Lúc Dư Bác Sơn cầm đao chém cái tên súc sinh Hồ Nham, bởi vì là ở nhà Hồ Nham, nên gã quen thuộc địa hình, hơn nữa khi mở có đề phòng, bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng vợ Hồ Nham không thuận theo không buông tha, nhất định phải bắt Dư Bác Sơn vào ngục giam.
Ả hiểu lắm, đối với một người tuổi trẻ mà nói, ngồi nhà tù mới là ba chữ hủy diệt tính cách, cả đời sẽ không gỡ được cái mũ này xuống!
Dư Bác Sơn bị phán một năm, Trần Viễn giúp hắn chuẩn bị quan hệ, giảm hình phạt mãn hạn tù trước hai tháng.
Nghĩ đến hắn mất tích, phản ứng đầu tiên của Chung Ý Thu và Trần Viễn đều là sợ hắn lại đi tìm Hồ Nham báo thù.
Trần Viễn an ủi, “Anh ta không đi đâu, anh tới gần nhà Hồ Nham canh chừng mấy ngày liền, không thấy anh ta.”
Chung Ý Thu vẫn lo lắng, “Vậy thì anhu ta đi đâu? Cũng không về nhà à?”
“Không có, anh có hỏi thăm rồi.
Anh ta không có khả năng về nhà, trở về không có mặt mũi đối diện với cha mẹ.”
Dư Bác Sơn có một chị gái và một em trai, cha hắn làm ở xưởng, mẹ ở nhà canh tác mấy mẫu đất, chăm sóc mấy chị em, điều kiện không quá kém nhưng cũng không được tốt lắm.
Chị gái đã gả chồng, em trai học trung học, hắn là niềm kiêu hãnh của cả nhà, xảy ra chuyện như vậy, còn không biết người nhà có chấp nhận được sự đả kích hay không nữa.
“Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.” Trần Viễn kéo chăn đắp lên Chung Ý Thu, “Anh ta muốn gặp chúng ta thì tự nhiên sẽ xuất hiện thôi, cho anh ta thêm chút thời gian đi.”
“Em lo anh ta xúc động thì sẽ làm việc ngốc nghếch nữa.” Chung Ý Thu than nhẹ một tiếng.
“Bị một cái tát đau thì ráng mà nhớ.”
Hai người trò chuyện đến đêm khuya, dẫn tới ngày hôm sau ngủ đến mặt trời lên cao mà còn chưa dậy.
Hôm nay có lớp, nếu không dậy thì sẽ đến muộn, Tiêu Minh Dạ làm xong bữa sáng thì bảo Vương Văn Tuấn đi gõ cửa.
“Tôi không đi!” Vương Văn Tuấn tức giận nói, “Sao anh không tự đi đi? Tối hôm qua cũng bắt tôi đi, hôm nay cũng là tôi, cái thứ dưới mũi anh không phải là miệng à?”
Tiêu Minh Dạ cả đêm không ngủ ngon, hơn năm giờ sáng đã rời giường đào đất ngoài vườn rau, chuẩn bị ươm trồng cây đậu đũa và đậu cô-ve, ướt đẫm toàn thân rồi mới đi tắm rồi lại nấu cơm.
Kết quả là hai người kia vẫn còn ngủ như heo, trong phòng không hề có một chút tiếng động nào hết, không biết tối hôm qua đã làm gì đây?
Hắn càng chờ tim càng loạn, chỉ có thể tự mình đi gõ cửa, mới vừa tới bậc thang, còn chưa đi tới cửa, thì nghe phanh —— một tiếng, Chung Ý Thu vừa mặc áo khoác vừa vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, trong miệng nôn nóng kêu, “Xong rồi xong rồi, bị muộn rồi!”
Cậu chạy nhanh, hai ba bước đâm vào Tiêu Minh Dạ.
“Em còn biết dậy……” Tiêu Minh Dạ bắt lấy bả vai ổn định cậu lại, lạnh mặt sâu kín nói.
Chung Ý Thu nghe ra tủi thân bị che giấu, cong mắt cười ha hả, “Đừng như vậy mà anh hai, đây không phải là tính cách của anh!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chú Nghĩa ăn cơm xong chuẩn bị đi trường học, nói, “Chú xin nghỉ một ngày giúp cháu, chú sẽ dạy giùm ngày hôm nay luôn, khó có khi bạn thân tới thăm, còn chạy đường xa nữa, ở lại chơi với bạn đi.”
Chung Ý Thu cảm kích ôm cánh tay chú Nghĩa, thiếu chút nữa là dụi đầu vào người ông luôn, nhếch miệng cười nói: “Chú Nghĩa tốt quá hà!”
Tiêu Minh Dạ không quen nhìn thấy cậu như thế này, lập tức đi vào múc cháo cho cậu.
Chung Ý Thu rửa mặt xong lại đây, trên bàn cơm nhỏ đã để sẵn bốn món ăn rồi, trứng gà luộc, sữa đậu nành nóng và một chén cháo, còn có bốn cái bánh bao nữa.
Cậu mừng rỡ hỏi, “Phong phú quá ta! Sáng nay anh đi mua sữa đậu nành à? Bánh bao là mua hay là anh hấp vậy?”
Tiêu Minh Dạ giục, “Ăn nhanh lên, nguội bây giờ, trong nồi còn một phần cho bạn tốt nhất của em đó.”
“Anh không để yên được à!” Chung Ý Thu cười ghé vào lưng hắn, hôn một cái lên sườn mặt rồi nói, “Tối hôm qua em nói với anh rồi mà, anh ta là bạn còn anh là người yêu, ừ…… Xưng hô người yêu thì nông cạn quá nhỉ, tiên sinh thì thế nào? Anh là tiên sinh của em.”
Ngôn ngữ là một thứ thần kỳ, ví dụ như nói lời âu yếm thì thích hợp vào buổi tối, còn ban ngày ban mặt mà nghe thấy thì mạc danh làm người cảm thấy cảm thấy thẹn thùng, Tiêu Minh Dạ không tự giác đỏ vành tai, hơi hơi nhướng mày hữu khí vô lực cảm thán, “Anh bị em lừa.”
Phốc —— ha ha ha ha ha.
Chung Ý Thu ngăn không được cười một tràng dài, Tiêu Minh Dạ thật sự quá đáng yêu, giống như cô vợ nhỏ bị chọc giận mà bị người thương dỗ dành một hồi cũng nguôi ngoai, mấu chốt là hắn cao to cường tráng, mà mặt thì đen thui, nói ra có chút ngoan ngoãn hiếm thấy.
Chung Ý Thu yêu thích vô cùng, tim mềm nhũn, hận không thể ôm hắn hung hăng hôn mấy cái liền.
Cậu cười đủ rồi hắng giọng nói, cố ý nghiêm túc hỏi ngược lại, “Em lừa anh cái gì?”
Tiêu Minh Dạ bị cậu chọc càng xấu hổ, thẹn quá thành giận gầm nhẹ, “Mau ăn!”
Ha ha ha ha ha.
“Sáng sớm cười cái gì vậy?” Trần Viễn ở trong phòng mà vẫn nghe thấy tiếng cười của cậu, nhưng y để ý hình tượng, thay đồ chỉnh tề rồi mới đi ra.
Chung Ý Thu vội thu lại cảm xúc, cơ mà cơ mặt vẫn chưa về lại bình thường, mặt tươi cười nói, “Mau đi rửa mặt ăn cơm đi.”
Tiêu Minh Dạ lấy qua một cái túi, đưa tới, “Mới mua.”
“Cảm ơn.” Trần Viễn nhận lấy cái túi, bên trong là bàn chải, kem đánh răng và một cái khăn lông mới, y lại đưa cho Chung Ý Thu, “Tôi có mang theo đồ, giữ lại đi.”
Chung Ý Thu quay đầu chớp chớp mắt với Tiêu Minh Dạ, cậu cảm động tột đỉnh, Tiêu Minh Dạ tuy rằng có hơi lạnh lùng với Trần Viễn, nhưng chiếu cố đến từng chi tiết, bữa sáng phong phú cùng đồ dùng tẩy rửa, ngay cả việc chú Nghĩa chủ động xin nghỉ giúp cũng là do hắn nói.
Tiêu Minh Dạ đối xử với y như là bạn của mình, chẳng sợ cái tên này vẫn luôn khiêu khích và phân cao thấp với mình.
Chung Ý Thu vốn định mang Trần Viễn đi núi nhỏ chơi, nhưng Tiêu Minh Dạ muốn lên trấn mua đồ ăn, đương nhiên cậu không muốn tách rời khỏi Tiêu Minh Dạ, nên nói với Trần Viễn mình lên trấn chơi.
“Lái xe đi thôi.” Trần Viễn nhìn thoáng qua Tiêu Minh Dạ đang đẩy xe máy.
Tiêu Minh Dạ lấy khăn xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói, “Hai người lái xe, tôi lái xe máy.”
Chung Ý Thu không biết hắn đang ngoan cố điều gì, ba người làm gì mà phải tách ra? Không khí lại lâm vào im lặng, Trần Viễn đột nhiên cười, “Đúng rồi, quên một chuyện, anh mang theo món đồ này cho em.”
Nói xong y bước nhanh ra ngoài.
Chung Ý Thu vội chạy đến bên cạnh Tiêu Minh Dạ, nhỏ giọng xin xỏ, “Anh hai, anh làm gì vậy? Cùng ngồi xe đi.”
“Xe máy nhanh hơn.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
Chung Ý Thu bị hắn chọc giận, “Một chiếc xe ngồi bốn người, anh làm gì phải lái xe máy?”
Tiêu Minh Dạ cũng không hiểu được vì sao mình đột nhiên bực bội nữa, giống như là đang kiếm chỗ để xả giận vậy, trong lòng đầy chướng khí, đoán không ra, cũng không rõ lý do.
Chung Ý Thu bĩu môi, rõ ràng tức giận lại cẩn thận dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, Tiêu Minh Dạ đột nhiên tỉnh táo lại, tự trách và hối hận, mình đang làm cái gì vậy?
“Được rồi, ngồi xe.” Hắn khẽ mỉm cười đồng ý.
Chung Ý Thu lập tức vui vẻ ra mặt, nhưng lại lo lắng hắn là vì đón ý nói hùa mới đồng ý, sợ hắn không thoải mái, nhưng chung quy chỉ là há miệng thở dốc không biết nên nói như thế nào.
“Thu Nhi!” Tiếng Trần Viễn hưng phấn vang lên, Chung Ý Thu xoay người, thấy y đang ôm một cái hộp to tiến vào, đặt nó ở trên mặt đất rồi vỗ vỗ bụi trên tay, cười nói, “Cho em này.”
Chung Ý Thu có một loại dự cảm, đoán được trong hộp là cái gì, tim không chịu khống chế bang bang đập mạnh, đi tới phía trước một bước, hỏi nhỏ, “Là cái gì?”
Trần Viễn như là đang biểu diễn tấu hài, trịnh trọng xoa xoa tay, lại thủ thế dù bận nhưng vẫn ung dung, khom lưng mở ra cái nắp.
“Kính viễn vọng tự động theo dõi có đường kính mm.” Trần Viễn hơi hơi giang hai tay, cười với Chung Ý Thu, “Mơ ước của em đây.”
Kích động và cảm động là hai loại cảm xúc khác nhau, nháy mắt xông thẳng vào trán Chung Ý Thu, mãnh liệt kích thích làm yết hầu cứng đờ, mũi chua xót.
Nhưng là Chung Ý Thu lập tức nghĩ ngay đến người đang đứng phía sau, không biết hắn là loại chua xót nào nữa.
Tiêu Minh Dạ có chủ nghĩa đàn ông, bằng không hắn cũng sẽ không nói ra “Theo anh thì sẽ không để em đi vay tiền”, hắn như là mãnh thú cường tráng vùng rừng rậm, cho dù có liều mạng thì cũng phải bảo vệ người nhà của mình, muốn tạo một cuộc sống tốt đẹp cho người còn lại, tạo ra điều tốt nhất, để người thương muốn làm gì thì làm.
Chung Ý Thu hiểu hắn lắm chứ, cho nên lúc này hoảng loạn biết bao nhiêu, đến cả dũng khí quay đầu lại cũng không có, sợ nhìn thấy lòng tự tôn của Tiêu Minh Dạ bị tổn thương.
“Như thế nào? Vui mừng đến choáng váng rồi à?” Trần Viễn hỏi.
Chung Ý Thu lại áy náy với Trần Viễn, vì y vung nhiều tâm tư và tiền của như vậy, mà mình thì không có chút cảm kích hay động lòng nào cả.
“Trần Viễn, cảm ơn anh, nhưng là cái này…… Quá mắc tiền……” Chung Ý Thu nhìn chằm chằm cái ống kim loại trong thùng đồ, đôi mắt không dời đi được.
Trần Viễn ôm chầm lấy bả vai của cậu, dịu dàng lại ngạo mạn cười khẽ, “Trước kia anh đã nói rồi, chỉ cần em muốn, thì anh đây sớm hay muộn gì cũng sẽ mua cho em.”
Mấy người bọn họ hồi đi học thường nói đùa với nhau, khi ấy Chung Ý Thu không cảm thấy có ý gì, vì đó là động tác thường thấy ở giữa đám nam sinh.
Tuy nhiên hiện giờ đã khác, Trần Viễn tốt với cậu không giống với như bạn bè nữa, Tiêu Minh Dạ vốn là có chút ghen, ôm bả vai như bây giờ khẳng định hắn càng tức giận.
Trần Viễn thấy cậu vẫn luôn không nói chuyện, chỉ cho là cậu kích động đến choáng váng, nói: “Tìm chỗ nào thích hợp thì bọn mình đi ngắm sao, cũng lâu lắm rồi anh không nhìn lên không trung!”
Chung Ý Thu gật gật đầu, “Được.
Cảm ơn anh Trần Viễn, nhưng thật sự quá đắt đi, em không thể nhận……”
“Nói cái gì đó!” Trần Viễn hung hăng vỗ vai cậu một cái, “Còn nói vậy nữa là anh giận đó!”
Khóe mắt y thật sự mang theo giận dữ, Chung Ý Thu không dám nói nữa, sợ cô phụ tâm ý của y.
Chung Ý Thu ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay run rẩy cùng đáy mắt cuồng nhiệt bán đứng sự bình tĩnh giả vờ của mình.
Cậu cẩn thận khép lại cái nắp nói: “Hay là để vào phòng trước đi, bọn mình lên trấn chơi rồi về nghiên cứu nó sau.”
Trần Viễn cười, “Nó là của em, em muốn nghiên cứu khi nào thì tùy em.”
Chung Ý Thu xoay người lại dọn cái hộp, bị cánh tay bên cạnh duỗi lấy đoạt đi, Tiêu Minh Dạ nói, “Để anh.”
Ba người lái xe lên thị trấn, mới vừa vào phố liền phát hiện thất sách, hôm nay là họp chợ, trên đường có rất nhiều người và hàng quán, huống hồ họp chợ ở thôn quê, một tháng cũng không thấy được mấy chiếc xe hơi nhỏ, mà nó lại xinh đẹp nữa, nên xe bọn họ đi đến nơi đâu cũng bị vây quanh không nhúc nhích nổi.
Tiêu Minh Dạ nói: “Hai người tìm chỗ hẻo lánh nào đó mà đậu xe chờ đi, tôi đi mua đồ ăn rồi về tìm các cậu.”
Chung Ý Thu lập tức nói: “Bọn mình cùng đi.”
“Không được, ở lại trông xe.”
Trần Viễn quay đầu lại nói: “Không sao đâu, khóa lại là được.”
Chung Ý Thu không ngồi ở ghế phụ mà ngồi ở ghế sau với Tiêu Minh Dạ, cậu lặng lẽ móc lấy ngón tay của Tiêu Minh Dạ, Trần Viễn quay đầu lại dọa cậu giật mình nên vội rút tay ra.
“Nông thôn khác với thành phố, muốn trộm xe của cậu, thì dù có nâng cũng phải nâng cho bằng được.” Tiêu Minh Dạ nói xong liền mở cửa bỏ đi.