ Lyga, "Đi vào. . . . . ."
Lyga một mực yêu thích hôn toàn thân Bạch Nhiên, mỗi lần dạo đầu đều làm cho Bạch Nhiên như phát điên lên, bàn tay thô ráp vuốt ve sống lưng cậu, Bạch Nhiên cảm giác tê rần dán sát vào hắn, sau đó người này sẽ khiến cậu cực kỳ xấu hổ mà quỳ bò trên mặt đất, sau đó hôn dọc theo cột sống cậu xuống, tận đến nơi lỗ nhỏ thần bí kia. . . . . .
Lần này trong lúc hôn môi, đuôi của Bạch Nhiên thoải mái cong lên, chân mở lớn, mặt sau mở ra đóng lại, như đang nói với Lyga.
Lyga không cút dịu dàng tiến dàng, chính là thuần túy dã thú, cũng may làm dạo đầu đầy đủ, nên căn bản không hề bị thương, tuy rằng về cơ bản mõi ngày đều làm, nhưng mặt sau vẫn chặt như vậy, đương nhiên, ngoại trừ lúc tiến vào Bạch Nhiên có chút đau nhưng sau lại càng thêm mẫn cảm.
Dùng tư thế này xỏ xuyên nữa giờ, Lyga dừng lại, hôn một cái vào sống lưng Bạch Nhiên, sau đó khi vật kia vẫn đang ở bên trong, Lyga ôm cậu đứng dậy, sau đó hai tay ôm eo cậu, đuôi cuốn lấy tay cậu mãnh liệt tiến công.
"A. . . . . . A. . . . . ." Bạch Nhiên kêu lên, nghiêng đầu lại, con ngươi đẹp đẽ khác thường mịt mờ hơi nước, đôi môi bị Lyga hôn đến sưng đỏ hơi mở, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, thực sự quá mê người.
Trên bờ cát, có một hàng mấy con cua bò qua, con mắt đen láy nhìn họ một chút, sau đó bình tĩnh rời đi, Bạch Nhiên thẹn thùng không dám nhìn những bé cua thuần khiết kia, Lyga ngược lại giơ lên một chân của cậu, Bạch Nhiên chỉ dựa vào một chân chống đỡ đã là cố hết sức, hơn nữa Lyga ở phía sau đỉnh lên làm suýt chút nữa thì ngã, cũng may đuôi Lyga nhiều, giữ cậu khỏi ngã.
Mặt sau Bạch Nhiên đã ướt đẫm, làm chỗ liên kết hai người nhớp nháp, bên trong thực sự là vừa nóng lại chặt, Lyga mạnh mẽ làm, ở trong cơ thể cậu bắn ra.
Bạch Nhiên bị làm cho kêu rên liên tục, mà vật kia của Lyga cơ bản là vẫn chưa đi ra, thậm chí còn có dấu hiệu biến lớn, cảm giác trong đồ vật trong cơ thể càng ngày càng lớn, Bạch Nhiên biết, bản thân mình đêm nay không bị làm đến ngất đi là không được.
Quả nhiên, Lyga ngồi xuống, mặt hướng biển rộng, mà Bạch Nhiên thì đang dạng chân ngồi trong lòng hắn, thân thể còn đang liên kết chặt chẽ, Lyga vỗ vỗ mông Bạch Nhiên, nói: "Vợ à, động mấy cái đi."
Bạch Nhiên hừ một tiếng, có phần không tình nguyện, những thứ đó ở trong cơ thể cực không dễ chịu, dinh dính nhơn nhớt , nhưng vẫn chậm rãi động mấy lần, phát ra thanh âm nhớp nháp, lên rồi lại xuống.
Tuy rằng ở bờ biển buổi tối đều khá lạnh, nhưng Bạch Nhiên vẫn đổ mồ hôi, thể lực cậu không bằng được Lyga, hơn nữa tự mình động mấy lần Lyga vẫn cảm thấy chậm, động nhanh một chút làm chân cậu run lên sau đó Lyga dứt khoát nắm hông cậu lên lên xuống xuống, như vậy cả hai đều thoải mái.
Bạch Nhiên thật sự rất mệt mỏi, ngủ thiếp đi, nằm trong lồng ngực Lyga, Lyga chỉnh đốn lại thân thể cho cậu, cho dù đã ngủ thiếp đi, nhưng Bạch Nhiên vẫn theo bản năng rên rỉ ra tiếng.
Lyga trải quần áo ra, đặt Bạch Nhiên nằm lên, sau đó biến thành đại hồ ly nằm ngủ bên người Bạch Nhiên, chín cái đuôi che chở Bạch Nhiên chặt chẽ, chỉ lộ ra một cái đầu.
Mấy ngày nay thật sự rất mệt mỏi, ngay cả Lyga cũng ngủ thiếp đi, một lát sau, thời tiết đổ lạnh, sau đó cuồng phong nổi lên bốn phía, nước biển vỗ vào bãi cát, tiếng ầm ầm.
Lyga đột nhiên mở mắt ra, Slocker với Bạch Lan đã sớm đứng cách đó không xa, Bạch Lan quay đầu nhìn Lyga một chút, giống như đang cười nhạo: "Huynh đệ, nếu cậu ngủ tiếp một lúc nữa, những con quái ngư kia đã sớm chạy mất."
Lyga lườm Bạch Lan một cái, không nói gì, ngậm chăn mỏng đến, đắp lên cho Bạch Nhiên, xong xuôi, dùng đuôi lấy chút đất đặt ở sau lưng, như vậy chăn sẽ không bị gió biển thổi đi, Lyga lắc lông đứng trên cát, nói: "Loại cá này vô cùng hung hãn, hàm răng cũng rất lợi hại, có độc, mọi người cẩn thận không để bị cắn."
Bạch Lan cùng Slocker gật gật đầu.
Lyga nói: "Nhất định phải kéo được chúng lên bờ, như vậy sẽ làm đồng bọn của chúng im lặng, nhớ kỹ, bốn con."
Dứt lời, ba con ma thú đồng loạt nhảy xuống biển.
Như tiếng khóc trẻ con vờn quanh mặt biển, nước biển nổi lên một trận bọt nước, chỉ chốc lát sau, Lyga dùng đuổi cuốn hai con cá lớn nhảy lên, ném chúng lên bờ cát, vậy mà lại là loài cá thân ưng trảo, vảy trên người là hình răng cưa, có thể tưởng tượng được, để bắt loại cá này nhất định bản thân sẽ bị thương.
Con cá vùng vẫy, đứng dậy, muốn nhảy xuống biển, Lyga rất không khách khí cho mỗi cá một bạt, nói: "Bọn ta muốn đến đảo Bồng Lai."
Ưng cá giãy giụa ngang dọc, như là không muốn để ý Lyga, Lyga nheo mắt lại, con mắt màu vàng óng lấp loé, quỷ dị nhìn ưng cá: "Mang chúng ta đến đảo Bồng Lai."
Ưng cá chớp mắt một cái, cực kỳ ngoan ngoãn nằm nhoài trên cát, hình như đã đầu hàng.
Chỉ một lát sau, Bạch Lan với Slocker mỗi thú ngậm một con ưng cá đi đến, Lyga đều răn đe bọn chúng, loạng choà loạng choạng bò đến khu nước cạn, như đang chờ đợi.
Lyga rũ rũ lông trên cơ thể, chỗ đuôi còn có một vết thương dữ tợn, gió biển thổi lên lông hắn, vết máu cùng màu lông đỏ nhìn không khác nhau cho lắm: "Nghỉ ngơi thật tốt đi, trưa mai chúng ta lại ra biển, lúc ấy sương mù mỏng nhất."
Mọi người thay phiên nhau ngủ, Lyga ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhiên, cẩn thận liếm liếm gò má cậu, sau đó chín cái đuôi lại phủ lên trên chăn mỏng, che Bạch Nhiên lại, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Đến đảo Bồng Lai, bọn họ có thể đi tìm cỏ Đan Đồng rồi. . . . . .
Hắn và Bạch Nhiên có thể mãi mãi bên nhau. . . . . .