Ánh mắt trần trụi của Tiêu Minh Dạ làm Chung Ý Thu xấu hổ đối diện, vừa nhìn thấy hắn là trong đầu hiện lên cảnh điên cuồng hồi tối, vừa gợi cảm lại mê người.
Thật ra tối hôm qua là do Chung Ý Thu chủ động, còn Tiêu Minh Dạ thì lại đau lòng, bởi vì Chu Luật Thư đã phổ cập khoa học làm hắn có chút do dự, lo lắng mình sẽ gây thương tổn cho cậu.
Chung Ý Thu nghĩ cứ để vậy hoài thì không tốt, cậu cũng là một người thanh niên trai tráng, cũng có dục vọng như ai, cậu muốn Tiêu Minh Dạ, muốn cùng hắn kết hợp không kẽ hở.
Chung Ý Thu ngứa ngáy trong lòng, cậu không biết Tiêu Minh Dạ cảm giác như thế nào, chứ cậu thì hưởng thụ lắm, tuy cậu có chút sợ hãi do bị xâm chiếm, và lúc Tiêu Minh Dạ mất khống chế rất là đáng sợ, nhưng khi cả hai cùng nhau lên đỉnh thì cảm xúc thăng hoa tới tận trời, giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy lâng lâng.
Loại tâm ý tương thông thân mật, trong em có anh, trong anh có em, làm người ta say mê, được gọi là tư vị đẹp nhất thế gian cũng không quá.
Trong xương cốt của Tiêu Minh Dạ có chút gia trưởng, trước kia không quá rõ ràng, nhưng sau đêm hôm qua quả thực là một đêm bạo phát.
Dưới ánh mắt của hắn, Chung Ý Thu đã hoàn hoàn toàn toàn thành vật sở hữu của hắn, người khác mà nhìn nhiều thì hắn sẽ phật lòng muốn đánh người ngay.
Nếu không phải có người ngoài ở cạnh, thì hắn hận không thể giờ ôm Chung Ý Thu vào trong ngực, sợ cậu đứng mỏi chân, ngồi nhiều mỏi eo, lấy chiếc đũa mỏi cánh tay……
Loại tâm lý này nếu là người khác mà biết, thì chắc sẽ cho rằng hắn là tên biến thái, còn Tiêu Minh Dạ lại không hề nghĩ rằng mình không bình thường, chỉ nghĩ làm sao để bảo bọc bảo bối của mình mà thôi.
Ngày hôm qua trời mưa nên Vương Văn Tuấn không về, sáng sớm mang ủng đi bộ tới đây, đi hơn hai giờ, toàn thân toát ra mồ hôi, đôi ủng cũng bọc đầy bùn đất.
Y đến vừa lúc dọn xong cơm sáng, bữa sáng nay không dùng bàn nhỏ, mà là dùng luôn chiếc bàn lớn trong phòng của chú Nghĩa, một bàn lớn đầy ấp thức ăn.
Vương Văn Tuấn kinh ngạc, “Woa! Không ngờ nha, tôi mới đi có mấy ngày mà mọi người nhớ tôi đến vậy luôn!”
Tiêu Minh Dạ không để ý tới y, chuyển gối dựa đặt ở sau lưng Chung Ý Thu, ánh mắt lo lắng nhìn cậu chậm rãi ngồi xuống.
Chú Nghĩa cũng nhìn ra không thích hợp, hỏi, “Sao vậy?”
Chung Ý Thu đứng đắn, làm bộ không thèm để ý nói: “Ngày hôm qua trật eo ở giàn nho.”
Chú Nghĩa còn chưa mở miệng, mà Vương Văn Tuấn đã chen vào, ghét bỏ nói: “Chẳng làm được gì sất!”
Tiêu Minh Dạ lập tức liếc y một cái.
Từ sau khi quen thuộc, Vương Văn Tuấn không còn sợ hắn nữa, hai người ghét bỏ nhìn nhau.
Chú Nghĩa bất đắc dĩ hỏi, “Sao làm nhiều thế này?”
Tuy không dựa theo yêu cầu của Chung Ý Thu, nhưng đồ ăn vô cùng phong phú.
Cháo có đến ba loại, cháo trắng, cháo đậu đỏ, cháo bắp, còn có bánh bao hấp, bánh bao cuộn, bánh bao ngọt, trứng xào cà chua, mướp hương, cải thìa, cùng với gà rô ti……
Tiêu Minh Dạ dậy sớm hơn bọn họ có một giờ thôi, mà đã chuẩn bị nhiều như vậy.
Chú Nghĩa hỏi chuyện mà hắn không trả lời, chỉ lo múc cháo cho Chung Ý Thu thôi.
Chung Ý Thu có chút chột dạ, tìm đại cái cớ giải thích nói: “Chỗ làm trưa nay của anh ấy không có chỗ ăn cơm, làm nhiều để lát nữa mang đi.”
Chú Nghĩa không nghĩ nhiều, gật gật đầu dặn dò hắn mang nhiều một chút, làm việc nặng không thể để bị đói.
Tiêu Minh Dạ gật đầu không nói chuyện.
Mới vừa cơm nước xong Chung Ý Thu đã bị vả mặt.
Cậu vắt hết đầu óc tìm lý do để lừa gạt, kết quả Tiêu Minh Dạ hôm nay không đi làm …… Hắn thật sự không yên tâm để Chung Ý Thu ở nhà một mình, nhất định phải đi theo để hầu hạ, Chung Ý Thu không có biện pháp, chỉ có thể làm bộ tùy ý giải thích lại với chú Nghĩa, bởi vì trời mưa đường không dễ đi, nên hắn không ra cửa.
Tiêu Minh Dạ muốn đưa cậu tới trường, Chung Ý Thu cũng vui vẻ đồng ý.
Hai người bọn họ hôm nay như là biến thành cục nam châm trái dấu dính sát vào người còn lại, bởi vì xấu hổ, cố tình muốn tách ra, mà thân thể và trái tim không chịu, không tự giác bị đối phương hấp dẫn.
Chờ Tiêu Minh Dạ cởi đồ thay quần áo, Chung Ý Thu mới phát hiện ra trên vai hắn có hai dấu răng ấn rất sâu, chung quanh còn sưng đỏ, có thể thấy được là đã cắn tới chảy máu.
Chung Ý Thu nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, mặt tự giác hồng lên.
Hơn nữa cậu phát hiện Tiêu Minh Dạ đã khác với trước.
Trước kia tuy hai người ngủ chung, cũng sẽ chân thành đối đãi, nhưng chỉ cần không ở trên giường, thì Tiêu Minh Dạ rất ít khi để trần thân thể trước mặt cậu, ngày thường cũng sẽ mặc áo tay ngắn hoặc là mặc quần đùi.
Hiện giờ lại khác, hắn có thể tự nhiên ở trước mặt Chung Ý Thu cởi áo, thậm chí là cởi quần, thay quần áo còn cố ý đứng ở trước mặt Chung Ý Thu, bảo cậu sửa sang lại giúp mình.
Tựa hồ hai người không còn ngăn cách, em chính là tôi, tôi chính là em, tôi muốn dâng hiến bản thân cho em.
Chung Ý Thu rất thích Tiêu Minh Dạ như vậy, vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại đó, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc bởi tính chiếm hữu đó nữa.
Hai mươi mấy năm cô độc và khổ sở ở trên thế giới này, cuối cùng Tiêu Minh Dạ cũng có vướng bận và tín ngưỡng thuộc về mình rồi.
Chung Ý Thu coi đây là hạnh phúc.
Lý Hoành Phi vẫn chưa lành tay, nhưng đã tháo ván kẹp, cha hắn bảo hắn mang mấy cái trứng vịt cho Chung Ý Thu, hắn sợ bị giáo viên khác thấy, nên tới sớm để cho Chung Ý Thu.
Gần đây hắn phát hiện anh trai kết nghĩa của mình không thích hợp, trên mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm, còn có chút thẹn thùng, đặc biệt là đôi mắt phượng càng thêm phong lưu.
“Anh sao vậy? Nhặt được tiền hả?” Lý Hoành Phi đưa trứng vịt cho cậu, hỏi.
Chung Ý Thu nỗ lực giấu đi dòng nước ấm áp ở trong lòng, nói bậy, “Không có, khai giảng vui lắm!”
Lý Hoành Phi: “……”
Sau khi cùng bàn bạc với hiệu trưởng Trịnh, hai người bọn họ giữa trưa sẽ tới nhà Trịnh Lệ Lệ thăm hỏi gia đình, hiệu trưởng Trịnh không tính để bọn họ đi, dù sao người bọn họ đều là hai thanh niên trẻ, da mặt mỏng, căn bản không đề phòng được thủ đoạn đanh đá từ đám đàn bà ở thôn quê này.
Tuy nhiên giờ không còn cách nào khác, Trịnh Lệ Lệ học rất giỏi, trong nhà không phải không có điều kiện đọc sách, nếu như thật sự nghỉ học thì quá đáng tiếc.
Càng quan trọng là mấy nhà tin giáo đều trông chờ vào tin tức này, một khi có nhà Trịnh Lệ Lệ đi đầu, thì chắc chắn sẽ có nhiều học sinh nghỉ học theo.
Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi có chút thấp thỏm, vì chuyện Chu Xuân Mỹ cởi quần quá nổi tiếng, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, đoán là cô sẽ không dám làm càn đâu……
Ra khỏi cổng trường thì thấy Tiêu Minh Dạ đang chờ ở bên cạnh cửa đại đội.
Hắn đã làm xong cơm, biết Chung Ý Thu muốn đi thăm hỏi gia đình, không yên tâm nên tính đi theo.
Chung Ý Thu từ xa đã thấy hắn, tim liền nhảy bang bang bang, lỗ tai nóng bỏng như ấm nước đun sôi.
Tiêu Minh Dạ mặc áo thun màu đen, đi cùng với quần jeans tối màu, vô cùng đơn giản, vậy mà Chung Ý Thu lại cảm thấy hắn anh tuấn không thể nào tả nổi.
Bởi vì tham gia quân ngũ, nên ở bất kì thời điểm nào thì Tiêu Minh Dạ vẫn giữ trạng thái vai lưng thẳng tắp, tạo cảm giác an toàn cho người đối diện.
“Sao anh ở đây?” Chung Ý Thu nhấp miệng cười hỏi.
“Chờ em.”
“Chờ em làm gì, bọn em muốn đi Trịnh gia trang, chừa cơm là được rồi.” Chung Ý Thu tận lực giữ bình tĩnh, sợ Lý Hoành Phi nhìn ra gì đó.
Tiêu Minh Dạ trực tiếp đi về phía trước, nói: “Anh đi với em.”
Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi đều luống cuống, tính uy hiếp của Tiêu Minh Dạ quá lớn, hắn đi tới sợ không nói lời nào, mà cha mẹ của Trịnh Lệ Lệ đã sợ rồi, càng đừng nói tới bình tĩnh nói chuyện.
Có người ngoài ở đây nên Tiêu Minh Dạ không dám dừng ánh mắt ở trên người Chung Ý Thu quá lâu, Phương Khoản Đông nói rất đúng, yêu đương mà, cho dù có cố gắng che giấu như thế nào, thì đôi mắt không biết nói dối.
Hắn không quay đầu lại, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh không đi vào, ở bên ngoài chờ.”
Vào thôn Tiêu Minh Dạ liền tách khỏi bọn họ, Chung Ý Thu biết hắn chắc chắn ở gần nhà Trịnh Lệ Lệ, tùy thời bảo vệ không để họ bị khi dễ.
Lòng cậu ấm áp dễ chịu, cảm giác ngọt ngào muốn chết, cho nên khi đến nhà Trịnh Lệ Lệ, tâm tình của cậu đã hồi phục, không còn hồi hộp nữa, mà ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Cha của Trịnh Lệ Lệ là Trịnh Tề Quân trước khi kết hôn đã làm công ở ngoài, nên điều kiện trong nhà khá tốt, căn nhà hai tầng rất dễ thấy.
Trong nhà đang ở ăn cơm trưa, tối hôm qua mưa cả ngày, nên trên đường và trong sân đầy bùn đất, Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi mang ủng đi mưa, chùi đất ở bên ngoài rồi mới đi vào nhà.
Trịnh Lệ Lệ thấy bọn họ thì rất là vui mừng, chạy trước chạy sau dọn ghế châm trà.
Có thể là hôm nay không xuống ruộng nên người trong nhà nhàn rỗi, con bé lại được cột hai bím tóc như trước đây, trong mỗi bím tóc là từng bím tóc nhỏ hơn, vung vung vẩy vẩy, nghịch ngợm đáng yêu.
Trịnh Tề Quân nhìn khá trẻ, như là chưa đến tuổi, người ngâm đen, mắt to tròn, mũi cao, khá anh tuấn.
Chung Ý Thu tò mò, trộm đánh giá Chu Xuân Mỹ, cô hoàn toàn khác với người được miêu tả trong câu chuyện cởi quần, cô có dáng người mảnh khảnh, khí chất văn nhã, tóc buộc thấp, làm bà nội trợ ở nông thôn vậy mà mặc áo sơ mi trắng, nút cài chỉnh tề, có khí chất tiểu thư khuê cát.
Bọn họ tới làm gì, mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Trịnh Tề Quân có thể là bị hiệu trưởng Trịnh năm lần bảy lượt tới năn nỉ, nên sau khi nói vài câu khách khí liền đi thẳng vào vấn đề, “Tôi biết các cậu tới để làm gì, nhưng không đi học là chuyện của nhà bọn tôi, bọn tôi đã hạ quyết tâm, các cậu đừng nói gì nữa!”
Lý Hoành Phi vội cười làm lành, nói: “Anh, anh xem, Lệ Lệ còn nhỏ, con……”
Đông —— Trịnh Tề Quân dùng sức đặt cái ly xuống bàn, ngắt lời Lý Hoành Phi, không kiên nhẫn nói: “Tới tới lui lui cũng là mấy câu đó! Tôi đã nói với hiệu trưởng Trịnh rồi, bọn tôi không cho đi học nữa, có đụng chạm tới ai không? Bọn tôi không phạm pháp!”
Chung Ý Thu không ngờ người có ngũ quan đoan chính, có khí chất, mà không hề có chút đạo lý nào, có lẽ là do bị bọn họ năn nỉ hoài nên bực bội, cũng có thể là có nguyên nhân nào đó nữa.
Lý Hoành Phi khó chịu, không nói chuyện nữa.
Trịnh Lệ Lệ bị mẹ nó kéo ra ngoài, Chung Ý Thu mới nói: “Chính là con bé muốn đi học, các anh cũng không cấm được.”
Trịnh Tề Quân hơi hơi có chút áy náy, nhưng chỉ chợt lóe qua mà thôi, rút ra một điếu thuốc, tức giận nói: “Con nít thì hiểu cái gì, đi học thú vị đương nhiên nó muốn đi, chứ có dùng được gì đâu! Hai người cũng đừng nói nữa, lần này là cuối, lần sau ai đến tôi cũng không mở cửa.”
Chung Ý Thu bị chọc giận, vội la lên: “Đi học thì sao mà vô dụng, con bé có thành tích học tập tốt như thế, về sau có thể đậu vào trường đại học danh tiếng, đến một nơi tốt hơn……”
Trịnh Tề Quân cười nhạo, búng búng tàn thuốc, trào phúng nói: “Nực cười, chẳng phải cậu là sinh viên à? Đi tới chỗ tốt? Cũng đến chỗ này thôi! Người thành phố vào đại học cũng phải về nông thôn, dân quê bọn tôi đi được nơi đâu? Làm ăn xin à?”
Chung Ý Thu á khẩu không trả lời được, cơn giận trong lòng sắp sửa bùng nổ, hận bản thân ăn nói vụng về, không giảng rõ đạo lý với y.
Lý Hoành Phi nghe không nổi nữa, tiếp lời, “Không thể nói như vậy được, đi học không chỉ có học tri thức văn hóa, mà là bồi dưỡng tư tưởng, người ở đâu không quan trọng, đôi mắt có thể nhìn đến chỗ nào mới quan trọng.”
“Được rồi!” Trịnh Tề Quân xua xua tay ngắt lời, “Thầy Lý, thầy Chung, tôi không hề có ý kiến gì với hai người, nhưng bọn tôi không nghĩ đi học, các cậu khuyên sao cũng vô dụng, đừng lãng phí nước miếng nữa!”
Chung Ý Thu hít sâu một hơi, nói: “Anh không cho Trịnh Lệ Lệ đi học, có phải là vì nhà anh tin giáo hay không? Chủ nói cho các anh, trẻ con đi học vô dụng đúng không? Vậy anh nói cho tôi biết chủ ở đâu? Để tôi đi đối chất với người đó!”