Cảnh sát trên thị trấn vô cùng coi trọng vụ án này, nhưng với nhân lực của đồn cảnh sát thôn thì không đủ.
Trịnh Lệ Lệ chưa thể phán đoán được là mất tích hay là nhảy sông, vớt được chiếc giày xăng đan của con bé, cơ bản có thể đoán con bé đã tới bờ sông, với lại đêm qua mưa to nước lên cao, cho dù có tìm kiếm hoặc là vớt người đều cần người và công cụ chuyên nghiệp.
Cho nên cảnh sát xin chỉ thị từ huyện, huyện cũng coi trọng lại báo lên thành phố, nguyên một buổi sáng thành phố và huyện phái tới hơn mười người cảnh sát, thậm chí có cả pháp y……
Bởi vì Chung Ý Thu là người đầu tiên phát hiện Trịnh Lệ Lệ muốn nhảy sông tự vẫn, nên cảnh sát tìm cậu hỏi chuyện.
Theo lý thuyết thì Trịnh Tiểu Hà mới là người đầu tiên phát hiện, nhưng con bé vẫn còn nhỏ, người lớn dò hỏi vài lần đã sớm dọa con bé không nói nên lời rồi, mà cha mẹ nó cũng nghĩ nó gây chuyện, nên tối hôm qua còn tức giận đánh nó một trận, giờ thì hỏi gì cũng không rên một tiếng, chỉ biết khóc.
Hai người chạy như bay tới bờ sông, đến cả nói chuyện cũng không nổi.
Chung Ý Thu dù đã qua cơn sốt, nhưng vẫn còn đau nhức toàn thân, đầu óc mơ mơ màng màng, hơn nữa ngực trái vẫn luôn đau nhói không giảm bớt, buổi sáng ở bệnh viện cậu sợ Tiêu Minh Dạ lo lắng, cũng rõ ràng biết bọn họ không còn đủ tiền để khám bệnh, cho nên không dám nói tiếng nào với bác sĩ.
Bây giờ lại chạy nhanh làm cả toàn thân như muốn ngã quỵ, thở dốc kẽo cà kẽo kẹt như tiếng bánh xe bò cũ kĩ ở trong thôn.
Người đứng tụ tập ở bờ sông đông như hội chùa, hầu như người ở toàn bộ đại đội Đức Doanh đã tới, tấp nập cả hai bên bờ sông.
Những người tới chân chính hỗ trợ thì rất ít, phần nhiều là tới xem náo nhiệt, nông thôn xảy ra chuyện này không tính là hiếm lạ, hiếm lạ chính là cảnh sát, nói đúng hơn là cảnh sát tới từ thành phố, mọi người như đang xem khỉ diễn xiếc chạy tới xem.
Sau cơn mưa, ven bờ sông toàn là bùn đất, bị đám người dẫm đạp biến thành bùn nhão, Chung Ý Thu mang đôi ủng đi mưa, mà bị bùn kéo lại không rút chân được, Lý Hoành Phi phải giúp kéo cậu dậy mới đi tiếp được.
Cảnh sát phụ trách tới từ thành phố còn rất trẻ, khoảng hơn tuổi, không tính cao ráo nhưng rất giỏi giang, ánh mắt sáng ngời có chút hung dữ.
Hắn đã nghe người ta giới thiệu qua Chung Ý Thu, biết cậu là người thành phố và còn từng học đại học, nghĩ cậu trẻ tuổi mà có thể an tâm dạy học ở nông thôn thì đáng được kính nể, cho nên khi gặp mặt giọng điệu khá là khách khí.
Chung Ý Thu cẩn thận kể lại chuyện ngày hôm qua, rồi dẫn cảnh sát tới con đường mình đã tới.
Pháp y là một vị tiên sinh già, gầy gầy cao cao, vẫn luôn không nói chuyện đi theo phía sau bọn họ, Chung Ý Thu không khống chế ánh mắt, luôn nhìn ông.
Cậu quá sợ hãi, chỉ hy vọng vị tiên sinh này đi một chuyến tay không.
Trả lời mấy câu hỏi xong thì Chung Ý Thu hỏi thăm tình huống hiện tại, thành phố phái nhân viên vớt xác chuyên nghiệp tới, nhưng nước sông còn dâng cao, công tác có quá nhiều khó khăn nên không có nhiều tiến triển.
Chú Nghĩa chen người vào trong đám đông, bảo cậu không có việc thì trở về mau, bệnh còn chưa khỏe, ở đây cũng không giúp được gì.
Chung Ý Thu không động đậy, cậu có một ý tưởng lớn mật trong lòng, do dự hồi lâu không biết có nên nói hay không.
Chuyện của Trịnh Lệ Lệ, xét đến cùng là do cha mẹ thờ phụng tà giáo lung tung, ép con gái nghỉ học mới tạo thành.
Chuyện đã quậy lớn đến vậy, nhân cơ hội có cảnh sát đến từ thành phố, huyện, thị trấn, nên cậu tính trực tiếp thọc gậy bánh xe……
Chú Nghĩa thoáng nhận ra ý đồ của cậu, liền vỗ vỗ mu bàn tay, hơi hơi lắc lắc đầu.
Chung Ý Thu hiểu ra, cho dù bây giờ có nói với cảnh sát, thì chắc sẽ không nhận được điều gì, cảnh sát phá án cần chứng cứ, mình cũng phải thu thập đủ chứng cứ mới được.
Không có biện pháp nào làm cậu gian nan duỗi cổ dài xem náo nhiệt qua đám người, vội vàng trở về ký túc.
Vượng Vượng và Tiểu Hoa vẫn mất tích.
Đương lúc rời khỏi bờ sông thì có người gọi cậu lại.
“Ê! Khoan đã ——”
Chung Ý Thu quay đầu lại, thấy một vị cảnh sát đang đi về phía mình, cho rằng còn chuyện gì khác muốn hỏi, nên vội dừng bước chân.
“Xin chào, còn chuyện gì nữa à?”
Người này cao khoảng bằng cậu, vai rộng chân dài vô cùng cường tráng, cảnh phục cũng không mặc đàng hoàng, mở vài viên nút khoe bộ ngực vạm vỡ.
Y gọi Chung Ý Thu mà không nói lời nào, đốt điếu thuốc trước rồi mới nghiêng đầu híp mắt nhàn nhạt hỏi, “Cậu là gì của Tiêu Minh Dạ?”
Chung Ý Thu: “……”
Người này thấy cậu không hiểu gì, mở to hai mắt như đứa con nít, ngậm điếu thuốc cười nói: “Tôi là chiến hữu của cậu ta, làm công an trong trấn.”
Chung Ý Thu bừng tỉnh, nhưng vẫn có chút đề phòng, người này thoạt nhìn cà lơ phất phơ, không biết có quan hệ thế nào với Tiêu Minh Dạ, không rõ là quân địch hay là bạn bè nữa.
“Cậu ta đâu rồi?”
Chung Ý Thu: “Đi lên trấn mua đồ rồi.”
“Bữa nay tôi không có thời gian nên nhờ cậu chuyển lời giùm tôi, nói là Dương lão quỷ tới, bảo cậu ta chuẩn bị rượu ngon.”
Vừa nghe lời này, Chung Ý Thu đoán hẳn là bạn trong quân ngũ, cảm xúc căng chặt dần thả lỏng, cười nói: “Lát nữa anh ấy về tôi sẽ chuyển lời, sẽ nhắn anh ấy tới tìm anh.”
Người này tuổi không lớn mà lại là kẻ nghiện thuốc, rít mấy lần là hết cả điếu thuốc, quen thói mò lấy thêm một điếu, mà hộp thuốc chỉ còn lại một cây, nên y có chút luyến tiếc bỏ lại, nói: “Không cần, bữa nào rảnh tôi sẽ tới tìm, hôm nay bận rộn, bảo cậu ta đừng tới khuấy vũng nước đục này.”
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi, “Tình hình thế nào rồi?”
Cái người tự xưng là Dương lão quỷ này không biết có phải vì làm cảnh sát hay không, mà đôi mắt thâm trầm lại sắc bén, y tìm tòi nghiên cứu đánh giá Chung Ý Thu một lát rồi mới hỏi, “Con bé kia là học sinh của cậu à?”
Chung Ý Thu gật gật đầu, “Vâng, là học trò lớp tôi.”
Dương lão quỷ không nói chuyện, vỗ vỗ bả vai cậu rồi xoay người bỏ đi.
Chung Ý Thu vội vã trở về cùng lúc với bọn Tiêu Minh Dạ về đến ký túc, Vương Văn Tuấn và Lục Tử cõng một bọc đồ lớn, dẫm đường bùn trở về, mệt mỏi nằm liệt ở trên ván giường trong phòng của chú Nghĩa, Tiêu Minh Dạ lại làm như không có việc gì, thấy Chung Ý Thu không ngoan ngoãn ở nhà ngủ, thì buông đồ phải ra cửa tìm.
Mới đi ra là thấy người kia trở lại.
Chung Ý Thu không rảnh lo dỗ hắn, vội vào nhà hỏi Vương Văn Tuấn, “Các anh có thấy Vượng Vượng và Tiểu Hoa ở đâu không? Sao tôi không thấy con chó nào hết?”
Vương Văn Tuấn cũng ngây ra một lúc, đằng ngồi dậy, nói: “Buổi sáng trở về thì không thấy, tôi với chú Nghĩa cũng bận đến phát điên, vội vàng thu thập đồ vật quên luôn chúng nó!”
Mấy người nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên dự cảm xấu, ăn trộm vào nhà thường bẫy chó trước……
Chung Ý Thu đi ra ngoài tìm, nói: “Tôi tìm sân bên mà không thấy…… Thi thể……”
Vương Văn Tuấn muốn nói, tìm làm gì cho mệt, nếu bọn trộm thật sự giết chó, thì chắc chắn đã kéo về nấu ăn mất rồi!
Y chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra, Tiểu Hoa là do y đỡ đẻ, nghĩ đến cảnh tượng con cún bị sát hại cũng làm y chịu không nổi.
Lục Tử vẫn còn vết thương trên mặt, người cũng gầy ốm hơn trước, xoa xoa bả vai đau nhức nói: “Ăn trộm vào nhà, mà trong nhà có chó, thì thường hạ độc cho chúng chết trước, vô thanh vô tức.”
Chung Ý Thu: “Vượng Vượng chưa bao giờ ăn đồ người khác cho.”
“Tiểu Hoa sẽ ăn!”
.….
Chung Ý Thu đau đớn không đành lòng, cậu đã ẩn ẩn đoán được kết cục không có gì tốt rồi.
Tiêu Minh Dạ an ủi nói: “Đi tìm trước xem.”
Có lẽ tất cả đều có ý trời, bọn họ vừa mới đi tới sân sau, thì thấy Vượng Vượng lê cái chân què trở lại, nó như là vừa vẫy vùng trong đống bùn, toàn thân trên dưới nhìn không ra màu sắc, chỉ một mảnh đen tuyền, thấy bọn họ thì lẩm bẩm lại đây, hai con mắt cầu xin nhìn bọn họ.
Chung Ý Thu lần đầu tiên biết, thì ra chó cũng sẽ rơi lệ.
Vượng Vượng cắn ống quần cậu kéo ra ngoài, con cún Tiểu Hoa không ở bên cạnh nó, Chung Ý Thu đoán là nó muốn dẫn cậu đi tìm cún con, nên vội đi theo cùng.
Lục Tử nói rất đúng, hạ độc chó xác thật là thủ đoạn mà bọn ăn trộm thường dùng, Vượng Vượng bởi vì theo họ một thời gian dài, chú Nghĩa vẫn luôn dạy nó không được ăn đồ bậy bạ, cho nên không trúng độc, còn Tiểu Hoa thì vẫn còn trong lứa tuổi tò mò, nên trúng độc, thở thoi thóp.
Cún con nằm ven ruộng bắp, bên cạnh có một bãi nôn, cái bụng nho nhỏ hơi hơi phập phồng, nghe thấy mùi của bọn họ thì bốn cái chân ngắn búng búng muốn đứng lên, mà không có chút sức lực nào.
Vương Văn Tuấn đau lòng còn hơn cả Chung Ý Thu nữa, tuy ngày thường y không tỏ ra thích chó, cũng không thích chơi cùng với chúng như Chung Ý Thu, cũng do từ nhỏ đi theo bà ngoại mưa dầm thấm đất, thân thủ nghênh đón sinh mệnh nhỏ bé này, sẽ tự nhiên sinh ra thương tiếc và trách nhiệm với chúng.
Y không chê dơ mà bế Tiểu Hoa lên, vội vàng hỏi: “Bên thôn Lý có thú y đúng không? Mau đi tìm ông ta chắc sẽ chữa kịp đó!”
Ở nông thôn, cứu một con chó quả là việc để người ta chê cười, thú y cũng chỉ là xem bệnh cho heo bò linh tinh, còn chó thì chết là chết, còn có thể thêm một món ăn ngon nữa.
Lục Tử nói buổi sáng thấy ông bác sĩ thú y có tới xem náo nhiệt, chắc vẫn còn ở bờ sông, còn chưa nói xong hắn đã nhanh chân chạy đi tìm.
Thú y là một ông cụ gầy đét, bị Lục Tử kéo tới đây, trong miệng vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi vây quanh con cún vô cùng sốt ruột hoảng hốt, trong miệng tấm tắc bảo lạ, nói giỡn mắng bọn họ nhàn nhã không có gì chơi hay sao.
Vương Văn Tuấn ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, trừng mắt mắng: “Sao nói nhảm nhiều vậy, ông có biết trị hay không!”
Ông cụ không sợ Vương Văn Tuấn, nhưng có hơi sợ Tiêu Minh Dạ, trợn trắng mắt nói: “Trúng độc thì sao tao trị được! Phải tìm bác sĩ chích như con người á.”
Ai nấy đều thầm mắng Trương Tây Minh không ra gì! Trong thôn không có bác sĩ, đi đâu mà chích chứ? Chẳng lẽ lại đi bộ chạy lên trấn? Chỉ sợ không kịp thời gian thôi.
Ông cụ không biết mấy người trẻ tuổi đang suy nghĩ cái gì, nếu biết bọn họ muốn đưa con chó lên thị trấn để chích, chắc chắn sẽ giảy nãy mắng hết cả lũ cho xem.
Ông đè đè bụng con cún, hỗ trợ ra chủ ý, nói: “Đi tìm ông Trương mù cũng được, ông ta trị được mấy cái này.”
Ông Trương mù là thầy lang, ở Trương gia trại, mù một bên con mắt cho nên có biệt danh này.
Ông cũng coi như là học nghề gia truyền, khi cha ông còn nhỏ đã đi theo một người hành nghề y, sau lại truyền cho ông, đều tự mình hái thuốc phối dược, cảm mạo thông thường còn tính là linh nghiệm.
Chung Ý Thu do dự, chỉ sợ ông không giải được độc, mà chạy tới chạy lui lãng phí thời gian thêm.
Tiêu Minh Dạ quyết định, “Đi thôi, hiện tại chỉ có mình ông ta làm được.”