Sáng sớm hôm sau Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ hẹn nhau tới nhà Lục Tử, mẹ con hai người họ đang ăn cơm sáng, vì hôm nay sẽ tới nhà bà ngoại và cậu của Lục Tử để chúc Tết.
Tuy nhiên vì chuyện nhà gái muốn từ hôn vào hôm qua, mà mẹ hắn không còn tâm tình gì về thăm nhà mẹ đẻ nữa, vẻ mặt phiền muộn, uể oải.
“Hai người sao giờ mới đến, ngày hôm qua đi chúc Tết mà không thấy hai người đâu!” Lục Tử không hề khổ sở gì cả, giọng nói thậm chí mang theo tâm tình vui vẻ, đứng lên lớn tiếng oán trách hai người bọn họ ngày hôm qua không rủ hắn đi chơi.
Chung Ý Thu chột dạ lẫn áy náy, trước kia khi mình còn chưa tới đây, khẳng định đều là Lục Tử tới chơi với Tiêu Minh Dạ, bây giờ hai người thân thiết thì quên mất người bạn này luôn.
Nhưng Chung Ý Thu cũng không biết giải thích ra sao, nói gì cũng thành ra là viện cớ, nên vào thẳng vấn đề, “Chuyện từ hôn là chuyện như thế nào?”
Mẹ Lục Tử kinh ngạc nói, “Hai đứa nghe nói hết rồi à? Mấy người trong thôn này thiệt tình á, ai ai cũng chờ chuyện chê cười mẹ con nhà này hết! Truyền miệng còn nhanh hơn cả phóng phi thuyền nữa!”
“Mẹ làm như ai cũng rảnh rỗi ngồi chờ người ta gặp chuyện vậy đó, mẹ cứ hay để ý người ta sẽ nói gì sau lưng mình, không mệt à!” Lục Tử nhíu mày phản bác nói.
Trương Hồng Anh thủ tiết nhiều năm, vất vả làm lụng mỗi ngày là vì đứa con trai này, Lục Tử có tiếng hiếu thuận khắp làng trên xóm dưới, không thể nói là nhất nhất nghe lời, nhưng cũng chưa từng lớn tiếng trả treo, đây là lần đầu tiên không kiên nhẫn đáp trả, làm bà chịu không nổi, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm nghẹn ngào nói: “Mẹ nghĩ nhiều là vì ai, người ta nói sau lưng nhà mình, chẳng lẽ mẹ nghe không mệt à? Còn không phải là vì để con sớm kết hôn, sinh con đẻ cái, thì nhà chúng ta mới có thể có chỗ đứng trong cái thôn này……”
Lục Tử nói xong liền hối hận, mẹ cực khổ thế nào chẳng lẽ hắn không biết, từ sau khi cha hắn qua đời, thì mẹ quần quật làm việc như đàn ông, túi lương thực hơn cả một trăm cân, mà mẹ cũng cắn răng khiêng nó trên vai, ngày nào cũng như thế.
Cơ mà hắn cũng phiền mẹ ở điểm này, cứ luôn nghĩ là người trong thôn đang chê cười nhà mình vợ góa con côi, vốn dĩ trong nhà có chút tiền, mà vì cha Lục Tử mấy năm bị bệnh mượn tiền khắp nơi, cho nên người khác ngại nhà Lục Tử nợ nần không trả nổi, tuy rằng con trai bà lớn lên cũng không tồi, người lại lạc quan, thiện lương.
Chung Ý Thu cũng không hiểu nên an ủi thế nào, sợ càng an ủi thì bà càng thương tâm.
Cậu nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay Tiêu Minh Dạ, bảo hắn nói gì đi.
Tiêu Minh Dạ nhận được tín hiệu, nghĩ nghĩ nói: “Bỏ là chuyện tốt.”
Chung Ý Thu: “……”
Mẹ Lục Tử càng muốn khóc, bà hoài nghi Tiêu Minh Dạ tới đây là để chế giễu mình.
Chung Ý Thu vội giải nghĩa, “Dì à, ý của anh ấy là cô gái kia không hợp với Lục Tử đâu ạ, cô ấy quá xem trọng tiền bạc, dù hai người có kết hôn, thì sau này sẽ phát sinh nhiều phiền toái hơn nữa.”
Trương Hồng Anh thích cậu nhất, nghe cậu nói xong thì hòa hoãn tâm tình một chút, thở dài nói, “Chẳng lẽ dì không hiểu sao? Dì hiểu mà, con bé có tật xấu, nhưng cũng là chuyện tốt, vậy thì chung sống mới dễ dàng, đàn bà mà keo kiệt thì quản tiền kĩ lắm.”
Chung Ý Thu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, dù sao sinh hoạt vẫn cần người biết giữ tiền.
Nhưng mà từ sau khi đính hôn con có nghe người ta nói, người nhà cô ấy rất hay đòi hỏi, còn chưa kết hôn mà đã bắt Lục Tử làm việc miễn phí, hơn nữa còn lấy đi nhiều đồ vật trong nhà, rồi sau khi kết hôn thì sao? Chẳng phải là muốn làm trầm trọng thêm ư! Dì cực cực khổ khổ nuôi lớn con trai, là để cho người ta khi dễ sao?”
Những lời này chân chính động đến điểm đen trong lòng Trương Hồng Anh, trong khoảng thời gian này bà vẫn luôn bất mãn, không phải vì tiếc tiền hay đồ vật gì, mà thương con trai mình nhiều hơn.
Bà bắt đầu có chút do dự, nhưng vẫn cứ lặp lại nói, “Thanh niên mấy đứa không hiểu lời bàn tán ở thôn quê này đâu, dì sợ người khác sẽ chê cười sau lưng chúng ta……”
Chung Ý Thu khuyên nhủ, “Dì ơi, nói là nói sau lưng, sao dì nghe được? Thật ra phần nhiều là do mình tưởng tượng ra thôi, dì cảm thấy người khác muốn nói ra nói vào ở sau lưng, cho nên cho rằng như thế.
Với lại, dù có chê cười thì bọn họ cũng chỉ dám cười sau lưng thôi, cuộc sống là do mình định đoạt, không phải sao?”
Khi nói câu cuối cùng, cậu không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, những lời này là khuyên giải người khác, cũng như là tự nhủ, bọn họ cần đối mặt không chỉ là mấy câu nói ra nói vào này thôi đâu.
Mẹ Lục Tử bị cậu thuyết phục, có lẽ trong lòng bà đã sớm có ý tưởng này, chỉ là thiếu quyết tâm và dũng khí mà thôi.
Lục Tử ở bên cạnh nói, “Mẹ, bỏ thì bỏ thôi, con cũng chẳng có cảm tình gì với người ta, nói thật, từ sau khi đính hôn, con chẳng có ngày nào vui vẻ cả, cứ nghĩ đến kết hôn là không hứng thú gì rồi.”
Trương Hồng Anh nghe hắn nói như vậy thì càng đau lòng, rốt cuộc nhượng bộ, “Được, bỏ luôn, chuyện hôn nhân ấy mà, dưa xanh hái không ngọt.”
Tiêu Minh Dạ chen vào nói, “Bảo nhà người ta trả lại đồ sính lễ và tiền quà mừng lại hết.”
Trương Hồng Anh gật đầu, “Phải làm, ấn theo quy củ mà làm.”
Thời tiết chậm rãi ấm dần, tuyết bắt đầu tan, nước bùn khắp nơi không tiện ra cửa.
Vốn dĩ họ đã lên kế hoạch lên chỗ Phương Khoản Đông và chú Đao chúc Tết, cuối cùng cũng phải dời lại.
Chung Ý Thu mấy ngày nay vô cùng thích ý, mỗi ngày Tiêu Minh Dạ đều thay đổi món ăn, còn cậu hết đọc sách, thì xem TV, ngẫu nhiên chơi cờ tướng với chú Nghĩa.
Buổi chiều bắt Tiêu Minh Dạ nằm trên giường, để cậu nằm trong ngực hắn, hai người cùng nhau đọc sách, mệt mỏi thì ôm nhau ngủ, trên bàn để trà nóng cùng các loại điểm tâm, thế giới bên ngoài như không liên quan đến bọn họ, căn phòng nhỏ này biến thành thế giới của hai người.
Chuyện buồn rầu duy nhất là bờ môi của cậu vẫn luôn sưng tấy, chú Nghĩa nói là cậu nóng trong người, giục cậu tới chỗ bác sĩ Trương lấy thuốc, mà cậu thì tìm đủ loại lý do để mà từ chối.
Thanh tịnh tốt đẹp đến mùng năm, đêm đó bọn họ ngủ trễ, vì ban ngày ngủ quá nhiều nên buổi tối ngủ không được, hai người lăn lộn đến hơn giờ, thiếu chút nữa lau súng cướp cò luôn rồi.
Chung Ý Thu dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Minh Dạ thì mới hiểu ra hai người đàn ông nên ngủ như thế nào, thế giới mới được mở ra làm tam quan của cậu hưng phấn đến kiệt sức, chui đầu vào ngực Tiêu Minh Dạ ngủ say.
Khi tiếng đập cửa vang lên cậu vẫn chưa tỉnh, Tiêu Minh Dạ kéo Cao Tiểu Bao vào trong, thì cậu mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, xem đồng hồ đã giờ sáng.
“Anh bị sao vậy?” Chung Ý Thu hỏi.
Cao Tiểu Bao cả người đầy bùn đất, thậm chí trên mặt cũng dính bẩn, cứ như vừa lăn vào đống bùn vậy.
Hắn gầy hơn lần trước rất nhiều, nhưng dù có chật vật bao nhiêu thì hắn vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, thấy Chung Ý Thu ngồi dậy, quen thói trêu chọc, “Hai ngươi dùng chung một cái chăn nha!”
“Đừng nhiều lời, có chuyện gì rồi?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Cao Tiểu Bao đầu tiên là liếc mắt nhìn Chung Ý Thu một cái, rồi nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, hai người trao đổi ánh mắt, Tiêu Minh Dạ hơi hơi gật gật đầu, thì gã mới nói, “Cảnh sát đêm nay đột nhiên bắt đánh bài, tao chạy trốn.”
Chung Ý Thu: “!”
Tiêu Minh Dạ hỏi, “Đuổi theo không?”
“Đuổi theo, ba thằng cảnh sát đuổi, tao không dám đi đường lớn, mà đi đường ruộng.” Cao Tiểu Bao bình tĩnh nói.
Chung Ý Thu khiếp sợ, “Anh đánh bạc hả?”
“Tôi không bài bạc.”
“Vậy bắt anh làm gì?”
Cao Tiểu Bao cởi bộ đồ dơ bẩn trên người ra, nói, “Tôi canh sòng bạc.”
Chung Ý Thu không biết nên nói gì, nhớ lại, hèn chi mỗi lần gặp hắn đều thấy hắn ngủ ban ngày buổi tối thức đêm, thì ra là làm sòng bạc.
Không ngờ ở thị trấn nho nhỏ này mà cũng có sòng bạc chui nữa, mấy năm nay bắt đánh bạc nghiêm khắc lắm, Cao Tiểu Bao lớn gan thật đấy, một khi bắt được là vô tù như chơi.
“Sao? Sợ à?” Cao Tiểu Bao cố ý cười xấu xa, rồi quay đầu nói với Tiêu Minh Dạ, “Dọa con nít nhà mày rồi, làm sao đây? Nếu không thì mày đi dỗ nó đi?”
Tiêu Minh Dạ không thèm để ý lời trêu chọc, nghiêm túc nói, “Mày không thể ở đây, cảnh sát chắc chắn sẽ tra tới.”
Cao Tiểu Bao không cho là đúng, “Bọn họ làm hình thức thôi, sao mà tra được chớ?”
“Tết nhất, mày nghĩ cảnh sát đang đùa với mày à? Đuổi theo mày mặc thường phục hay đồng phục?”
Cao Tiểu Bao nghĩ nghĩ nói: “Thường phục, sau nửa đêm mới động thủ, hai người mặc thường phục nhân lúc bọn tao không chú ý khóa cửa trước lẫn cửa sau, chặn đường cả hai đầu, tao trèo cửa sổ WC ra ngoài.”
Tiêu Minh Dạ bắt đầu động thủ giúp hắn dọn dẹp đồ vật, “Quen thuộc hoàn cảnh như vậy hẳn là đã nằm vùng mấy ngày rồi, hình thức cái đíu gì? Là muốn một lưới bắt hết, mày chạy nhanh đi.”
Chung Ý Thu nghe thấy thì hoảng ngay, nhảy xuống giường đi kiếm đồ ăn cho gã.
Cao Tiểu Bao cũng khẩn trương theo, nhưng gã vẫn do dự, cảm thấy tình thế không tệ đến mức đó, “Không đến mức đó chứ, ông chủ sòng bạc chắc có cách, bằng không lão cũng không dám mở sòng lớn đến vậy đâu.”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dù có kéo mày ra được, thì đã mất một lớp da ở bên trong đó rồi.” Tiêu Minh Dạ tìm cái áo khoác cũ cho gã mặc, nghiêm túc cảnh cáo nói.
“Tao đi đâu được đây?” Cao Tiểu Bao có chút hoang mang lo sợ.
“Ra tỉnh trốn mấy ngày, đợi một khoảng thời gian nữa rồi về.” Tiêu Minh Dạ vừa nói vừa duỗi tay với Chung Ý Thu, thời gian dài ăn ý làm cậu hiểu ngay, từ tủ quần áo lấy ra một cái túi tiền cho hắn, bên trong có hơn một trăm đồng tiền.
Tiêu Minh Dạ đưa túi cho Cao Tiểu Bao, gã ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát rồi nhận lấy.
Cao Tiểu Bao còn đang suy xét, “Người trên thị trấn ai cũng biết tao thân với mày, nếu tao bỏ chạy thì cảnh sát chắc chắn sẽ tới tìm mày.”
“Thì cứ cho tìm, tao có biết mày đi đâu đâu?” Tiêu Minh Dạ nói.
Cao Tiểu Bao cười cười, đúng vậy, chỉ nói là ra tỉnh, đến cả bản thân gã cũng chả biết sẽ đi tới đâu.
Gã thay quần áo, nhận đồ ăn mà còn có tâm tình chọc Chung Ý Thu, “Xin lỗi nhá, đưa cảnh sát tới, quấy rầy chú em rồi.”
Tiêu Minh Dạ nói: “Có chắc là cảnh sát sẽ tới tìm không?”
Chung Ý Thu không hiểu hắn có ý gì, vừa rồi còn nói cảnh sát nhất định sẽ điều tra đến nơi đây mà?
Tiêu Minh Dạ giải thích nói, “Ngày mai anh về nhà, trong nhà có một phòng tin giáo, còn có lãnh đạo, vừa vặn muốn gặp cảnh sát.”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ quá lớn mật, hơn nữa đầu óc nhanh nhạy đến mức thần tốc, chỉ mười phút ngắn ngủi vậy mà có thể đem hai việc kết hợp với nhau, sắp xếp ổn thỏa, nếu có thể thành công, tuy rằng cảnh sát không biết nhóm người này đang làm gì, nhưng ít nhất có tác dụng cảnh cáo nhóm tín đồ này.
Cao Tiểu Bao đi rồi, Chung Ý Thu không ngủ được nữa, cậu không biết làm vậy có đúng hay không, gã phạm sai lầm thật, cảnh sát bắt cũng đúng, cơ mà xuất phát từ tình nghĩa bạn bè, họ đã giúp gã đào thoát rồi.
Tiêu Minh Dạ ôm cậu, nhẹ giọng an ủi, “Đừng nghĩ quá nhiều, nó không phạm pháp, em không làm gì sai.”
Chung Ý Thu lại hỏi một câu, “Ngày mai anh phải về nhà ngủ sao? Em không nỡ.”
Tiêu Minh Dạ hôn hôn cậu, nói, “Anh sẽ không để em đối mặt với nguy hiểm đâu, cho dù là cảnh sát có đề ra nghi vấn hay gì đi nữa.
Em là thầy giáo, tiền đồ rộng mở, không thể có tí tẹo vết nhơ nào được, thầy giáo Tiểu Chung của bọn mình là người hoàn hảo.”
Chung Ý Thu chua xót, cậu cố ý ra vẻ hung dữ chất vấn để che đi cảm xúc của mình, “Chẳng lẽ cảnh sát hỏi mà cũng coi là vết nhơ à! Logic gì lạ lẫm thế hả?”
Tiêu Minh Dạ cười rộ lên, trong ngực, trong đầu chỉ toàn một chữ thích mà thôi.