Sáng nay, Trịnh Tiểu Hà nhặt được một quả trứng gà ở ven đường, cất giấu nửa ngày mới dẫn em gái tới đổi kem cây để ăn, không ngờ gặp phải thầy Tiểu Chung ở Cung Tiêu Xã, thầy còn mời hai chị em nó hai cây kem mắc tiền nhất nữa.
Hai chị em đều là lần đầu tiên ăn món ăn xa xỉ đến vậy, Trịnh Tiểu Hà thích thú mà tiếc lắm, nhẹ nhàng liếm từng chút một, chờ em gái ăn xong rồi lại đưa cây kem được ăn chưa tới một nửa cho em mình.
Chung Ý Thu thầm chua xót lẫn mềm nhũn, Trịnh Tiểu Hà dù sao mới có tuổi thôi hà, vẫn là một đứa nhỏ mê ăn ham chơi, mà đã hiểu được nhường thứ tốt nhất cho em gái mình rồi.
Chung Ý Thu nhớ đến hồi mình còn nhỏ, chị gái dù có hung dữ bao nhiêu, nhưng một khi có người dám khi dễ cậu, thì mặc kệ đối phương là con trai hay là con gái, tuổi tác lớn hay nhỏ, đánh hay không đánh được, chị gái sẽ không màng tất cả xông lên bảo vệ cậu.
Hai chữ chị gái, nghe sao mà thân thương và kiên cường đến lạ.
Chung Ý Thu nhớ tới Trịnh Tiểu Hà là bạn thân của Trịnh Lệ Lệ, nên hỏi con bé, “Bữa giờ con có gặp Trịnh Lệ Lệ không?”
Trịnh Tiểu Hà có chút hướng nội, không thích nói chuyện, luôn sợ hãi, nhỏ giọng trả lời, “Ngày hôm qua có chơi cùng.”
Chung Ý Thu nhất thời không biết nên hỏi như thế nào nữa, không biết trẻ con có nghe hiểu hay không, huống hồ biết rõ Trịnh Lệ Lệ còn muốn đi học, mà bọn họ lại không giúp được gì, thì hỏi để làm chi?
Trịnh Tiểu Hà đợi hồi lâu mà không thấy thầy Tiểu Chung nói nữa, chủ động nói, “Hôm qua Lệ Lệ khóc, nói bị mẹ đánh.”
Chung Ý Thu thầm thở dài, nghe nói mẹ con bé là Chu Xuân Mỹ trước kia tri thư đạt lý, không thể tưởng được bắt đầu đánh con cái, làm cậu than nhỏ nói: “Ngày mai con hẹn bạn ấy ra đây được không, nói là thầy mời mấy đứa ăn kem?”
Mặt Trịnh Tiểu Hà sáng rỡ, lại ngượng ngùng cúi đầu hỏi, “Con gọi thêm Lý Tiểu Lộc được không ạ?”
Chung Ý Thu còn chưa nói gì, mà Viên Binh đã không yên, tức giận nói: “Tụi bây muốn ăn kem thì có!”
Trịnh Tiểu Hà bị cậu nhóc vạch trần tâm tư, cả khuôn mặt trướng hồng, chịu không nổi bị vạch trần, đáy mắt ẩn ẩn có chút lấp lánh.
Chung Ý Thu giơ tay sờ sờ đầu con bé, cười an ủi, “Thầy cũng muốn ăn kem nữa, ngày mai con hẹn Lý Tiểu Lộc và Trịnh Lệ Lệ, dẫn theo em gái tới đây nhé.”
Nói xong lại nâng vai đụng Viên Binh đang chau mày ngồi ở bên cạnh, trêu chọc nói: “Cả con nữa.”
Mặt Viên Binh đen thành đáy nồi không nhìn ra hồng hay không hồng, đôi mắt nhỏ rối rắm không dám nhìn Chung Ý Thu, đứng lên tránh sang trái một lóng tay, ngạc nhiên kêu, “Ô tô!”
Đằng xa là một chiếc màu đỏ cam tới đây, dừng lại ở trước mặt bọn họ, vươn ra một cái đầu, hô: “Nhóc Tiểu Chung đang chơi với bạn à!”
Chung Ý Thu: “……”
Chu Luật Thư mỗi lần thấy cậu là toàn gọi linh tinh không hà! Có điều nhìn thấy anh ta thì Chung Ý Thu vui lắm, dù sao đã lâu không gặp mà, cậu đứng lên cười tiếp đón, “Anh Chu! Anh Phương!”
Chu Luật Thư đẩy cửa bước xuống, vỗ bụi trên người nói: “Anh Phương không tới, ở nhà chăm cún rồi!”
Chung Ý Thu: “……”
Chung Ý Thu đứng xa xa nhìn trong xe có hai người, còn tưởng rằng Phương Khoản Đông đi cùng tới đây, nếu không tới thì trong xe là ai vậy?
Đương nói chuyện thì cửa xe lại mở ra xuất hiện một người thanh niên, chậm rì rì quét mắt tới bọn họ, móc ra điếu thuốc mời Chu Luật Thư, rồi cúi đầu đốt thuốc, hút một ngụm dài rồi mới xoay người đánh giá Chung Ý Thu.
Người này hơn hai mươi tuổi, vóc dáng không cao mà rất gầy, khi nhìn người ánh mắt sỗ sàng không thèm che giấu, lúc hút thuốc thì hai má hóp sâu vào, tạo cảm giác tàn nhẫn cho người đối diện.
Chung Ý Thu không quen biết gã, nhưng cảm giác có hơi quen mặt.
“Sinh viên đó à?” Người này không chút để ý hỏi.
Giọng điệu xấc láo, không chủ ngữ vị ngữ, nên Chung Ý Thu nhìn gã một cái mà không trả lời.
Chung Ý Thu không trả lời làm gã không vui, hất cằm ngậm thuốc lá nói: “Sao? Không nhớ tôi à, chúng ta đã gặp mặt.”
Chung Ý Thu cố gắng nhớ lại, thật sự không nghĩ ra mình đã gặp người này ở đâu, nhưng gã đi cùng với Chu Luật Thư, làm cậu đột nhiên nghĩ tới năm ngoái Chu Luật Thư đã nói sẽ giành lại núi Ông Tiên Lớn.
Người này là kẻ cướp nhận thầu núi Ông Tiên Lớn Trương Nhị Ngói ha?
Năm ngoái Chung Ý Thu vừa tới có đi nhận sách đã gặp qua gã một lần, giờ thì một chút ấn tượng cũng không có.
Chung Ý Thu nhìn gã chằm chằm mà không nói lời nào, Trương Nhị Ngói không phản ứng, rít vài lần là hết điếu thuốc, lại cúi đầu bậc lửa một cây khác, kẹp ở trong tay híp mắt hỏi Ý Thu, “Thằng khốn Tiêu Minh Dạ đâu?”
Người này có thái độ ngạo mạn, tuy lời nói có vẻ quen thân với Tiêu Minh Dạ, nhưng mang theo sự khinh thường rõ ràng, làm Chung Ý Thu chán ghét, dựa vào ưu thế chiều cao rũ mắt nhìn gã, vẫn im lặng không nói lời nào.
Trương Nhị Ngói cười nhạo một tiếng, cắn điếu thuốc chuyển sang Chu Luật Thư, dáng vẻ lưu manh nói: “Nhìn thấy chưa? Sinh viên xem thường nông dân bọn tôi!”
Chu Luật Thư cười cười không tiếp lời, hút xong điếu thuốc rồi hỏi Chung Ý Thu, “Tiêu Minh Dạ đâu?”
Chung Ý Thu không biết anh ta đang diễn xiếc gì, tại sao đi cùng với Trương Nhị Ngói? Nhướng nhướng chân mày đáp: “Về nhà gặt lúa giúp rồi.”
Chu Luật Thư nhận được tín hiệu, cười cười nháy mắt, đối thoại bình thường, “Ừ, vậy tôi đi trước, ngày mai bảo cậu ta đến nhà uống rượu nhé.”
Chu Luật Thư lên xe trước, Trương Nhị Ngói kẹp điếu thuốc chỉ Chung Ý Thu vài cái, rồi cười lạnh một tiếng xoay người lên xe.
Trước khi đi Chu Luật Thư đưa cho cậu hai quả dưa hấu to, ba đứa nhỏ sáu con mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm.
Dưa hấu còn chưa vào mùa, chỉ có vườn trái cây bắt đầu bán, bọn nhỏ thấy đều thèm chảy nước miếng ròng ròng.
Chung Ý Thu ngỏ lời, ngày mai sẽ phân cho bọn nhỏ mỗi đứa một miếng, làm bọn nhỏ lưu luyến đi về.
Buổi chiều phải gom lúa đã phơi khô về, nên Tiêu Minh Dạ về sớm.
Chung Ý Thu nói gặp Chu Luật Thư cùng Trương Nhị Ngói, Tiêu Minh Dạ kinh ngạc, không đoán ra Chu Luật Thư có chủ ý gì.
Năm ngoái anh ta thề son sắt rằng sẽ giành núi lớn về tay, lúc ấy còn tưởng anh ta không phải là người của đại đội Đức Doanh, lại không quen biết Trương Nhị Ngói, làm gì có cách để lấy?
Xem ra quan hệ của hai người này rất thân quen đó chứ.
Hạt lúa được rửa sạch, phơi khô cho vào từng túi, một túi nặng khoảng bảy tám chục cân, Tiêu Minh Dạ có thể kẹp mỗi tay một túi bỏ lên xe, Chung Ý Thu thấy mà khiếp sợ, ông tướng này mạnh ghê nơi! Cậu khiêng một túi còn không nổi nữa……
Tiêu Minh Dạ không cho cậu làm việc nặng nhọc này, cậu vừa định thử khom lưng khiêng nó lên vai là đã bị ánh mắt hung hăng lườm một cái! Hơn hai mươi túi hạt lúa, Chung Ý Thu đau lòng để một mình hắn khiêng, vừa vặn có chú Nghĩa kêu cậu qua để hai người cùng nhau nâng.
Cất lương thực hết vào trong nhà mới được xem là an tâm, nhìn hàng túi chỉnh chỉnh tề tề làm Chung Ý Thu vui mừng lẫn áy náy, chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ cực cực khổ khổ từ trồng trọt đến thu hoạch, bởi vì ý tưởng chưa hoàn thiện của mình, mà tiền bán đống lương thực này lại quyên góp vào trường học.
Cho dù số tiền đó cuối cùng cũng dùng cho bọn trẻ, nhưng nó vẫn làm người ta rối rắm, tựa hồ cảm thấy không công bằng.
Cảm xúc thoáng hiện lên trên mặt cậu, chú Nghĩa nhìn thấy, vỗ vỗ vai cậu an ủi, “Đừng nghĩ quá nhiều, cuối cùng cũng làm xong việc rồi, đêm nay mình làm hoành thánh đi!”
Chung Ý Thu lập tức vui vẻ hẳn lên, Tiêu Minh Dạ thích nhất là ăn hoành thánh, rất nhiều lần cậu muốn học gói bánh cho hắn ăn, mà vẫn chưa học được cán vỏ, nghe chú Nghĩa nói lời này, thì vội chạy đi: “Con vào thôn mua thịt.”
Tiêu Minh Dạ tắm xong, về trước phòng lại lập tức ra ngoài, dạo một vòng quanh sân như là đang tìm đồ vật, chú Nghĩa thấy thì buồn cười mà cũng không nhắc nhở hắn, chờ Tiêu Minh Dạ tìm từ trước ra sau một lần, mới cười trêu ghẹo, “Đi vào thôn mua thịt rồi, chú nói muốn làm hoành thánh, còn chưa nói nhân gì, thì nó đã chạy đi mua thịt.”
Ý trêu của chú Nghĩa quá rõ ràng, bọn họ sống cùng nhau nên biết rõ, Tiêu Minh Dạ chỉ ăn hoành thánh nhân thịt, còn Chung Ý Thu yêu nhất là nhân hẹ với trứng gà, hưng phấn chạy đi mua thịt, đều là vì Tiêu Minh Dạ!
Bị trêu chọc mà mặt Tiêu Minh Dạ không chút thẹn thùng hay dao động nào cả, hơi hơi gật đầu với chú Nghĩa rồi bỏ đi, chờ lúc xoay người lại thì khóe miệng đã cong cong từ lúc nào.
Ba người không cần thiết gói hai loại nhân, mùa này trong ruộng còn sót một chút cây tề thái, Chung Ý Thu mua ba cân thịt ba chỉ, băm cùng cây tề thái rồi viên tròn thành nhân, gói hơn hai trăm cái hoành thánh.
Một mình Tiêu Minh Dạ có thể ăn hơn cái, Chung Ý Thu không muốn hắn ăn nhiều vào buổi tối càng không đành lòng cản hắn, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ăn hoành thánh của hắn, thì Chung Ý Thu tự giác nghĩ đến khi Tiêu Minh Dạ còn nhỏ, người khác ăn sủi cảo hắn chỉ có thể ăn canh vỏ hoành thánh, đối với sự cô độc lúc nhỏ mà nói thì hoành thánh vĩnh viễn là một biểu tượng tượng trưng cho sự sum vầy xa xỉ.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Minh Dạ lái xe máy đi tìm Chu Luật Thư, ngày hôm qua anh ta như là thuận miệng nói kêu Tiêu Minh Dạ đi uống rượu, nhưng cố ý bảo ngày mai đi, khẳng định là có chuyện muốn nói, chỉ là ngại có Trương Nhị Ngói ở đây sẽ không nói thẳng được.
Chung Ý Thu đi theo bên cạnh lười nhác ngáp dài, khi bận rộn làm việc thì không cảm thấy, một khi được nghỉ ngơi mới phát hiện ra toàn thân đau nhức, ngủ nhiều đến mấy cũng không đủ.
“Về ngủ đi.” Tiêu Minh Dạ ngồi ở trên xe máy nói.
“Ban ngày ban mặt mà ngủ cái gì.”
Tiêu Minh Dạ vươn ngón tay búng nhẹ vào trán cậu một cái, cười nói: “Muốn ngủ thì ngủ, từ khi nào mà em để ý vậy hả?”
Chung Ý Thu không tinh thần cãi cọ với hắn, vẫy vẫy tay đuổi người, “Đi nhanh đi!”
Mấy đứa nhỏ bị kem và dưa hấu hấp dẫn, buổi sáng giờ đã có mặt, Chung Ý Thu ở trong sân cắt dưa hấu cho bọn chúng ăn.
Đã hơn nửa tháng cậu không gặp Trịnh Lệ Lệ, lần này gặp lại, đứa nhỏ này hoàn toàn khác với trước kia.
Mặt con bé vốn dĩ thon dài như búp bê Tây Dương, lông mi cong dài, lúc cười rộ lên đặc biệt đáng yêu.
Trẻ con ở nông thôn đứa nào cũng đen đúa, mặt trời trên đỉnh đầu thì ai mà trắng cho được, chỉ là mỗi người có trình độ đen nhiều hay ít mà thôi, giống Viên Binh gọi là đỉnh cao nhất, Chung Ý Thu lần đầu tiên thấy nó, thiếu chút nữa cho rằng nó vừa bò ra khỏi đống bùn đất đó chứ.
Trịnh Lệ Lệ lại là trời sinh da trắng, chẳng sợ mùa hè phơi nắng cũng sẽ không đen nhiều, thời tiết lạnh một tháng là có thể dưỡng trở về.
Nhưng mà hiện tại khuôn mặt nhỏ lại trắng không bình thường, mang theo vẻ trắng bệch mà trẻ con không nên có, trước kia luôn thắt đủ loại bím tóc, mà lúc này thì tùy tiện dùng dây thun cột bừa, ánh mắt mê mang dại ra khi nhìn người.
Trịnh Lệ Lệ thấy Chung Ý Thu một câu còn chưa nói, thì từng hạt nước mắt từ từ cuồn cuộn chảy ra, Chung Ý Thu đau lòng, duỗi tay lau nước mắt trên mặt con bé, rồi kéo nó ngồi xuống.
Chung Ý Thu sẽ không an ủi trẻ nhỏ, huống hồ ngày thường cậu không nói nhiều với Trịnh Lệ Lệ, con bé giỏi Ngữ Văn nên sẽ thân với Lý Hoành Phi hơn.
Viên Binh và Trịnh Lệ Lệ ngồi cùng bàn mấy tháng, cảm tình sâu đậm, thấy con gái khóc làm thằng bé không nỡ đụng vào miếng dưa hấu, chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh.