Chú Nghĩa bị tật một chân nên không tiện làm việc nhà nông, Chung Ý Thu thấy thì khó chịu, không màng ông ngăn cản, cởi giày, cuốn ống quần lên, nhảy xuống ruộng.
Nhóm phụ nữ thấy thế thì lớn tiếng cười rộ lên, miệng tấm tắc bảo lạ: “Mau xem! Chân thầy Tiểu Chung còn trắng hơn cả mặt nữa kìa!”
“Chậc chậc —— vầy là sao đây!”
“Không phải! Tuyết trắng tuyết trắng, thấy cậu ấy dẫm bùn làm tôi đau lòng quá!”
“Thầy Tiểu Chung ơi, tôi giúp thầy cấy mạ nhé? Thầy đừng dẫm hư đôi chân trắng đó nhé!”
“Sau này a —— không biết da thịt non mềm của thầy Tiểu Chung sẽ thuộc về ai đây!”
.…….
Chung Ý Thu đỏ bừng mặt, cúi đầu nghiêm túc học động tác từ chú Nghĩa, không dám hé răng.
“Ha ha ha ha ha ha ——”đám người cười to càng làm càn.
Cấy mạ rất mỏi eo, chưa được lâu thì eo của Chung Ý Thu đã đau đớn, hơn nữa cậu song song cấy mạ cùng chú Nghĩa mà chú làm hàng hàng thẳng tắp, còn cậu thì quẹo trái ngã phải, thảm không nỡ nhìn……
Chú Nghĩa cười an ủi, “Không sao đâu, chân dài cấy mạ không được, Tiêu Minh Dạ còn không bằng cháu đấy.”
“Thật ạ?” Mắt Chung Ý Thu sáng rỡ, không thể tin được hỏi.
“Không tin thì cháu hỏi đi.” Chú Nghĩa nói, “Thằng bé quá cao.”
Chung Ý Thu đứng ở ruộng nước nhấp miệng cười, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Chờ cắm xong mạ trở về trời đã tối sầm, Vương Văn Tuấn cùng đại hiệp một tay Lý Hoành Phi ở nhà nấu cơm xong xuôi, chờ được một lát thì mọi người lục tục tới.
Dân quê thật sự sẽ không đi tay không tới nhà người khác ăn cơm, mặc kệ là đồ đắt hay rẻ gì thì nhất định phải mang một chút, Lý Hoành Phi mua mấy cân thịt ba chỉ, chủ nhiệm Viên mang tới một bầu rượu, hiệu trưởng Trịnh bưng một chậu dưa chua nhà muối, còn Lục Tử mang theo một túi đậu hà lan rang muối.
Đều là người làm việc, mỗi người ăn trước một chén cơm lấp đầy bụng, rồi mới bắt đầu chậm rãi uống rượu.
Chú Nghĩa nói, “Mấy ngày nay tôi có trò chuyện với Bảo Xương và vài người trong thôn…… Bọn họ tin giáo mỗi tháng phải giao tiền, một người sáu đồng tiền.”
Lục Tử lanh mồm lanh miệng, lập tức nói tiếp: “Nhiều như vậy á!”
Mọi người kinh ngạc, sáu đồng tiền không tính là nhiều nhưng cũng không phải là số lượng nhỏ, nông dân trồng trọt, tiền tới không dễ dàng, đó là tiền mồ hôi nước mắt của họ, ngày thường tốn hai đồng mua một đôi giày mới cho con mình còn luyến tiếc, vậy mà giờ đây lại dám bỏ một lúc sáu đồng cho một chuyện không rõ nguồn gốc.
Chung Ý Thu không rõ, hỏi: “Giao tiền làm gì? Tiền giao cho ai?”
Chú Nghĩa nói: “Giao cho lãnh đạo, sáu đồng tiền là hội phí.”
Hiệu trưởng Trịnh đen mặt, cơn giận không có chỗ phát tiết, tức giận hỏi: “Hội phí gì? Phải có hội nhóm gì chứ?”
Chú Nghĩa uống rượu, nghiêm túc nói: “Hỏi rõ, không phải giáo chủ —— ngụ ý vũ trụ vạn vật bắt đầu từ con số không, chỉ có tín đồ trung thành mới được chủ che chở đến vĩnh hằng.”
.….
Vương Văn Tuấn cười lạnh lên tiếng, “Tên này đang đùa giỡn phải không?! Lần trước Hồ Yến Bằng không phải nói thần chủ là chúa tể vũ trụ vạn vật sao? Hiện tại lại nói vũ trụ là công dã tràng, này không phải tự mâu thuẫn sao?”
Lý Hoành Phi khó có thể tin, “Sao có người tin được những lời này vậy? Lại còn có người cam tâm tình nguyện giao tiền nữa, bọn họ có phải dùng thủ đoạn gì khác hay không?”
“Không có.” Chú Nghĩa đầy lo lắng, “Không có thuốc mê, cũng không có ép buộc, toàn truyền giáo bằng miệng cả thôi, triệu tập cả huyện này con số có thể hơn người.”
Con số làm người khiếp sợ, toàn bộ huyện trước mắt mới hơn hai mươi ngàn người, hơn người thật là đáng sợ, mấu chốt là bọn họ mỗi ngày đều đang phát triển nhanh chóng.
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ hỏi: “Bọn họ chỉ lấy tiền thôi sao? Không có mục đích gì khác à?”
Chú Nghĩa nhìn cậu chằm chằm, thong thả tuyên bố, “Nghe nói Viên Ngọc Lan cùng Hồ Yến Bằng cặp với nhau, ở chung một chỗ.”
Ầm.
Lý Hoành Phi đang muốn nhập thần, thân thể ngã về sau, hai chân vô ý thức giương lên.
Câu nói của chú Nghĩa như là một cú tát mạnh mẽ trực tiếp đánh trúng ngực, làm hắn chới với, ngã sầm lên mặt đất……
Người ngồi gần nhất là Lục Tử luống cuống tay chân đi đỡ, reo lên: “Có sao không?”
“Không sao……” Lý Hoành Phi còn treo cánh tay, ngã xuống mới bừng tỉnh, dùng sức xoay thân thể để không đụng tới chỗ bị thương.
Hắn chật vật bò dậy, sắc mặt vừa trắng vừa hồng, má lúm đồng tiền sâu hoắm chứa đầy xấu hổ và bi thương.
Trong số những người ở đây chỉ có Chung Ý Thu biết hắn thích Viên Ngọc Lan, lúc này nhìn thấy Lý Hoành Phi bị như vậy, làm Chung Ý Thu chua xót, yết hầu cùng cái mũi như là bị một cục bông lấp kín không thể hô hấp.
Lục Tử hi hi ha ha trêu, “Chưa uống mà đã say!”
Lý Hoành Phi cũng cười theo, ngốc nghếch đến đáng thương.
Có phần nhạc đệm nho nhỏ này làm không khí từ khẩn trương chuyển sang thoải mái hơn, nhưng cũng chưa tiếp tục thảo luận, uống lên vài chén rượu.
Chung Ý Thu quyết định nói: “Mặc kệ là chuyện như thế nào, thì chúng ta cần phải làm chính là khuyên Trịnh Lệ Lệ về trường học, ngày mai tôi tới nhà con bé nói chuyện.”
Vương Văn Tuấn vừa lột vỏ đậu phộng vừa trợn trắng mắt ngó cậu, “Cậu tỉnh lại giùm đi, một khi người ta cởi quần, thì cậu chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ nữa á!”
Hiệu trưởng Trịnh: “……”
Vương Văn Tuấn vội cười làm lành, nịnh nọt nói: “Hiệu trưởng, tôi không nói thầy……”
Hiệu trưởng Trịnh: “……”
Lý Hoành Phi như là hoàn hồn, sắc mặt đỏ trắng đan xen vừa rồi hiện tại chuyển thành trắng bệch, hắn nhỏ giọng nói: “Em đi với anh.”
Hiệu trưởng Trịnh tâm phiền ý loạn, đương nhiên ông biết không nên từ bỏ, nhưng không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn, hơn nữa Trịnh Tề Quân là họ hàng nhà ông, mà ông lại là hiệu trưởng, về tình về lý đều nên để ông ra mặt giải quyết.
Huống hồ phụ nữ nông thôn có rất nhiều chiêu trò, hai người trẻ tuổi đi càng không được.
“Để tôi đi, nếu không được…… Để nói sau!” Hiệu trưởng Trịnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Chung Ý Thu không biết nên định nghĩa cảm tình của Lý Hoành Phi như thế nào nữa, cầu mà không được chăng? Hắn lại chưa từng chính thức thổ lộ, tuy rằng Viên Ngọc Lan đã biết…… Nhưng nếu hắn đã biết đó là vọng tưởng, thì cần gì phải thống khổ như vậy?
Lý Hoành Phi vẫn đi dạy như thường, Diêm Thục Hoa đưa trứng gà hắn vẫn không ăn, mà giấu ở trong ngăn kéo, tìm lúc không có người thì trả lại cho người ta.
Tuy nhiên Chung Ý Thu có thể thấy được sự bi thương của hắn, ánh mắt không có thần thái, mày không tự giác nhíu chặt, luôn vô duyên vô cớ phát ngốc.
Chung Ý Thu sẽ không an ủi người ta, gọn gàng dứt khoát kiến nghị, “Cậu đi bày tỏ đi, thích thì phải thử chứ.”
Lý Hoành Phi hoảng sợ, buổi chiều tan học đến phiên hai người bọn họ quét tước văn phòng vệ sinh, Chung Ý Thu đột nhiên cùng hắn nói.
“Sao anh biết?” Lý Hoành Phi thấp giọng hỏi, càng như là lầm bầm lầu bầu.
Chung Ý Thu: “Không quan trọng, cậu thích thì phải nói, không tranh thủ thì sẽ không có cơ hội.”
Tay của Lý Hoành Phi vẫn chưa lành, cầm giẻ lau bàn, cười khổ nói: “Nói thì có ích lợi gì, ở đây ai mà không biết yêu cầu của cô ấy, em một chút cũng không được.”
Viên Ngọc Lan muốn tìm người thành phố, đây là yêu cầu mà hồi tuổi cô đã giao cho bà mối.
Chung Ý Thu hận sắt không thành thép, nghĩ thầm tôi thích đàn ông mà còn không sợ, một người thành phố thì sẽ khiến cậu chùn bước hay sao?
“Nếu đã đoán được kết quả, thì còn sợ cái gì nữa, ít ra bày tỏ xong sẽ không còn tiếc nuối, cũng cho chính mình một câu trả lời, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.”
Lý Hoành Phi ngơ ngác nhìn chằm chằm kệ thủy tinh những năm phút, ném xuống giẻ lau thở dài, “Anh nói rất đúng, đường nào cũng có cái kết.”
Ngày Tiêu Minh Dạ trở về vừa vặn là chủ nhật, Chung Ý Thu ban ngày giặt chăn bông, cậu chỉ biết mở ra mà không biết gấp vào, phải nhờ chú Nghĩa giúp.
Trước tiên phải trải ra, nhét vỏ gối vào trước, rồi trải lên giường.
Đây là việc của phụ nữ, nhưng chú Nghĩa sống một mình đã lâu, rất rành việc, tuy rằng làm không giỏi, nhưng ít ra biết cách làm.
Chung Ý Thu ở bên cạnh nhìn, nói: “Lần sau trực tiếp mua vỏ chăn, cái này quá phiền toái.”
Chú Nghĩa chê cười, “Học xong thì không cảm thấy phiền toái nữa, cố mà học.”
Chung Ý Thu: “Cháu không học được, bảo Tiêu Minh Dạ học đi.”
Chú Nghĩa không nói chuyện, im lặng vài phút đột nhiên hỏi, “Trời nóng rồi mà hai đứa còn ngủ cùng nhau à?”
Tim Chung Ý Thu hẫng một nhịp, đập thùng thùng kinh hoàng, cậu không biết chú Nghĩa vô tình hay là cố ý, nhưng giờ phút này cậu cần phải tìm một đáp án thuyết phục.
“Ha ha ——” Chung Ý Thu ngây ngô cười hai tiếng, giống đứa nhỏ làm chuyện xấu bị bắt gặp, “Cháu quen ngủ với anh ấy rồi, ấm giường chú ạ!”
Chú Nghĩa bị kỹ thuật diễn đó lừa, cười nói: “Thêm một tháng nữa cháu sẽ thay đổi suy nghĩ ngay, hai người đàn ông mà ngủ cùng nhau, nóng muốn chết.”
Chung Ý Thu hi hi ha ha tiếp tục giả bộ, “Vậy chờ đến khi cháu chịu hết nổi rồi nói.”
Chờ Tiêu Minh Dạ trở về, Chung Ý Thu lập tức kể hắn nghe, lo lắng hỏi, “Làm sao bây giờ? Có phải chú Nghĩa đã nhìn ra gì đó hay không?”
Tiêu Minh Dạ móc ra cái túi giấy, bình tĩnh nói: “Nhìn ra thì cứ cho chú thấy.”
“Sao vậy được!” Chung Ý Thu càng kinh hoảng, “Anh đừng xằng bậy!”
Tiêu Minh Dạ mở túi giấy ra đưa tới trước mặt cậu, mùi hương thơm ngọt dời đi lực chú ý của Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu thích ăn đồ ngọt, đặc sản ở thành phố kế bên là bánh gạo nếp, Tiêu Minh Dạ mua một túi, trên đường sợ nguội, nên toàn bộ hành trình đặt ở trong lòng ngực ôm nó về.
Cắn một ngụm ngay trên tay hắn, cái ngọt chuyển từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng, đôi mắt phượng phong lưu cong thành hình trăng non ngoan ngoãn.
Tiêu Minh Dạ cái gì cũng không ăn, chỉ cần nhìn cậu là cảm thấy ngọt rồi.
“Làm sao bây giờ?” Chung Ý Thu ăn no lại nghĩ tới chính sự, “Trời nóng bọn mình không ngủ cùng nhau được.”
“Vậy em dọn về đi.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
Chung Ý Thu: “!”
Cậu vẫn luôn rối rắm, dọn về thì sợ Tiêu Minh Dạ nổi giận, không dọn thì sợ người khác cảm thấy khác thường…… Không nghĩ tới tất cả đều là tự mình đa tình, cái đồ bạch nhãn lang Tiêu Minh Dạ!
Tiêu Minh Dạ cười khẽ, “Mỗi đêm em cứ chui vào ngực không cho anh ngủ, anh càng chịu tội, còn không bằng trở về.”
Chung Ý Thu nổi trận lôi đình, “Anh ở bên em chỉ nghĩ đến ngủ thôi à? Em không cho anh ngủ rồi sao? Là chính anh sợ em đau, cho nên!”
Mắng xong còn chưa hết giận, đoạt lấy bánh gạo nếp trong tay hắn nhét hết vào miệng, đẩy cửa bỏ đi.
Tiêu Minh Dạ: “……”