“Chú nói ai? Ai với ai chạy trốn?” Chung Ý Thu mặc áo tay ngắn quần đùi đi ngủ, đạp chân trần lên mặt đất lạnh lẽo, chạy vội đến cửa ngạc nhiên hỏi.
“Lưu Thanh Hồng và Trương Tây Minh.” Chú Nghĩa trả lời.
“Trương Tây Minh là bác sĩ Trương đó à?” Chung Ý Thu choáng váng, hỏi kĩ.
Câu hỏi thừa thải nhưng chú Nghĩa hiểu được khiếp sợ của cậu, gật gật đầu.
“Anh ta có vợ con rồi mà? Trương Phong Phong học lớp……” Chung Ý Thu vẫn luôn hoài nghi.
Chú Nghĩa tức muốn hộc máu nói: “Lưu Thanh Hồng còn kết hôn đấy! Hai người này thật quá vô trách nhiệm!”
Tiêu Minh Dạ lấy đôi giày, không hề kiêng dè chú Nghĩa, ngồi xổm xuống nắm lấy chân cậu mang chúng vào, nếu là ngày thường, thì khẳng định Chung Ý Thu sẽ ngượng ngùng ngay, mà hoàn cảnh hiện tại lại khác hẳn, trong đầu mơ mơ hồ hồ.
Chú Nghĩa cũng nôn nóng bất an, không chú ý tới hành động của hắn.
Chung Ý Thu chậm rãi tiếp nhận hiện thực này, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ của hai người họ, càng nhớ tim càng nặng trĩu, Trương Tây Minh sao lại qua loa mang Lưu Thanh Hồng bỏ trốn, vì sao không ly hôn? Hai người đều có gia đình, hắn còn có con cái, Trương Phong Phong làm sao bây giờ? Người lớn có khó xử của người lớn, nhưng trẻ con có liên quan gì đâu? Đi luôn như vậy thì con cái sẽ ra sao?
Rồi cậu nghĩ đến Lưu Thanh Hồng, cậu không thể trách cứ cô ấy, chỉ là không rõ, nếu cô đã có gan bỏ trốn, thì tại sao không dám quang minh chính đại ly hôn, bắt đầu lại một cuộc sống mới?
Tiêu Minh Dạ mặc quần áo vào rồi đẩy cậu đi mặc quần áo, chú Nghĩa cũng vừa dậy, ra ngoài quét sân đổ rác thì nghe người bên Trịnh gia trang nói.
“Trịnh Lão Tam dẫn một đám người đuổi theo, nói muốn chém chết hai người bọn họ.” Chú Nghĩa hốt hoảng không đứng yên được, bước chân không ngừng xoay quanh.
Tiêu Minh Dạ thong thả ung dung nói: “Đuổi theo ở đâu? Đã sớm chạy xa.”
Chung Ý Thu không rảnh lo trách nhiệm hay không trách nhiệm, chỉ nghĩ ngàn vạn lần đừng để bị bắt về, lo lắng hỏi: “Bọn họ đuổi tới đâu?”
“Ga tàu hỏa và bến xe.”
Cậu nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua gặp được Lưu Thanh Hồng mua bánh quy, rất có khả năng là ngày hôm qua bọn họ đã bỏ đi rồi, đúng là đuổi không kịp.
Cậu chưa từng tới ga tàu hỏa, cho nên không biết nó lớn bao nhiêu, vừa mặc áo vừa hỏi, “Ga tàu hỏa có mấy làn xe, bọn họ muốn tra chẳng phải là tra được sao?”
Tiêu Minh Dạ nói: “Ga tàu hỏa tuy nhỏ, nhưng là chỗ chuyển giao, xe rất nhiều, không cần lo lắng, không có khả năng đuổi tới.”
Ngẫm lại cũng đúng, xe nhiều, với lại trạm dừng cũng nhiều nữa, ai mà biết bọn họ xuống xe ở đâu, huống hồ bọn họ không nhất định sẽ ngồi xe lửa ra ngoài, Chung Ý Thu thoáng yên tâm.
Chú Nghĩa vẫn nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay hai đứa đừng ra ngoài, người nhà hai đứa kia khẳng định sẽ tới kiếm chuyện cho xem!”
Chung Ý Thu hỏi, “Sẽ đánh nhau sao?”
Chú Nghĩa nóng nảy, tay chống hông mắng, “Đánh nhau là việc nhỏ, thằng khốn Trịnh Lão Tam chắc chắn sẽ đi kiếm chuyện từ làng trên xóm dưới cho mà xem, chỉ sợ sẽ không có gì tốt lành!”
Ăn cơm xong, bốn người cùng đi trường học, Chung Ý Thu cảm giác được không khí áp lực khẩn trương xung quanh, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ chắc chắn sẽ bùng nổ ngay.
Trước cửa Cung Tiêu Xã có vài người vây quanh, Lý Liên Hoa đang mồm mép tép nhảy kể lể rằng ngày hôm qua mình có gặp Lưu Thanh Hồng, thấy bọn họ tới gần thì lập tức vẫy tay kêu, “Này! Thầy Chung! Ngày hôm qua thầy Chung có gặp cô ấy, tới mua bánh quy, tôi còn hỏi cô ấy có về nhà mẹ đẻ không, bọn tôi còn nói mấy câu nữa mà! Ai dè……”
Chung Ý Thu lạnh mặt nói, “Tôi không gặp ai hết.”
Bọn họ xoay người bước nhanh vào vườn trường, chú Nghĩa nghiêm mặt với Lý Liên Hoa nói, “Chuyện này không đùa được đâu, cô giữ miệng mồm đi.”
Cơn giận của hiệu trưởng Trịnh sắp biến thành lò nướng, hơi nóng tỏa ra từ cái đầu bị cào như ổ gà, đôi chân mày kẹp chặt có thể giết chết một con muỗi.
Mắt kính đã lâu không chùi, lớp bụi dày và dấu vân tay dầu mỡ dính đầy trên thấu kính.
Chú Nghĩa móc ra hai quả trứng gà luộc từ trong túi đưa qua, “Ăn đi, có phải chưa ăn gì không?”
Ông cũng không khách khí, nhận lấy cắn một ngụm lên quả trứng gà, nhép miệng nói: “Ăn cái rắm! Tôi thấy tôi ăn phải phân thì có!”
Chung Ý Thu: “……”
Chú Nghĩa cũng bực bội, tận lực khuyên giải an ủi hắn, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi một bước tính một bước đi.”
Hiệu trưởng Trịnh nói: “Bước đi này tính sao đây?”
Vương Văn Tuấn xen mồm nói: “Tôi dạy thế lớp cô Lưu là được rồi, còn gì mà sầu với lo?”
Hiệu trưởng Trịnh tức giận kêu, “Làm gì đơn giản như thế! Nếu Lưu Thanh Hồng là một nông dân trồng trọt bình thường, thì ai mà lo, đằng này cô ấy là giáo viên! Truyền ra ngoài, để cho người khác biết thì nói sao đây? Tôi biết giải thích với lãnh đạo thế nào? Còn nữa, Trịnh Lão Tam là người gì chẳng lẽ các người không biết? Mấy người có tin là gã dám đến trường học quậy phá không?”
“Tin……” Mọi người trăm miệng một lời một chút cũng không nghi ngờ.
Người khác đều lo lắng, chỉ có Tiêu Minh Dạ bình thản như không liên quan gì đến mình, đá đá chân hiệu trưởng Trịnh, bảo ông dịch chân để mình đi lấy nước ấm, rót nước còn thả thêm một viên sơn tra cho Chung Ý Thu, sáng nay hắn cố tình tới Trịnh gia trang để mua kẹo hồ lô đó.
Chung Ý Thu ngày hôm qua ăn nhiều bánh trôi quá nên bụng không thoải mái, nước sơn tra trợ giúp tiêu hóa.
Hiệu trưởng Trịnh thấy dáng vẻ nhàn nhã của hắn thì càng bực bội, nhưng lại không có lí do mắng mỏ, vô lực xua xua tay nói: “Thôi, mọi người lên lớp đi.”
Tiết đầu tiên của lớp là giờ Toán, Chung Ý Thu luôn nhìn về chỗ ngồi trống không của Trương Phong Phong theo bản năng, không biết thằng bé có hiểu ba nó bỏ trốn là có nghĩa gì không?
Trở về bàn bạc với Lý Hoành Phi mà không tìm ra biện pháp, chỉ có thể chờ chuyện này qua đi thì bọn họ mới ra mặt, sợ là lời bình luận đàm tiếu khắp nơi lúc này sẽ làm cho Trương Phong Phong thêm xấu hổ.
Trịnh Lão Tam mang người lên huyện mà không tìm được ai, lại chạy về nhà Trương Tây Minh quậy phá.
Phòng y tế thuộc về đại đội Đức Doanh, Trương Tây Minh tuy là bác sĩ, nhưng cũng xem như là nhân viên công tác của đại đội, hắn chạy mất thì chỉ còn người nhà ở lại chịu trận.
Dạy hết tiết thứ ba, Chung Ý Thu về văn phòng dựa nửa người trên vào bàn, nhỏ giọng dò hỏi Tiêu Minh Dạ dạy học thế nào rồi, hắn vừa dạy xong lớp , sau khi trở về thì khẽ nhíu mày.
“Khó hơn anh tưởng nhiều.” Tiêu Minh Dạ có hơi nhụt chí.
Chung Ý Thu cười, tuy hắn đã dạy thể dục khá lâu, nhưng chưa từng lên bục giảng, chưa từng bị mấy chục đôi mắt nhìn mình chằm chằm.
“Thầy Tiêu ơi, cố lên!” Không biết Chung Ý Thu cổ vũ hay là trêu ghẹo nữa.
Tiêu Minh Dạ duỗi đôi chân dài, mở ra đang muốn kẹp lấy chân cậu, bỗng bị tiếng la hét của lão Cao ngắt ngang.
Gã không thèm mặc áo bông vào mà khoác trên vai, hô to như phát hiện điều gì mới mẻ, “Vợ Trương Tây Minh tới rồi, đang làm loạn ở trước cửa đại đội kìa!”
Các giáo viên nháo nhào đứng lên đi ra ngoài, không biết là ai đạp đổ ghế dựa, ngã ầm một tiếng lên mặt đất xi măng, không ai lo lắng nâng nó dậy.
Lý Hoành Phi gọi cậu, “Đi xem Trương Phong Phong có tới không?”
Chờ tới khi bọn họ đi ra ngoài thì bên ngoài đã đông kín người, mọi người tự động chừa giữa sân ra, như là đang xem biểu diễn ảo thuật.
Đại đội khoá cửa, Viên Lão Hổ vẫn luôn la to, “Bà đứng lên đi! Bà đến đây quậy cho ai coi!”
Người phụ nữ đứng ở giữa sân la lớn, “Mấy người làm chủ cho tôi, Trương Tây Minh có phải là nhân viên ở đây không? Đồ khốn nạn vô lương tâm, bỏ trốn với con kĩ nữ, để lại mẹ con tôi làm sao sống đây! Hai đứa chó đẻ, một bác sĩ, một giáo viên, đều con mẹ nó gạt người, cùng nhau thông đồng……”
Giọng bà vừa chói vừa chua, mắng chửi người khó nghe chói tai, nhưng không hề có âm thanh khóc lóc nào cả, toàn là tiếng mắng chửi thôi, nghe ra là biết đây là một ả đàn bà đanh đá, hoàn toàn tương phản với Lưu Thanh Hồng.
Lý Hoành Phi chen vào đi nhìn một vòng rồi ra ngoài nói không thấy đứa nhỏ đâu, chỉ có vợ Trương Tây Minh và mấy người họ hàng ăn vạ nằm ở trước cửa đại đội.
Bà càng mắng càng tức giận, lời nói cũng càng ngày càng khó nghe, chuyện đàn ông đàn bà mà cứ ra rả sang sảng, càng hấp dẫn quần chúng, người hóng chuyện đứng nghe càng khoái trá.
Chung Ý Thu không nghe nổi nữa, kéo Tiêu Minh Dạ đi mất.
Hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa sáng nay ra trấn họp, lúc này trở về thấy bên ngoài lộn xộn, giáo viên và học sinh trộn thành một nhóm, thất khiếu của ông bốc khói, nhảy xuống khỏi xe đạp hét lớn một tiếng, “Đều cút vào cho tôi!”
Ngày hôm nay, dù đi đến đâu cũng chỉ nghe mỗi chuyện này, mọi người mang theo giọng cười bí ẩn cùng với vẻ mặt biết mà không nói, nó biến thành sự kiện rôm rả nhất của tháng giêng.
Chung Ý Thu tâm loạn như ma, cậu không biết mình đã nghĩ gì, hoàn toàn không rõ manh mối.
Tới tối mắt mở to ngủ không được, không ngừng xoay người, giống như bánh rán bị cháy.
Tiêu Minh Dạ ấn cậu vào trong lòng ngực của mình, nghiêng người nhấc chân kẹp lấy thân thể cậu, “Đừng nghĩ, ngủ.”
Chung Ý Thu than nhỏ, “Nếu bọn họ thật sự thích nhau, thì vì sao không ly hôn để ở bên nhau, vì sao lại bỏ trốn, ném lại hai cục diện rối rắm.”
Nói xong cậu lại cảm thấy như vậy cũng không đúng, Lưu Thanh Hồng còn dễ nói, cô ấy nên ly hôn từ sớm.
Còn Trương Tây Minh thì không biết, anh ta còn con cái…… Bọn họ còn có gia đình, vốn là không nên……
Tiêu Minh Dạ với tay chậm rãi vuốt ve lưng cậu qua lớp quần áo, lạnh lùng nói: “Đi luôn thì không cần phải đối mặt với phiền toái, gánh vác trách nhiệm, đơn giản nhất.”
Chung Ý Thu tự hiểu, nhưng cậu không muốn thừa nhận, Lưu Thanh Hồng mềm yếu, thậm chí khá yếu đuối.
Nhưng Trương Tây Minh thì sao? Làm đàn ông, là chồng là cha là người yêu…… Làm như vậy đã cô phụ quá nhiều người, bao gồm cả Lưu Thanh Hồng.
Nhưng tình yêu trước nay đều là ích kỷ, chưa bao giờ có thể sử dụng lẽ thường để phân tích.
Chung Ý Thu lại lần nữa cảm nhận được, trên thế giới này, rất nhiều chuyện không thể dùng thị phi để cân nhắc.
Góc độ bất đồng, làm ra phán đoán và tra ra kết quả tự nhiên cũng bất đồng theo.
Làm bạn của Lưu Thanh Hồng, đương nhiên cậu hy vọng cô có thể tìm được chân ái, dũng cảm truy tìm hạnh phúc cho bản thân.
Nhưng làm thầy giáo của Trương Phong Phong, làm một người ngoài cuộc, cậu cũng phỉ nhổ sự yếu đuối của Trương Tây Minh.
Trong lòng vẫn luôn có ngọn lửa đang cháy, không quá nóng nhưng vẫn đủ để cho người nôn nóng bất an, cậu phiền lòng lại muốn xoay người, bị Tiêu Minh Dạ đè nặng hôn hơn mười phút.
Môi Chung Ý Thu đã tê rần, không tự giác giơ tay xoa xoa, mỗi lần Tiêu Minh Dạ đều dùng sức hút lấy đầu lưỡi, dẫn tới cậu ra rất nhiều nước miếng.
“Ngủ.” Tiêu Minh Dạ cảm thấy mỹ mãn nói.
Chung Ý Thu xoa lỗ tai hắn hỏi, “Nếu em là Lưu Thanh Hồng, anh là Trương Tây Minh, thì anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Tiêu Minh Dạ nói: “Em không phải là Lưu Thanh Hồng, anh cũng không phải là Trương Tây Minh.”
“Em nói nếu như mà!” Chung Ý Thu cường điệu, nhất định bắt hắn trả lời.
“Không có nếu, trừ em ra, thì anh sẽ không kết hôn sinh con với ai cả.” Tiêu Minh Dạ bình tĩnh nói.
Chung Ý Thu khiếp sợ, “Em cũng không sinh con!”
Tay Tiêu Minh Dạ chuyển từ sau lưng đến bụng cậu, qua lớp quần áo mỏng manh có thể sờ đến cơ bụng của Chung Ý Thu.
Tiêu Minh Dạ cong miệng cười nói, “Không thử thì sao biết có sinh được hay không.”
Chung Ý Thu: “…… Cút đi!”