Ba Trịnh Tiểu Hà tới tặng quà nên làm trễ giờ, sang ngày hôm sau Chung Ý Thu mới đi tìm Lục Tử.
Mẹ Lục Tử không có ở nhà, chỉ có mình hắn ở trong sân làm nghề mộc.
“Đang đóng bàn sao?” Chung Ý Thu vào cửa hỏi.
Lục Tử đang vùi đầu chăm chú làm, giật mình vì một giọng nói bất ngờ xuất hiện, “Sao cậu tới đây? Ăn cơm chưa?”
Chung Ý Thu nắm lấy một nắm gỗ bào vụn ở trên sân, cảm thấy thứ này lãng mạn quá, bàn tay của thợ mộc là một truyền nhân đó nha.
“Không có, tới tìm anh chơi thôi, chưa ăn gì hết.
”
Lục Tử mặc một cái áo ba lỗ màu xanh dương, lộ ra phần vai cùng cánh tay thô tráng hùng vĩ, cơ bắp thậm chí còn muốn dày hơn cả Tiêu Minh Dạ luôn.
Hắn vén cái áo lau mồ hôi, hỏi, “Chừng nào anh hai về?”
“Tối hôm kia có gọi điện thoại, nói ba bốn ngày nữa về tới.
”
Lục Tử bĩu môi, tủi thân oán giận, “Trước kia anh hai ra cửa toàn liên hệ với tôi, chừng nào về cũng chỉ nói cho tôi, bảo tôi lái xe lên trấn đón, giờ có cậu rồi, anh ấy không thèm nhớ đến tôi nữa.
”
Lời này nói quá đáng thương, làm Chung Ý Thu có chút đắc ý, vậy mà không dám biểu hiện ra, lại không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết cười gượng vài tiếng đối phó.
Trên mặt đất bày một đống công cụ, lớn lớn bé bé đủ loại kiểu dáng, Lục Tử bắt đầu điêu khắc hoa văn lên cái bàn, đôi tay linh hoạt tung bay, mạt gỗ bay tơi tả như tuyết rơi.
Chung Ý Thu nhìn đến mê mẩn, tay nghề này quá khác với Lục Tử ngày thường, thật sự hấp dẫn quá đi, cậu kinh ngạc cảm thán nói: “Anh lợi hại quá!”
Lục Tử cười, “Này tính là cái gì, việc nhỏ ấy mà, chờ thêm mấy tháng bắt đầu làm đồ lớn, lúc đó mới trổ hết tay nghề.
”
Lục Tử làm việc vô cùng nghiêm túc, dồn hết lực chú ý ở trên tay, Chung Ý Thu sợ quấy rầy hắn cũng không nói lời nào, ngồi xổm bên cạnh nhìn không chớp mắt hơn mười phút.
Cho đến khi làm xong thì chân của Chung Ý Thu do ngồi xổm đã tê rần, thiếu chút nữa không đứng lên nổi.
Lúc này cậu mới nhớ ra mục đích của mình, cẩn thận nhìn nhìn Lục Tử, phát hiện hình như hắn không có biến hóa gì lớn lắm, nên cố ý hỏi: “Buổi tối sao anh không ra Cung Tiêu Xã chơi, mấy ngày nay náo nhiệt lắm đó.
”
Lục Tử không đề phòng, thuận miệng đáp: “Không muốn đi.
”
“Vì sao không muốn? Chẳng giống anh tí nào!”
“Không thú vị……”
“Sao không thú vị?”
“……”
Lục Tử bừng tỉnh phát hiện cậu đang khách sáo với mình, ôm chầm lấy bả vai của Chung Ý Thu ép hỏi, “Thu Nhi! Cậu muốn hỏi cái gì? Xuất chiêu mau lên!”
Chung Ý Thu cao hơn hắn nhiều, bị ôm như vậy nên không thể không cong lưng, cười nói: “Thì hỏi tại sao anh không thích ra ngoài chơi đó mà?”
Hai người như hai đứa trẻ, nửa ôm nhau, anh xô tôi một cái, tôi đẩy anh một chút, loạn xạ cả lên, Chung Ý Thu bị cào ngứa, cười không dứt dọa Lục Tử giật mình.
“Thu Nhi, cậu có máu buồn ha?” Lục Tử ngồi xổm phía đối diện cười xấu xa.
Chung Ý Thu cười đến rút gân, nhìn gương mặt đang tươi cười của Lục Tử, đột nhiên hiểu được lý do hắn không muốn ra cửa.
Mặt Lục Tử tròn, môi hơi dày đày đặn, lúc bình thường có chút kiên định đáng tin cậy, còn khi cười rộ lên thì mang theo vài phần hồn nhiên.
Mà giờ đã có chút tỳ vết, lần trước đánh nhau đã bị gãy mất một cái răng, tuy không phải là răng cửa, nhưng vị trí gãy răng có thể thấy rất rõ, hả miệng to là nhìn thấy một lỗ hổng liền.
Chung Ý Thu tính mở miệng khuyên hắn đừng để ý, nhưng mà nó vô nghĩa qúa, có ai không để ý không?
Cuối cùng cậu không nói gì hết, ghi nhớ kĩ chuyện này.
Một đêm trước khi Tiêu Minh Dạ trở về thì trời mưa cả ngày, buổi sáng rời giường Chung Ý Thu buồn rầu nhíu mày, đường đất bùn không thể chạy xe máy được, chỉ sợ hắn lại để chân trần dẫm bùn trở về mất.
Cả ngày cậu lo lắng mà không dám phân tâm, bởi vì gần đây cậu dạy khá nhiều lớp, cơ hồ không có thời gian nhàn rỗi, cả ngày dạy đủ tám tiết, đến cả cơ hội thở dài cũng không có.
Phòng học lớp có ba đến bốn chỗ bị dột, căn phòng trong một đêm bị ướt sũng, may mắn là nền xi-măng, chứ không thì họ không có cách nào dạy học được.
Phòng học lớp thì nghiêm trọng hơn, Vương Văn Tuấn nói tường ngoài vặn vẹo, bọn họ phải tìm mấy cây đầu gỗ để chống lại.
Chung Ý Thu và chú Nghĩa cùng đi xem, tường ngoài đã cũ kĩ, nước mưa hoàn toàn thẩm thấu vào, bên trong đầy nước, chỗ đóng đầu gỗ không ngừng rớt vài mảnh sơn tường, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.
Chú Nghĩa nhìn thời tiết, nhìn dáng vẻ mấy ngày nay sẽ còn mưa, nên nhanh chóng quyết định bảo các giáo viên dọn dẹp phòng dụng cụ, chuyển dồ dùng lớp qua đó học đỡ.
Bận rộn một hồi, chú Nghĩa còn đang viết báo cáo xin bên trên kinh phí sửa phòng học.
Vương Văn Tuấn mệt mỏi ghé vào bàn làm việc không nhúc nhích, Chung Ý Thu tính trở về nấu cơm trước rồi tới kêu bọn họ về ăn.
Vào sân lại phát hiện cửa phòng bếp mở ra, cậu giật mình cho rằng trộm lại tới, lặng lẽ bước qua đó.
Mới vừa nhẹ nhàng bước được hai bước, bỗng dưng nảy ra cảm ứng giống như mấy lần trước, cậu khẳng định —— là Tiêu Minh Dạ!
—— là Tiêu Minh Dạ đã trở lại!
Cậu không biết mình đã chạy vọt về bằng cách nào, chờ đến khi hai người hết sức hôn môi đến không thể hô hấp, thì Chung Ý Thu mới bắt đầu ngại ngùng, không ngờ mình sẽ có một ngày như vậy.
Không biết rụt rè gì hết á!
Tiêu Minh Dạ đang nấu cơm thì bị cậu vọt vào trong lòng ngực như một viên đạn, hai người đến cả một giây do dự cũng không có, bốn cánh môi gắt gao dây dưa lẫn nhau.
Đầu lưỡi của Chung Ý Thu bị hút đến tê rần, đôi mắt chuyển sang đỏ hồng, dùng sức ôm chặt lấy Tiêu Minh Dạ, rồi mới ngượng ngùng tách ra, ra vẻ bình tĩnh cười cười.
Tiêu Minh Dạ giơ tay xoa nhẹ cái ót của cậu một lát, rồi ấn cậu vào trong lòng ngực, liếm khóe mắt đỏ thắm của cậu.
Mới hơn nửa tháng thôi mà hai người cứ như tách ra sau nhiều năm, cánh đàn ông lúc xúc động, không có nhão nhão dính dính tâm sự, mà chỉ ra sức ôm chặt lấy đối phương ra sức hôn môi thôi.
Sợ làm trễ thời gian ăn cơm, nên hai người không dám dây dưa lâu hơn, Chung Ý Thu tỉ mỉ kiểm tra hắn một lần, trừ bỏ mấy vết thương ở trên tay ra, râu dài cùng gương mặt đen hơn trước, thì không có gì quá lớn ngoài ý muốn.
Tổng thể vẫn là rất hài lòng.
Chung Ý Thu không có hứng thú đi dạy vào buổi chiều, cả đầu óc toàn là hình ảnh của Tiêu Minh Dạ, cùng với bàn tay chai sần của người nào đấy.
Cậu nghĩ buổi trưa hai người chỉ biết hôn môi mà không nói gì hết.
Quá không rụt rè rồi đó!
Kiểm điểm một buổi trưa, kết quả tới buổi tối vừa thấy Tiêu Minh Dạ cậu lại nháy mắt quên hết tất cả, trong đầu toàn là thân thể gợi cảm của Tiêu Minh Dạ mà thôi.
Bốn người bọn họ sớm đã thành người một nhà, chú Nghĩa là gia trưởng, bọn họ gặp phải chuyện gì đều sẽ tự giác kiếm chú bàn bạc và xin lời khuyên.
Mặc dù là không thích nói chuyện hay giao tiếp như Tiêu Minh Dạ cũng làm như thế.
Ăn xong cơm chiều, dọn cái bàn ra sân uống trà, Tiêu Minh Dạ đơn giản kể cho chú Nghĩa nghe chuyện đã xảy ra trong lần ra cửa này.
Chung Ý Thu cắt dưa gang mang tới, mùi hương thơm ngọt cả cái sân, hợp với tiếng ve sầu, hình thành cảnh sắc thanh thản, vui tươi của ngày hè.
Chú Nghĩa hỏi tình hình ở bên ngoài, hồi trẻ ông đã từng vào Nam ra Bắc đi qua rất nhiều địa phương, có rất nhiều trải nghiệm.
Chung Ý Thu lấy theo một cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Tiêu Minh Dạ, làm bộ lơ đãng quay đầu, nhìn về phía dáng người thẳng lưng của người bên cạnh, mặc dù là ngồi nói chuyện phiếm nhàn nhã, nhưng Tiêu Minh Dạ cũng thẳng lưng, như cây tùng sừng sững, đặt cánh tay ở trên đùi, có vẻ tương đối thả lỏng.
Chú Nghĩa nói núi Ông Tiên Lớn đã bắt đầu chuẩn bị khởi công, hỏi hắn có tính toán gì không.
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu, “Anh Chu có nói với con làm quản lý chuyện sửa miếu giúp anh ấy.
”
Chung Ý Thu giật mình, “Anh gặp anh Chu Luật Thư rồi à?”
“Buổi sáng anh ấy chở anh về.
”
Chung Ý Thu buồn khổ, sao mình không có cơ hội nói ra tin tức tốt kia chứ!
Chờ tới hơn giờ, gió đêm thổi tới nhè nhẹ lạnh lẽo, làm người thích ý thoải mái.
Chung Ý Thu có chút sốt ruột, bữa nay không biết chú Nghĩa bị làm sao mà cứ lôi kéo Tiêu Minh Dạ nói chuyện, đề tài từ Đông sang Tây luôn.
Nếu là ngày thường chắc chắn cậu sẽ cảm thấy hứng thú, sẽ nghĩ cách gia nhập tán gẫu một chút, thử dò hỏi tâm tư của chú Nghĩa, nhưng hôm nay rõ ràng không thích hợp, hai người bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn mà……
Cậu đi tắm xong ra tới mà bọn họ còn đang nói chuyện……
Cậu xoay vài vòng không động tĩnh, lại đi vào trải giường, bọn họ còn đang nói chuyện……
Cậu lại xoay vài vòng, ngứa tay xách Tiểu Hoa đang ngủ dưới hiên nhà lên, mạnh mẽ bắt nó chơi với mình một lát, quay đầu vẫn thấy bọn họ còn đang nói chuyện……
Cậu như con lừa kéo cày, ở trong sân đổi tới đổi lui, chú Nghĩa đã sớm nhắm vào cậu, cố ý không phản ứng, không ngừng tìm đề tài nói với Tiêu Minh Dạ.
Tới giờ, chú Nghĩa mới thấm mệt, đại phát từ bi nói: “Ngủ thôi.
”
Đêm nay trời sắp sáng thì Chung Ý Thu mới ngủ.
Tiêu Minh Dạ cơ hồ chưa nói một câu thân thiết, nói chuyện với hắn mà nói là lãng phí sức lực, hắn muốn tích cóp sức lực để tự thể nghiệm ở nơi thích hợp hơn.
Chung Ý Thu lần đầu tiên khóc đến đáng thương, không phải đau cũng không phải thoải mái, mà là sợ hãi.
Cái loại sợ hãi do hoàn toàn mất đi khống chế, trước kia cậu cảm thấy quỷ đè mới đáng sợ, hiện tại cậu mới hiểu được, Tiêu Minh Dạ còn đáng sợ hơn gấp mấy trăm lần con quỷ nữa.
Tiêu Minh Dạ như là một con dã thú, không chỉ cắn phá yết hầu, mà còn cắn những chỗ khác…… Sưng tấy lại đau đớn, quần áo thoáng chạm vào là sẽ sinh đau.
Mùa hè mặc đồ mỏng, mặc đồ mỏng không che được gì, dấu vết rất rõ ràng.
Chung Ý Thu đã mệt kiệt sức, buổi sáng còn phải lăn lộn một hồi mới che được dấu vết, được một lát thì bực bội, bực tức ném quần áo ở trên giường.
Tiêu Minh Dạ tắm rửa xong tiến vào thì thấy cậu đang ngồi ở trên giường lẩm bẩm lầm bầm tức giận.
Hắn phi thường thức thời không nói chuyện, một tay đè lại cái ót, một tay lấy khăn lông lau mặt cho cậu, hôn hôn đôi môi đang giận dỗi đó.
“Anh tìm đồ mùa thu cho em đi.
” Chung Ý Thu sai bảo.
“Làm gì có đồ mùa thu, trộm lấy hết rồi.
” Tiêu Minh Dạ đặc biệt bình tĩnh.
Chung Ý Thu: “……”
“Vậy anh nói làm sao bây giờ?” Cậu che ngực mình lại nổi bão.
“Phụt ——”
Động tác của cậu thật sự quá thú vị, làm Tiêu Minh Dạ cười ha hả, lại lần nữa không biết xấu hổ đè cậu ra hôn mạnh.