Quan hệ giữa Viên Ngọc Lan và Hồ Yến Bằng, người trong thôn đã thầm hiểu rõ mà không nói ra, đủ mọi loại đồn nhảm truyền ra càng ngày càng kinh tởm, không ít lần Chung Ý Thu nghe thấy.
Không nghĩ tới họ sẽ thật sự đính hôn, mà lại nhanh đến vậy.
Tiêu Minh Dạ không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ có Chung Ý Thu nhìn ra hắn không vui, giữa mày ẩn ẩn có chút bực bội.
Cơm nước xong hắn lái xe máy đi rồi, Chung Ý Thu chưa kịp hỏi gì, chỉ có thể chờ buổi tối trở về lại nói.
Ngày này Chung Ý Thu luôn cố ý nhìn về phía Lý Hoành Phi, vì cậu cảm nhận được sự mất mát khổ sở của hắn.
Lý Hoành Phi đã biết ngay từ đầu là Viên Ngọc Lan không có khả năng coi trọng mình, vậy mà vẫn thích thầm.
Con người một khi dính vào yêu đương thì dù có lý trí mạnh mẽ, hay sức khỏe có tốt thế nào, thì đều không thể quản được trái tim của mình.
Tiêu Minh Dạ không ở nhà, nên giờ nghỉ trưa Chung Ý Thu không vội trở về, một mình ở văn phòng sửa bài tập.
Có thể là vì nguyên nhân thích giáo viên, mà Viên Binh học toán càng ngày càng giỏi, đến cả sách bài tập cũng giữ gìn sạch sẽ ngăn nắp, không hề có dấu vết tô xóa nào, còn vẽ hình người kiểu que diêm ở cuối trang giấy, viết “Thầy Tiểu Chung” nữa.
Chung Ý Thu buồn cười, buông bút máy trong tay xuống, thay đổi thành bút chì vẽ đôi mắt cho hình người, rồi vẽ thêm một hình dáng nhỏ hơn nắm lấy tay hình người kia, viết “Viên Binh”.
Trịnh Tiểu Hà đứng lấp ló ngoài cửa văn phòng, con bé có tính cách hướng nội lại nhát gan, ngày thường đã không dám ngẩng đầu nhìn giáo viên rồi, tuy thầy Tiểu Chung hiền lắm, chưa từng mắng mỏ học sinh, mấy ngày hôm trước còn mời hai chị em nó ăn kem, nhưng con bé vẫn có chút sợ hãi, không dám đi vào cũng không dám gọi cậu.
Chung Ý Thu nổi lên tính trẻ con, hài lòng đắc ý nhìn hình vẽ nho nhỏ của mình.
Khép lại sách bài tập của Viên Binh, vừa nhấc đầu thì thấy ngoài cửa có một cái đầu nho nhỏ, Chung Ý Thu đứng dậy kêu, “Trịnh Tiểu Hà, sao con chưa về nhà ăn cơm?”
Trịnh Tiểu Hà đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ được đến lúc thầy Tiểu Chung phát hiện ra mình, dịch hai bước đứng ở cửa nhỏ giọng nói: “Thầy Tiểu Chung ơi, con có chuyện muốn nói……”
Chung Ý Thu vẫy tay, “Vào đây nói.”
Học sinh sợ nhất là vào văn phòng, mà Trịnh Tiểu Hà vốn đã nhát gan, mặt méo xệch chầm chậm bước vào.
Chung Ý Thu lấy quả cam ở trên bàn cho con bé trước rồi mới hỏi, “Có chuyện gì?”
Quả cam là trái cây hiếm lạ, không thích hợp gieo trồng ở địa phương, mà người thường thì không hay trồng, vườn trái cây bán lại đắt, nên đa số đều tiếc rẻ không dám mua.
Bởi vì Tiêu Minh Dạ làm việc ở vườn trái cây, nên mỗi ngày đều có thể mang một chút trở về.
Trịnh Tiểu Hà được cho một quả cam, thụ sủng nhược kinh nhận lấy bằng hai tay, sợ làm rớt.
Con bé hơi hơi ngẩng đầu cảm kích cười cười với Chung Ý Thu, nói: “Tối hôm qua Lệ Lệ tìm con, nó nói là muốn chạy ra ngoài làm công kiếm tiền để về đi học.”
Chung Ý Thu kinh hồn táng đảm, da đầu tê rần, rồi lại không dám biểu hiện ra hoảng loạn ở trước mặt Trịnh Tiểu Hà, ra vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói với con bé: “Con về nói với Trịnh Lệ Lệ tuyệt đối không thể đi! Bạn ấy là trẻ con, một mình ra cửa vô cùng nguy hiểm! Thầy hiệu trưởng và hai thầy sẽ cố gắng giúp bạn ấy, bảo bạn ấy đừng làm chuyện gì ngốc nghếch!”
Trịnh Tiểu Hà vốn dĩ chỉ cảm thấy Trịnh Lệ Lệ tối hôm qua khóc quá thương tâm, con bé muốn giúp bạn thân của mình nên hôm nay mới lấy hết can đảm nói cho thầy giáo, mà không ngờ thầy Tiểu Chung lại thật sự nghiêm túc.
Lần đầu tiên con bé thấy thầy Tiểu Chung hung dữ, làm nó có hơi sợ hãi, vội vàng gật gật đầu tỏ vẻ mình nghe được.
Chung Ý Thu lại cường điệu thêm một lần, bảo con bé chạy về tìm và nói ngay cho Trịnh Lệ Lệ.
Cậu vẫn luôn không yên lòng, tới buổi chiều cùng Lý Hoành Phi, hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa bàn luận hồi lâu, mà vẫn không tìm được biện pháp nào tốt cả.
Trịnh Lệ Lệ tuy còn nhỏ nhưng lòng tự trọng rất cao, không chịu được ức hiếp, lại tranh cường háo thắng, thi cử bình thường, chỉ cần không đạt được một trăm điểm, không phải đứng nhất toàn lớp, thì sẽ khóc một hồi lâu, huống hồ là chuyện thôi học quá mất mặt.
Tuổi tác và tính cách này rất dễ gây ra chuyện chấn động.
Lẽ ra nên nhắc nhở cha mẹ con bé để tâm tới cảm xúc của nó, cẩn thận nghiêm khắc quản lý con bé mới được.
Nhưng lần trước bọn Chung Ý Thu tới thăm đã quậy một trận, tan rã trong không vui, chỉ sợ rất khó câu thông.
Hiệu trưởng Trịnh bực bội vỗ trán, vẫy tàn thuốc, nhấc chân dẫm tắt nói: “Để tôi đi thăm, nói sao cũng là thân thích, ngày mai ăn Tết, anh cả bảo cả nhà tụ hợp ăn cơm, tôi sẽ tìm nói với Tề Quân.”
Chung Ý Thu có chút đáng thương hiệu trưởng Trịnh, trường học xảy ra chuyện, không có một ngày nào yên thân, mới qua Tết Âm Lịch mà cậu đã thấy đầu của hiệu trưởng Trịnh ngày càng hói rồi.
Vốn định buổi tối bàn với Tiêu Minh Dạ chuyện của Viên Ngọc Lan, kết quả hắn vẫn luôn không trở về.
Chung Ý Thu chờ đến hơn giờ mà vẫn không gặp người, không biết ngủ quên từ lúc nào, trong lúc mơ mơ màng màng nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc, cậu lẩm bẩm một câu “Đã trở lại……”, rồi thuận tay ôm lấy dán sát vào, chui đầu vào khuôn ngực ấm áp đó ngủ một giấc tới sáng.
Ngày hôm sau tỉnh lại cậu mới nhớ tới có việc quên nói, bò ra khỏi người Tiêu Minh Dạ, đẩy hắn dậy.
Tư thế ngủ của Chung Ý Thu không đẹp, đá trái đạp phải như là đang tham dự cuộc thi bơi lội vậy.
Trước kia hai người còn chưa bước tới mối quan hệ thân thiết, thì cậu còn cố kỵ khắc chế hình tượng, Tiêu Minh Dạ nhiều lắm là bị cậu nửa đêm đá tỉnh, vả mặt thôi……
Bây giờ thì khác rồi, kể từ khi hai người bước tới bước cuối cùng thì Chung Ý Thu hoàn toàn buông thả, tối hôm qua ngủ rồi thế nhưng trực tiếp xoay người leo lên Tiêu Minh Dạ luôn, nếu như không có hắn ôm lấy, thì thằng nhóc này đã lăn xuống đất từ lâu rồi.
Chung Ý Thu không hề xấu hổ, chỉ lo lắng hỏi, “Hôm nay anh có về nhà không?”
“Không muốn đi.” Tiêu Minh Dạ đẩy cậu về, đè ở trên người cậu lười nhác ngủ tiếp.
Chung Ý Thu bị ôm chặt, đẩy đầu hắn nói: “Dù sao cũng là đính hôn, anh trở về xem sao, hơn nữa em cảm thấy thằng cha Hồ Yến Bằng không có ý tốt gì.”
“Phiền.” Tiêu Minh Dạ chôn mặt ở cổ cậu chậm chạp nói.
Chung Ý Thu mềm nhũn cả người, Tiêu Minh Dạ rất ít khi có cảm xúc rõ ràng như vậy, chẳng sợ khi ở cùng mình mà hắn vẫn lạnh lùng như mọi ngày.
Chung Ý Thu gặp qua dáng vẻ hung dữ, nồng ấm, đáng yêu và dịu dàng của hắn rồi, đây là lần đầu tiên thấy hắn không che giấu tâm tư làm nũng của mình.
Tôn nghiêm đàn ông của Chung Ý Thu nháy mắt được thỏa mãn —— không nghĩ tới là người đàn ông lạnh lùng này mà khi yêu cũng biết làm nũng nữa nha!
Cậu khẽ vuốt cái ót của Tiêu Minh Dạ như đang vuốt lông mèo, dỗ nói: “Không phiền, em đi với anh.”
Tiêu Minh Dạ rất hưởng thụ, nghiến nghiến vành tai của cậu nói, “Thôi, mình anh đi.”
Chung Ý Thu đau phát bực, đẩy hắn ra mắng: “Anh có phải giống chó không vậy?!”
Lần nào Tiêu Minh Dạ cũng làm vậy hết á, hôn môi chưa đã ghiền, nhất định phải cắn một cái thật sâu làm Chung Ý Thu bị đau, thậm chí cắn chảy ra máu mới làm dòng máu nóng trong người nguội bớt.
Giống một con dã thú, chỉ có máu tươi mới có thể giảm bớt dục vọng.
Tiêu Minh Dạ kỳ thật đã quyết định hết rồi, ngày hôm qua xin nghỉ với ông chủ Vương, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, giữa trưa về nhà, buổi tối mời Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông tới ăn cơm.
Chung Ý Thu không quá yên tâm, còn nói thêm, “Hay là để em đi với anh?”
Tiêu Minh Dạ như bị gãy tay, một đòi hai phải bắt Chung Ý Thu mặc quần áo vào cho mình, còn không muốn phối hợp, nâng cánh tay cũng phải dỗ.
Tính gia trưởng của Chung Ý Thu được khai phá, kích thích cậu quên hết tất cả, dịu dàng tinh tế hầu hạ người yêu “Đỏng đảnh” của mình.
“Em không cần đi, đi dạy đi.” Tiêu Minh Dạ kéo quần áo xuống nói.
Chung Ý Thu dặn dò nói, “Đừng cãi nhau, đừng đánh nhau.”
“Ừ.” Tiêu Minh Dạ đồng ý.
Chung Ý Thu nghĩ ăn Tết muốn đi gọi điện thoại về nhà, chị gái và cả Trần Viễn nữa, cậu đau lòng mở ra bọc nhỏ lấy tiền lẻ.
Tiêu Minh Dạ thấy dáng vẻ của cậu thì lòng như đao cắt, Chung Ý Thu trước kia tiêu tiền ăn xài phung phí, theo hắn thì ngược lại không được một ngày lành, mỗi một tờ tiền đều phải cẩn thận dè xẻng.
Chú Nghĩa gói một mâm bánh chưng, Chung Ý Thu yêu nhất ăn đồ từ gạo nếp, một người có thể ăn được mấy cái.
Chú Nghĩa không cho cậu ăn nhiều, sợ không dễ tiêu hóa.
Tiêu Minh Dạ giữa trưa về thôn, không biết tình huống cụ thể thế nào, hắn có xích mích với Hồ Yến Bằng, hồi tết còn tống người này vào đồn Công An nữa, không nghĩ tới mấy tháng sau lại biến thành em rể……
Chung Ý Thu tan học xong liền chạy vội về ký túc, muốn hỏi chuyện đính hôn của Viên Ngọc Lan, ai ngờ bọn Chu Luật Thư đã tới, nên không dám hỏi gì.
Phương Khoản Đông đã lâu không nhìn thấy cậu, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Chung Ý Thu trêu chọc nói, “Thu một quý lúa mạch tất cả mọi người đều phơi đen, còn cậu lại trắng hơn trước kia nhờ?”
Chung Ý Thu đúng là không bị phơi đen, nhưng cũng không đến mức trắng ra, cậu biết Phương Khoản Đông đã biết mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Minh Dạ rồi, nên cố ý trêu cậu.
Tiêu Minh Dạ ở phòng bếp nấu cơm, Viên Lão Hổ cũng lại đây, đang thương lượng chuyện sửa miếu với Chu Luật Thư, chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn đang vội vàng cắt dưa hấu, Chung Ý Thu thấy không ai chú ý đến bọn họ, ngầm dí sát người vào nói nhỏ, “Anh Phương, cái kia…… Anh và anh Chu…… Chính là các anh……”
Cậu ngại hỏi trực tiếp, mặt đỏ bừng, làm Phương Khoản Đông cười nói: “Bọn tôi giống với các cậu.”
Tuy rằng đã sớm biết, nhưng nghe Phương Khoản Đông chính miệng nói ra, làm Chung Ý Thu kích động không thôi, bắt lấy tay Phương Khoản Đông, trong lòng có quá nhiều điều muốn nói rồi lại không biết nói từ đâu.
Phương Khoản Đông vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, trấn an nói, “Tôi biết, đừng sợ, có thời gian đi tìm tôi, bọn mình từ từ trò chuyện.”
Từ sau khi nhận thầu núi nhỏ, mỗi lần mời khách mua đồ ăn thì chú Nghĩa không cho bọn họ tiêu tiền, Tiêu Minh Dạ nợ hơn mười mấy ngàn đồng ở ngoài, gần đây vẫn luôn không ra khỏi nhà, tiền không có nhiều, Chung Ý Thu mỗi tháng chỉ có mấy chục đồng tiền lương, hai người khẳng định không đủ xài.
Chú Nghĩa có đôi khi cũng sẽ hoảng hốt, sẽ không tự giác đem hai người bọn họ trở thành người một nhà…… Không biết từ khi nào, quan hệ giữa hai người họ đã biến thành sinh hoạt vợ chồng, cùng xài tiền chung, từ quyết định lớn như thầu núi, hay là củi gạo mắm muối trong sinh hoạt, đạo lý đối nhân xử thế, đều do hai người thương lượng, hoàn toàn chính là dáng vẻ của một cặp vợ chồng……
Mấu chốt là còn ngủ chung…… Tiêu Minh Dạ thương Chung Ý Thu cũng là thương quá mức, không có ai đối xử với bạn thân như vậy đâu ha?
Chú Nghĩa ẩn ẩn cảm thấy kỳ quái, như là đang có một cái dằm trong tim không có câu trả lời.